Vô Địch Hoán Linh

Chương 8: Chu Sa Bút Chữa Bệnh




Hình Bắc Minh cân nhắc một lát, nếu dùng lại tư thế lúc nãy chắc hẳn eo của Thập Thất không chịu nổi nữa, liền lật Thập Thất lại, ôm lấy hắn từ phía sau… Một tay của Thập Thất bị Hình Bắc Minh ghì chặt, tay kia thì bảo vệ bụng, tuy lực đã nhẹ đi rất nhiều, nhưng vẫn có cảm giác sắp bị đẩy đi mất.

Áp sát vào lưng Thập Thất, bàn tay còn rảnh của Hình Bắc Minh trượt từ xương vai xuống, đi qua trước ngực quấn lấy điểm nho nhỏ nhô lên, bóp nhẹ vài cái, đáp lại là tiếng rên khẽ của người trong lòng, lại trượt xuống cái bụng đã nhô lên, nắm lấy bàn tay trên đó, sau đó vuốt nhẹ qua bụng đến nơi nóng bỏng phía dưới.

“A…” Kích thích ập đến đột ngột khiến Thập Thất kêu ra tiếng, phía trước phía sau cùng bị tấn công, hắn gần như không nhịn nổi run rẩy cả người.

Ban đầu là dịu dàng từ tốn mà đến, nhưng rất nhanh sau đó Hình Bắc Minh đã cảm thấy hơi nóng xông thẳng lên, động tác kịch liệt hơn một chút, bàn tay nắm lấy dục vọng Thập Thất cũng lùi ra sau, nhấc một chân Thập Thất lên, thuận tiện vào sâu hơn. Thập Thất vốn đã thở dốc, đột nhiên bị lao mạnh vào khiến cả người hắn co rút, cúi đầu đau kêu một tiếng.

Hình Bắc Minh hoảng hốt, dừng động tác lại lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Vào quá sâu rồi? Đâm trúng hài tử rồi?”

Thập Thất thở nhẹ một hơi, bình tĩnh lại, khàn giọng nói: “Không sao, chỉ là hài tử vừa cử động.” Còn cử động không nhẹ nữa, hệt như hung hăng đá một cái mạnh.

Hình Bắc Minh quan sát thật kĩ sắc mặt Thập Thất, thấy vẫn đỏ rực mê người như cũ thì yên tâm hơn hẳn: “Ta nhẹ lại một chút, nếu lại khó chịu thì phải nói, có biết không?” Khi nãy Thập Thất đột nhiên thắt chặt lại, suýt chút nữa bức cho hắn phóng ra, chỉ muốn thỏa thích xông vào thân thể trước mắt, may là đã dừng lại kịp, hiện tại xác định Thập Thất không sao, hắn cũng đã nhịn đến cực hạn rồi.

Thập Thất gật đầu, Hình Bắc Minh lại chầm chậm bắt đầu một lần nữa, biết hài tử ở bên trong đang cử động, cảm giác này thật sự rất kì diệu, tuy vì hài tử mà không thể thỏa thích hoan ái, nhưng vẫn cảm nhận được khoái cảm kì lạ khác trước. Dịu dàng, nhưng vẫn đạt đến đỉnh điểm khoái lạc điên cuồng.

Cẩn thận lùi ra, nhìn bạch dịch của mình chảy xuống từ huyệt khẩu đang nhẹ nhàng khép mở, ánh mắt Hình Bắc Minh trầm xuống, cật lực khống chế bản thân mới không mất tự chủ lao đến lần nữa. Tuy đang là mùa đông rét buốt, nhưng vừa vận động kịch liệt cũng khiến hai người toát mồ hôi, để người nào đó không bị lạnh, Hình Bắc Minh lấy chăn cuộn chặt người nào đó lại, tiện tay choàng y phục lên đi vào hậu thất xem nước tắm đã chuẩn bị xong chưa.

Nghe nói, trước đây Hình Bắc Minh rất ít đến biệt viện Đông Hồ, ngược lại Kha thiếu gia thì lại rất cần mẫn chạy đến đây, tuy không xa hoa như nhà hắn, nhưng được bày trí cực kì hợp ý. Gian phòng này ngoại trừ nội ngoại thất, còn có một thư phòng, không có nơi để tắm rửa, nhưng sau giường nhỏ trong thư phòng có một cánh cửa ngầm, bên trong chính là hồ nước để thỏa thích hưởng thụ thú vui tắm rửa.

