Vô Địch Hoán Linh

Chương 9: Long Trọng Thổ Lộ




“Chuyện từ khi nào?” Ảnh Bát hoàn hồn lại, run rẩy hỏi.

Sau khi biết là chuyện đêm đó, Ảnh Bát lại run rẩy hỏi thêm lần nữa: “Cũng có nghĩa là, hài tử này là của chủ tử?” Cũng có nghĩa là, Thập Thất không chỉ dùng thân nam nhân mang thai hài tử, mà hài tử còn là của chủ tử, nói vậy, người ngủ trong phòng chủ tử sáng nay thật sự là Thập Thất?

Cho dù Ảnh Bát không dám tin bao nhiêu, thấy cái bụng bự của Thập Thất rồi cũng chỉ có thể chấp nhập trận thiên lôi này. Thấy nét lo lắng trong mắt Ảnh Bát, Thập Thất vỗ vỗ vai hắn: “Đừng lo lắng, ngoại trừ hoạt động không được thuận tiện lắm, ngoài ra đều rất tốt.”

Ảnh Bát nghĩ, quả thật ta rất lo lắng không sai, nhưng đã có Cốc thần y ở đây, chỉ có thể tin vào hắn, chỉ lo hiện tại trong lòng chủ tử nghĩ thế nào, không biết ngu ngốc Thập Thất đã nghĩ về những ngày sau này chưa.

Qua ba lượt rượu, Thập Thất nhớ lời Hình Bắc Minh, cáo từ trước, đến lúc này Thập Nhị mới dám nói hết ý: “Tiểu Bát, ca biết đệ lo chuyện gì, yên tâm đi, mọi chuyện tốt hơn đệ nghĩ nhiều.”

Thập Thất về ngọa phòng, Hình Bắc Minh đang dựa trên giường đọc sách, dường như cả ngày không hề ra ngoài, tóc không búi lên như ngày thường, mà thả xuống trên vai, càng thêm vẻ nhu hòa, bàn tay thon dài dưới tay áo rộng đè lên trang sách, trên người đắp một tấm chăn mỏng, nhưng vẫn không che hết được đầu ngón chân, khiến Thập Thất nhìn không dời mắt nổi.

“Qua đây.” Hình Bắc Minh thuận tay lật một trang giấy, đá đá mày.

Thập Thất đi đến, bị kéo một cái ngã lên người Hình Bắc Minh, lần này lại thành hắn ngồi trong lòng chủ tử, thân thể bị hai cánh tay ôm thành tư thế cùng đọc sách. Thập Thất nhúc nhích nhúc nhích, trước ngực bị nhéo một cái: “Ngồi yên, quyển sách này không tệ, ngươi cũng xem đi, biết đâu đêm nay có thể thử.”

Thử cái gì? Thập Thất hiếu kì nhìn nhìn, sách được viết rất tinh tế, vẽ lại càng đẹp, hai người đang ôm nhau, đang làm đủ các kiểu vận động, cả ẩn huyệt cũng vẽ rõ ràng. Chủ tử đang xem xuân cung? Thập Thất xấu hổ, gần như không dám nhìn, nhưng bị nắm cằm xoay qua, tay Hình Bắc Minh chỉ vào một bức tranh, ngữ khí rất nghiêm túc: “Ngươi xem có phải bụng nam tử bên trên cũng phình lên không, như thế này sẽ không đè trúng bụng, có lẽ sẽ càng sảng khoái, hay là đêm nay thử cái này?”

Thập Thất tự giác đổi hai người trong sách thành chủ tử và mình, có lẽ ngay trên chiếc giường này, hắn ngồi trên người chủ tử, cái đó của chủ tử ở thật sâu… Mặt Thập Thất đỏ bừng, khó chịu vặn vẹo vài cái, nhịp thở của Hình Bắc Minh nặng hơn, hôn lên vành tai đỏ rực trước mắt một cái, lại lật thêm một tờ, “Không thích? Cái này thì thế nào?”

Thập Thất buộc phải nhìn qua, trong đó một người nằm, một người khác ngồi trên nơi quan trọng của người đó, hai tay người bên dưới đỡ hông người trên, sắc mặt hai người được vẽ rất sống động, Hình Bắc Minh lại còn nói: “Nếu tự mình ngồi lên, muốn thế nào thì làm thế đó, còn có thể vào rất sâu…”

Vào rất sâu… Trước nay chưa từng nghĩ từ miệng chủ tử cũng có thể nói ra những lời thế này, nhưng chỉ do những lời đó mà thân thể lại nóng lên rồi, hài tử trong bụng dường như cũng cảm nhận được, cử động vài cái.

Hình Bắc Minh vứt sách qua một bên, lại bế Thập Thất vào hồ nước phía sau, nhưng chỉ dùng tay để giải quyết cho mình và Thập Thất.

