Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 21: Mang đá từ trường thả vào mông em




Trầm Hiểu San cười một tiếng, nói ra:

- Vừa rồi ngươi còn nói vênh váo trùng thiên đấy, hiện tại ta thật hoài nghi ngươi. Nếu ngươi nhìn thấy thân thể vô sỗ mỹ nữ, vậy thì tốt, ngươi gặp qua Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ chưa? Ngươi thấy thân thể Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ chưa?

- Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ là ai vậy?

Lý Thất Dạ hỏi.

- Hừ, ngươi thổi da trâu.

Trầm Hiểu San nhìn Lý Thất Dạ, hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngay cả Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ cũng không biết là ai, còn mặt dày nói gặp qua không ít mỹ nữ, ta xem ngươi chỉ nhìn thấy toàn dong chi tục phấn phàm tục mà thôi.

Nghĩ đến Lý Thất Dạ chỉ là phàm nhân, so sánh nàng với dong chi tục phấn phàm trần, trong lòng của nàng rất tức giận.

Nghe Trầm Hiểu San nói như vậy, Lý Thất Dạ không để ý, chỉ cười không trả lời.

- Ngươi thật không biết Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ là ai sao?

Thấy Lý Thất Dạ không nói lời nào, Trầm Hiểu San trừng mắt hỏi Lý Thất Dạ.

- Không biết, ai thế?

Lý Thất Dạ thản nhiên vừa cười vừa nói:

- Ta cần phải biết nàng sao?

- Ngay cả Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ Tề Lâm Đế Nữ cũng không biết, hừ, còn mặt dày nói gặp vô số mỹ nữ, ta xem ra ngươi thiếp vàng lên mặt mình thôi.

Trầm Hiểu San cười lạnh một tiếng nói ra.

- Ta cần phải biết sao?

Lý Thất Dạ bình thản nói:

- Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ mà thôi, cũng không phải mười ba châu đệ nhất mỹ nữ, cho dù là mười ba châu đệ nhất mỹ nữ ta cũng không cần biết rõ.

- Ơ, lại đang khoác lác.

Trầm Hiểu San hừ lạnh một tiếng nói ra:

- Ngươi biết Tề Lâm Đế Nữ là ai không? Nàng chính là công chúa của Tề Lâm Đế gia, kim chi ngọc diệp, quý không thể nói, thậm chí đồn đãi nàng có huyết thống Tiên Vương...

Tề Lâm Đế Nữ, chính là công chúa Tề Lâm Đế gia, có huyết thống cao quý, hơn nữa mỹ mạo vô song, mỹ danh lan xa, cả Thanh Châu rất nhiều người biết rõ.

Đương nhiên Thiết Thụ Môn nằm dưới quản hạt của Tề Lâm Đế gia, tuy Trầm Hiểu San chưa từng gặp qua Tề Lâm Đế Nữ, nhưng cũng biết Tề Lâm Đế Nữ là Thanh Châu đệ nhất mỹ nữ.

Đương nhiên về phần Tề Lâm Đế Nữ xinh đẹp mỹ lệ thế nào, Trầm Hiểu San chưa gặp qua.

- Huyết thống Tiên Vương mà thôi, cũng không phải đế nữ chân chính.

Lý Thất Dạ tùy ý vừa cười vừa nói:

- Cho dù là công chúa của đệ nhất thế gia, ta muốn nàng thị tẩm cũng không phải khó khăn gì.

- Ngươi điên rồi ——

Thời điểm nghe Lý Thất Dạ nói lời này, Trầm Hiểu San cũng không có giễu cợt Lý Thất Dạ, càng khoogn hỏi tới, nàng bị dọa hồn phách bay lên, lập tức che miệng Lý Thất Dạ.

Lúc này Trầm Hiểu San sợ xanh mặt, nếu như lời này truyền đi là tai ương diệt môn đấy.

- Ngươi điên sao?

Trầm Hiểu San giận dữ mắng:

- Ngươi còn muốn sống không, ta còn chưa sống đủ đâu, Thiết Thụ Môn cũng chưa muốn bị diệt! Chính ngươi muốn chết thì tự chết đi, đừng liên lụy chúng ta!

Trong khoảng thời gian ngắn, Trầm Hiểu San vừa giận vừa vội trách móc, cũng không trách Trầm Hiểu San nói như vậy, nàng sợ phá gan rồi.

Thiết Thụ Môn chỉ là tiểu môn tiểu phái mà thôi, môn phái như Thiết Thụ Môn này không nói ở Thanh Châu, cho dù lãnh thổ Tề Lâm Đế gia quản hạt có quá nhiều, đếm không hết đấy.

Như Thiết Thụ Môn tiểu môn tiểu phái đối với Tề Lâm Đế gia mà nói không có ý nghĩa, thậm chí còn không tính là hạt bụi.

Không chỉ nói Tề Lâm Đế Nữ, cho dù là một đệ tử bình thường của Tề Lâm Đế gia với Thiết Thụ Môn mà nói cũng là tồn tại cao cao tại thượng..