Như thế này còn có một điểm tốt là hạ nhân không phải mở cửa đóng cửa khiêng bồn rót nước, trực tiếp đi vào từ sau của hậu thất, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ là được.

Nhìn hồ nước nóng bốc hơi trước mắt, Hình Bắc Minh vừa ý gật đầu, quay người đi ra định bế người nào đó vào, nhưng lại kinh ngạc thấy người nào đó đã tự giác xuống giường đi về phía mình, vì cả ngày hôm nay không được nghỉ ngơi, lại vừa vận động kịch liệt, phần hông run run, khiến khóe mắt Hình Bắc Minh giật liên tục.

Đi tới vài bước bế thân thể đã nặng hơn trước nhiều lên, nghiến răng nói: “Ngươi còn khỏe vậy sao, xem ra bản bảo chủ chưa cố gắng đủ! Từ nay trở đi sau khi hoan ái phải nằm yên không được đứng lên, có nghe thấy không?”

Hai người ngâm mình trong nước nóng, Hình Bắc Minh để Thập Thất ngồi đối diện trên đùi mình, để thuận tiện xử lý hậu huyệt cho hắn, tuy đã không phải lần đầu, nhưng Thập Thất vẫn không mấy dễ chịu, để chủ tử làm việc thế này cho mình… Ngón tay bên trong chầm chậm ra ra vào vào, thỉnh thoảng lại quét một vòng, Thập Thất cắn chặt răng mới có thể kiềm chế không lên tiếng, Hình Bắc Minh lại như không thấy tình cảnh của hắn, vừa thăm dò vào sâu hơn, vừa ngẩng đầu hôn lên vành tai sát cạnh mình.

Rất nhanh, Hình Bắc Minh đã gặp quả báo, biết rõ thân thể Thập Thất không chịu nổi thêm một lần hoan ái nữa, nơi đó của mình vẫn lẳng lặng đứng lên, chọc thẳng vào mông Thập Thất, rõ ràng như vậy làm sao Thập Thất không cảm giác được, thân thể hắn cứng lại, chủ tử còn muốn? Cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không từ chối chủ tử, hơn nữa khi nãy ngón tay chủ tử đâm đâm bên trong, bản thân cũng đã có cảm giác rồi.

Cảm giác được Thập Thất không những không từ chối, mà hai chân còn kẹp chặt lấy mình, Hình Bắc Minh trước hết là rung động, sau đó liều mạng bình tĩnh lại, rút ngón tay đã làm xong việc xử lý từ lâu ra, vỗ nhẹ một cái lên mông Thập Thất: “Còn tiếp tục hài tử sẽ kháng nghị, cho ngươi nợ, sau này bản bảo chủ sẽ đòi lại đầy đủ.”

Thập Thất đỏ bừng bừng được Hình Bắc Minh vớt lên, lau khô, sau đó mang lên giường ôm ngủ. Thân thể quấn lấy nhau, hơi thở của Hình Bắc Minh thổi bên tai, ấm ấm, hai tay lồng vào tay mình đặt trên cái bụng phình, giống như mỗi đêm của mấy tháng nay, như được người khác che chở. Trong thời khắc ấm áp như vậy, Thập Thất đầu gỗ lại nhớ đến chuyện trước khi chủ tử biết mình mang thai, hắn luôn ở bên ngoài, nhìn chủ tử từ xa, vào đêm như bây giờ, mình cũng chỉ có thể tự tưởng tượng chủ tử khi ngủ như thế nào, hoặc là, nữ tử bên cạnh chủ tử như thế nào…

Trước đây không hiểu vì sao mình lại nghĩ nhiều như vậy, vì sao lại chú ý một người đến thế, hiện tại đã hiểu được phần nào rồi… Trong lòng, rất bình yên.

Mơ màng nghe có người nói chuyện bên ngoài, Thập Thất mở đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ ra định ngồi lên, nhưng lại bị người phía sau kéo trở lại, một bàn tay phủ lên mắt hắn: “Ngủ tiếp, ta đi xem.” Màn giường nâng lên rồi hạ xuống, Thập Thất nhân lúc đó nhìn thấy trời bên ngoài chỉ mới tờ mờ sáng, trong phòng vẫn tối mịt, sớm thế này đã có ai đến tìm chủ tử?