Thập Thất nằm trên giường thấy chủ tử không làm gì, chỉ ôm mình ngủ, ngạc nhiên hỏi: “Chủ tử?”

Hình Bắc Minh bình thản nói: “Hiện tại thân thể ngươi không thích hợp để hoan ái nữa, hôm nay chỉ đến đây, ghi nợ.” Lời của Cốc Duy Kinh nói hôm nay lại xuất hiện trong đầu: “Ngươi không còn là hài tử nữa, phải biết chừng mực, tuy ta đã nói không làm vào ba tháng cuối thì không vấn đề, nhưng ngươi cũng không được làm quá mức!” Biết ngày mai hắn sẽ đi, còn thừa dịp hả hê: “Thượng lộ bình an, khi ngươi trở về nhất định lớn nhỏ đều sẽ khỏe mạnh lanh lợi.”

Nghĩ đến đây, không khỏi hừ một cái, Thập Thất bất an nhìn hắn, Hình Bắc Minh kiềm chế lại: “Khi rảnh rỗi thì học quyển xuân cung này, sau khi hài tử sinh ra rồi bản bảo chủ sẽ kiểm tra.”

Thập Thất gật đầu, nhận ánh mắt kinh ngạc của Hình Bắc Minh, nói: “Chủ tử, ngày mai khởi hành khi nào?”

“Đầu giờ thìn, ta phải đến Võ Lâm Minh trước, hôm đó đã hứa sẽ giúp Lâm Thương Hải. Ngày mai không cần tiễn ta, cứ ngủ tiếp.”

“Lâm minh chủ quyết định đối đầu Huyết Ma Cung rồi sao, nhưng chủ tử đâu có?” Giao hẹn hôm đó có nên hủy bỏ không?

“Ta tự có cách, ngươi đừng lo nghĩ những chuyện này. Tập trung chăm hài tử.”

“Vâng.” Tiếng đáp nhẹ của Thập Thất tan vào không khí, Thập Thất lòng còn bất an làm thế nào cũng không ngủ được, trong bóng đêm ánh mắt vẫn cố chấp nhìn về hướng chủ tử, mãi đến lúc Hình Bắc Minh lại kéo hắn vào lòng lần nữa, cái bụng tròn tròn ngoan ngoãn nằm giữa hai người, “Dù chuyện nguy đến mức nào, trước khi hài tử ra đời, ta nhất định sẽ trở về.”

Lúc này, mới an lòng…

Ngày hôm sau, Kha Vi Khanh nhìn hai kẻ dính chặt vào nhau trước mắt, bĩu môi: “Loại ánh hồng ngọt ngào rực rỡ này thật sự sắp làm mù đôi mắt thanh tú của bản thiếu rồi!”

Thập Thất vẫn khăng khăng dậy đưa tiễn, hiện tại đang lẽo đẽo theo Hình Bắc Minh như vịt con theo vịt mẹ, đến lúc mọi người chuẩn bị xong mọi thứ, mới chịu lùi lại vài bước, nhìn theo bóng chủ tử cưỡi ngựa dần biến mất… Kha thiếu bỗng dưng thấy cay mắt, khịt khịt mũi, “Được rồi, về thôi, hắn đã đi rồi.” Sau đó lầm bầm: “Cảnh tượng này rất quen, dường như trước đây đã từng thấy một lần…”

Lúc về thì có vẻ không vui, không chịu ngồi xe ngựa, ưỡn bụng phình mặt mày ỉu xìu đi bộ, một đám người theo sau nín thở nhìn, xe ngựa cũng bám sát theo. Khi đi đến đầu phố, một người đi tới bên cạnh, dáng vẻ đáng khinh, lời nói ra cũng cực kì quen tai:”Mỹ nhân, lại là nàng sao, sao lại buồn bã như vậy? Làm người ta thật là đau lòng.”

Thập Thất nhíu mày, đây không phải Ba La Tây Đa hôm đó sao, sao hắn còn chưa đi? Tay còn đang cầm cây chổi, thì ra còn chưa hết ba ngày sao? Không muốn để ý đến hắn, Thập Thất trực tiếp đi qua, Ba La Tây Đa định đuổi theo, bị một bàn tay chặn lại, Kha Vi Khanh híp mắt nhìn hắn: “Thứ gì đây, không có mắt sao, đó không phải người ngươi có thể chạm vào.” Thân cao thế này, mặt còn viết đầy chữ phong lưu, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt đẹp.

Ba La Tây Đa chống chổi ra sau lưng hất đầu một cái, xoay người lại ra vẻ tiêu sái nói với hai con gấu sau lưng: “Mỹ nhân Trung Nguyên không phải ai cũng nhu nhược yếu ớt, ta phải nói với cha, dù thế nào cũng phải ở lại Trung Nguyên một thời gian, cưới một phu nhân như mỹ nhân ấy về! Đi, về thu dọn!”