Hiện tại Lý Thất Dạ nói lời bất kính Tề Lâm Đế Nữ, một khi lời này truyền vào tai Tề Lâm Đế gia, chỉ cần Tề Lâm Đế gia nói một câu, Thiết Thụ Môn bọn họ sẽ tan thành mây khói.

Đương nhiên đây chỉ là Trầm Hiểu San phản ứng quá độ mà thôi, Lý Thất Dạ hoàn toàn không sao cả, cái gì đế nữ tiên nữ, đối với hắn mà nói chỉ là tu sĩ bình thường mà thôi.

Lý Thất Dạ vui vẻ nhìn qua Trầm Hiểu San, qua một hồi lâu, Trầm Hiểu San mới khôi phục tinh thần.

- Ngươi chiếm tiện nghi của ta biết không?

Thời điểm Trầm Hiểu San phục hồi tinh thần lại, Lý Thất Dạ nói một câu rất đáng trách.

Nghe nói như thế, Trầm Hiểu San kinh ngạc, trong nháy mắt Trầm Hiểu San mới phát hiện hai người bọn họ đang dán vào nhau, càng chính xác hơn là Trầm Hiểu San đang nằm trên người Lý Thất Dạ.

Vào lúc này hai người đang ngâm trong nước, toàn thân Trầm Hiểu San ướt đẫm, xuân sắc ẩn hiện, bộ ngực cao ngất đang dán vào ngực người ta.

Càng muốn chết là toàn thân Lý Thất Dạ không mảnh vải che thân, hai người dán vào nhau, thân thể Trầm Hiểu San nằm trên người hắn.

- Ah ——

Trầm Hiểu San thét lên, lúc này thất kinh nhảy ra xa.

Lý Thất Dạ ung dung tự tại, hắn vẫn bình thản nhìn Trầm Hiểu San.

- Nhìn cái gì ——

Trong khoảng thời gian ngắn Trầm Hiểu San mắc cỡ không thôi, lập tức quát lớn, nàng ngồi xổm người xuống, thân thể ngâm dưới nước, tránh xuân quang lộ ra.

- Được rồi, ta không làm khó ngươi nữa.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể ngâm trong nước ấm.

Trầm Hiểu San mắc cở khôi phục tinh thần lại, nàng hít sâu một hơi, nàng xụ mặt cảnh cáo Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:

- Ta mặc kệ có bao nhiêu tài hoa, ta cũng mặc kệ ngươi có bao nhiêu học thức, ngươi cao cao tại thượng ở Thiết Thụ Môn cũng tốt, Thiết Thụ Môn chúng ta cầu ngươi cũng được, nhưng ngươi chớ có nói hưu nói vượn...

-... Lại càng không nên nói loạn chuyện Tề Lâm Đế Nữ, nếu không lời này lọt vào tai Tề Lâm Đế gia, ngươi có bao nhiêu tài hoa cũng bị Tề Lâm Đế gia tiêu diệt, đối với Tề Lâm Đế gia mà nói, ngươi tính là cái gì? Cho dù có tài hoa thì thế nào, cho dù có kiến thức thì sao? Bọn họ muốn tiêu diệt ngươi còn không phải một câu nói sao, ngươi không nên kéo Thiết Thụ Ông cùng bị diệt với ngươi.

Lúc này Trầm Hiểu San nói hết sức nghiêm túc, cảnh cáo Lý Thất Dạ, nàng cũng không muốn bị Lâm Đế gia tiêu diệt, nàng càng không muốn Thiết Thụ Môn bị Tề Lâm Đế gia tiêu diệt!

- Xem ra ngươi cũng có thời điểm thu liễm cao ngạo của mình.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói, hắn vẫn nhắm mắt, thích ý ngâm nước nóng.

- Ngươi ——

Trầm Hiểu San nhìn thấy Lý Thất Dạ căn bản không nghe lọt tai lời nàng, lập tức tức giận.

Thật vất vả, nàng hít sâu một hơi, dẹp loạn tức giận trong lòng, thái độ lại tốt, thậm chí còn có phần ôn nhu:

- Ngươi có năng lực, đó là chuyện của ngươi, nhưng Thiết Thụ Môn là môn phái nhỏ, chịu không được sóng gió, cho nên ngươi có nói lời bá đạo, cũng hy vọng ngươi không nên nói trong Thiết Thụ Môn.

Lúc này Lý Thất Dạ mở mắt ra, có ba phần ngoài ý muốn nhìn qua Trầm Hiểu San, từ từ nói:

- Tư thái rất tốt, so với ngươi kiêu ngạo lúc trước còn tốt hơn nhiều, tâm tính thay đổi không tệ, nói không chừng sau này có phong thái của sư phụ ngươi.

Lúc này đến phiên Trầm Hiểu San trầm mặc, trên thực tế nàng cũng không phải là kẻ ngu dốt, chỉ nhưng trước đó Lý Thất Dạ là một phàm nhân, trong nội tâm nàng có vài phần ngạo khí, ở trước mặt Lý Thất Dạ có vài phần cảm giác ưu việt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.