Hình Bắc Minh mở cửa phòng, gió bắc ào ạt lùa vào phòng, hiện tại đang là giờ mão, nói là trời rét đất đông cũng không quá, thế mà lại có một thiếu niên mặc y phục ngoại tộc đứng bên ngoài, đang ngửa đầu nói gì với người trong chỗ khuất, thấy Hình Bắc Minh đi ra, trong mắt có chút kích động, nhưng vẫn nghiêm túc quỳ xuống hành lễ: “Ảnh Bát bái kiến chủ tử.”

Hình Bắc Minh cũng hơi sửng sốt, Ảnh Bát vẫn ở Hãn Hải Quốc, sao đột nhiên lại quay về, chẳng lẽ… Sắc mặt lạnh đi, Hình Bắc Minh trầm giọng nói: “Hắn có động tĩnh rồi?”

“Phải, chủ tử. Vì trước đây chủ tử đã nói, có tin tức của hắn lập tức hồi báo, cho nên Ảnh Bát to gan quấy nhiễu giấc ngủ của chủ tử, chủ tử thứ tội.” Tuy là hắn về rất nhanh, nhưng bị Thập Nhị gọi lại, ra dấu bảo hắn nhẹ chân nhỏ giọng đưa tin cho chủ tử. Trước nay chưa từng có tình trạng thế này, nếu có tin báo gấp, luôn là tự mình vào bẩm báo, không có tiền lệ để người khác thay lời.

“Không sao, đây là lệnh của bản bảo chủ. Ngươi theo ta vào trước.” Hình Bắc Minh nhìn nhìn thư phòng cách đó không xa, nhưng vẫn là đi vào ngọa phòng, Ảnh Bát theo vào.

Tuy nhiệm vụ của ảnh vệ là không nhìn không hỏi, Ảnh Bát vẫn có phần hứng thú với màn giường đang khép kín, trước nay chủ tử chưa từng giữ ai lại bên cạnh qua đêm, mà thái độ của bọn Thập Nhị cũng khiến hắn rất hiếu kì, a, màn giường đột nhiên nhúc nhích, Ảnh Bát vội dời mắt, nghiêm túc nhìn theo bóng lưng chủ tử.

Tuy hai người đã cố gắng hạ thấp giọng, Thập Thất vẫn nghe được phần lớn. La Văn Kinh mà Ảnh Bát nói đến hắn có ấn tượng, là một trong các đối tượng mà từ khi còn thiếu niên chủ tử đã một lòng muốn báo thù, cũng là kẻ thù giết cha không đội trời chung. Cái gọi là gia tộc náo loạn, cũng chỉ là vài vị thúc bá hợp sức với người ngoài hãm hại phụ thân chủ tử mà thôi. Ngoại trừ La Văn Kinh, những người khác toàn bộ đã bị chủ tử giết chết, mấy năm trước La Văn Kinh mất tích, nghe nói đã trốn đến Hãn Hải Quốc, còn có liên hệ với hoàng thất, từ lúc đó Ảnh Bát đến Hãn Hải, mấy năm nay liên tục có tin tức về La Văn Kinh gửi về, nhưng vẫn không có cơ hội xuống tay.

Không ngờ La Văn Kinh có liên quan với Huyết Ma Cung, khó trách trước đây Ân Giới không hề có hành động gì, mấy tháng trước mới có vài ba tin tức vụn vặt. Hôm nay hắn đã không còn lo sợ Hình Bắc Minh ở Trung Nguyên đe dọa, chạy đến Ly Hải gặp Ân Giới, chủ tử nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, chỉ là…

“Vậy, ngươi đi cùng các huynh đệ họp mặt một chút, ngày mai chúng ta khởi hành.”

“Vâng, chủ tử.” Không phải là lập tức lên đường sao? Nhưng mà, có thể gặp mặt các huynh đệ vào dịp tân niên, vui thật!

Ảnh Bát đi rồi, Hình Bắc Minh trấn áp cảm giác căng thẳng vừa nãy xuống, nhấc màn giường lên: “Nếu đã nghe rồi, ta cũng không nói nhiều nữa, ta đi rồi, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu nghe được tin không hay nào, khi trở về ta tìm ngươi tính nợ.”