Ba La Tây Đa này có trí nhớ kém, không phân được nam nữ, dẫn đến con đường tầm thê sau này gặp vô vàn khó khăn hiểm trở, đi một bước ngã một cái, nhưng chuyện đó không liên quan đến truyện này, tạm thời gác lại không nói.

Hình Bắc Minh để Ảnh Thất lại làm bạn với Thập Thất, mấy ngày sau, tiếng của Thập Nhị từ xà ngang vọng xuống, Thập Thất mới biết Thập Nhị cũng ở lại, cảm động lại lo lắng, Thập Nhị đong đưa chân, bỏ đậu phộng vào miệng: “Yên tâm, chủ tử đã luyện đến tầng cuối cùng của Nguyệt Minh thần công rồi, trong giang hồ không có mấy người là đối thủ của chủ tử, yên lòng, nghe lời thần y, tâm trạng của dựng phu ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe và trí lực của hài tử, không phải dọa đệ đâu!”

Thập Thất giật mình, sau đó lật tẩy hắn: “Vấn đề này ta đã sớm hỏi Cốc tiền bối rồi, hơn nữa trong sách cũng có nói, chỉ cần không phải vui buồn quá độ thì không vấn đề.”

Thập Nhị bĩu môi: “Xí!”

Ảnh Thất đứng bên cửa cười: “Cái gì nên làm cái gì không nên làm chủ tử và Thập Thất hiểu rõ hơn đệ nhiều, đệ định khoe khoang tri thức gì chứ?”

Thập Nhị nhảy xuống, choàng vai Ảnh Thất, kề sát mặt hắn nói: “Ta phát hiện, Tiểu Thất càng lúc càng không đáng yêu rồi, hừ!”

Thân thể Ảnh Thất cứng lại, phủi mặt hắn qua một bên: “Đáng yêu sao có thể dùng cho nam nhân, đệ cũng càng lúc càng không đứng đắn rồi, Thập Thất, đi với ta đến chỗ Cốc tiền bối kiểm tra. Thập Nhị, đệ nấp tiếp được rồi.”

Cái gọi là kiểm tra, chính là xem vị trí thai nhi có đúng không, có cần điều chỉnh không, đường cho hài tử ra có đủ mềm dẻo không, có nguy hiểm không. Kiểm tra cái trước còn tốt, chỉ là đưa bụng ra cho Cốc Duy Kinh sờ sờ, nam nhân cả, cho người ta sờ sờ cũng không mất gì, chỉ là để lộ bụng bự ra có hơi xấu hổ mà thôi. Nhưng kiểm tra cái sau lại khiến Thập Thất toát mồ hôi, nếu phải để người khác nhìn nơi đó, sờ nơi đó..

Cốc Duy Kinh chỉ lên giường, cứng rắn nói: “Nghĩ nhiều quá rồi! Ta là đại phu, trong mắt ta ngươi chỉ là bệnh nhân, ngươi xem ta là đại phu là được rồi! Rắc rối!”

Thập Thất rề rà nằm lên giường, lại bị dụ dỗ cởi khố, khí ngón tay Cốc Duy Kinh thăm dò nơi đó thì xấu hổ đến gần như rơi nước mắt, may là Cốc Duy Kinh chỉ kiểm tra một chút rồi báo hắn đóng khố lại, còn bị kì thị, đại nam nhân lại e thẹn như cô nương. Nói như hắn, thật sự có người thoải mái cho người khác nhìn nơi đó sao?

“Có dùng ngọc thế không?” Không có Hình Bắc Minh, không có người giúp làm rộng huyệt khẩu, để tránh bị khó sinh, Cốc Duy Kinh bảo Hình Bắc Minh dặn dò Thập Thất phải dùng mỗi ngày.

“Có, ngày nào cũng dùng.” Khi vừa bắt đầu không quen lắm, cảm giác tự mình cầm ngọc thế cho vào cơ thể quá quái dị, gần như đã bỏ cuộc, may là tiếp tục kiên trì, hiện tại đã tương đối quen rồi. Chỉ là hiện tại bụng quá to, hơi khó khăn một chút.

“Vậy thì tốt, tuy hiện tại còn hơi sớm, ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý, nữ tử sinh con đã cực kì đau đớn, huống chi thân thể nam tử vốn không thích hợp sinh sản. Ngày thường đi bộ nhiều, hoạt động nhẹ nhàng, điều kiện thiên bẩm của ngươi cũng không tệ, thân thể khỏe mạnh lại được một một tầng bảo đảm.”

“Đa tạ Cốc tiền bối nhắc nhở, Thập Thất đã chuẩn bị tốt rồi.” Nếu chủ tử đã tiếp nhận hài tử này, mặc kệ lời chủ tử nói trên sườn núi hôm đó là thật hay giả, dù mất mạng cũng phải bảo vệ hài tử này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.