Im lặng gật đầu, đây dường như là lần đầu tiên không thể theo bên cạnh chủ tử, nói không thất vọng là giả, nhưng…

“Có muốn đến cùng tụ họp với bọn họ không?” Hình Bắc Minh hỏi câu hỏi làm Thập Thất phân tâm, kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy một khuôn mặt đang xụ xuống: “Không được đi lâu, về sớm một chút.” Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: “Không được uống rượu.”

Ngoại trừ các ảnh vệ đang ở bên ngoài, mọi người đã tụ thành một bàn, có chủ tử cho phép, có thể thỏa thích uống rượu, bình rượu xếp đầy trên đất, đặc biệt là Ảnh Bát, bị rót rượu liên tục, uống đến mức mặt đỏ bừng, Thập Nhị còn đập bàn liên tục: “Uống, Tiểu Bát, không gặp lâu như vậy rồi, ca nhớ ngươi đến chết rồi, nhất định phải uống với ta mười chén!”

Ảnh Bát không thèm để ý đến hắn, xét theo thứ tự, ngươi mới phải gọi ta là ca! Hắn chuyển hướng sang Thập Thất sang cười nhìn bọn họ, hơi khó hiểu, khuôn mặt của Thập Thất trong trí nhớ không có nhiều cảm xúc như vậy, còn mặc nhiều lớp như thế, gần như đã gói hết cả người lại rồi, mùa đông tuy lạnh, nhưng các ảnh vệ có nội công hộ thể như bọn họ vẫn thường mặc áo ngắn, thuận tiện hành động. Càng nghĩ càng thấy lạ, quan trọng nhất, chính là: Đến hiện tại hắn vẫn chưa uống chút rượu nào!

Như thế không được, Ảnh Bát nhe răng cười, hai cái răng nanh sáng lấp lóe, nâng chén với Thập Thất: “Thập Thất, ta đến ngươi cũng không uống chén nào, không nghĩa khí!”

Vì mọi người đều biết Thập Thất… Khụ, thân thể đang đặc biệt, cho nên không bắt hắn uống rượu, Thập Thất đương nhiên là ngồi xem bọn họ uống, Ảnh Bát vừa mở miệng, mọi người mới bàng hoàng nhận ra, Ảnh Bát không biết gì cả, tin tức này được bảo mật nghiêm ngặt! Ảnh Thất giải vây: “Tiểu Bát, trước mắt Thập Thất không thể uống rượu, đệ đừng ép Thập Thất, Thất ca uống với đệ là được rồi.”

Mắt Ảnh Bát lóe sáng: “Vì sao? Hắn bị thương?”

Thân thể Thập Thất cứng đờ, chuyện này hơi khó mở lời, cũng không phải do xấu hổ, chỉ là hiên ngang nói với huynh đệ ta mang thai rồi, cảm giác không được ổn.

Trong phòng thoáng chốc im lặng, Ảnh Bát đặt chén xuống: “Thế nào rồi? Có phải là có chuyện mọi người không muốn ta biết không? Nhân lúc còn kịp mau nói thật đi!”

Không thể không nói, trực giác của Ảnh Bát cực kì tốt. Dưới sự bức ép của Ảnh Bát tuổi nhỏ nhưng ánh mắt sắc bén, mọi người bại trận, Thập Nhị giơ tay xin hàng: “Tiểu Bát, chuyện này rất phức tạp, vì có liên quan đến chủ tử, các ảnh vệ nhỏ nhoi chúng ta không dám nói bừa!”

Liên quan đến chủ tử? Nghiêm trọng đến thế? “Lần trước chủ tử bị ma giáo vây đánh ta có biết, chẳng lẽ là bị thương nặng từ lần đó?” Cho nên mới sợ lạnh?

Còn nghiêm trọng hơn bị thương nặng! Ảnh Thất thấy Thập Thất muốn nói lại thôi, thở dài một hơi: “Chuyện này, sớm muộn gì đệ cũng biết, có lẽ lần này chủ tử cho Thập Thất đến, là đã không có ý giấu đệ. Thật ra… Thập Thất mang thai rồi…”

Oành oành oành… Đây là tiếng sét đánh rung trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.