Vô Địch Hoán Linh

Chương 7: Ngàn Vạn Tiền Xem Bệnh




Nắm tay siết chặt của Ảnh Thất xem ra đã dồn không ít sức, hai chân của Ba La Tây Đa đã bắt đầu run rẩy, chưa kịp gọi hết câu cứu mạng nắm tay đã giáng xuống, hắn hoảng sợ nhắm chặt mắt.

“Dừng tay… Quyền hạ lưu nhân!” Một tiếng gọi to truyền tới từ đám người xung quanh, chỉ chốc lát sau, người đó đã xuất hiện trong vòng đấu, Ảnh Thất nhìn người kia, xem ra đã biết bản lĩnh cặp chân của hắn học được từ ai rồi, có đương kim minh chủ võ lâm làm sư phụ, khó trách sao có thể đấu với mình lâu như vậy.

Lâm Thương Hải căm hận trừng cái tên đang ứa nước mắt nào đó, chắp tay nói với Ảnh Thất: “Thật sự rất xin lỗi, người này là con của khách quý trong phủ của ta, là người Thước Vân, không hiểu lễ nghi Trung Nguyên nếu có mạo phạm xin nể mặt Lâm mỗ tha cho hắn một lần, tiểu tử không biết suy nghĩ nhà ngươi, còn không mau tạ tội!” Ba La Tây Đa bị Lâm Thương Hải đá một cước nằm úp sấp, thuận thế tránh được nắm tay của Ảnh Thất, Ảnh Thất thu tay lại nhìn Lâm Thương Hải một cái, hắn cười cười vờ như không biết.

“Lâm minh chủ!” Ngô Ân Từ thấy là người quen, vừa giận lại vừa buồn cười: “Tên dâm tặc này trêo ghẹo nữ tử nhà lành giữa đường lớn, còn muốn kéo bản cô nương vào Xuân Phong Các, tạ tội một cái rồi bỏ qua sao, cho dù là người quen cũng không thể tha cho hắn, khi nãy hắn còn nói ân nhân…” Nói ân nhân ấy ấy gì đó, thiếu phụ gì đó? Ngô Ân Từ ngớ người, tên này bị đần độn sao? Vừa nhìn ân nhân đã thấy là nam nhân mà?

“Ngô tiểu thư?” Sao nàng ta lại ở đây? Vụ án của Huyết Ma Cung không phải đã chấm dứt rồi sao? Nàng ta vừa mới nói ân nhân? Lâm Thương Hải đột nhiên thấy sau lưng phát lạnh, có cảm giác việc lớn sắp hỏng, hắn nhìn sang người đứng cạnh Ngô Ân Từ, tuy mặt đã bị cổ áo xù lông che khuất hơn nửa, nhưng vẫn nhận ra được là người luôn đi cạnh lại có cảm giác rất thân mật với Hình Bắc Minh, hắn cười gượng xoay mặt: “Thật sự là… Trùng hợp quá… Hình bảo chủ…”

Đám người tản đi, vài người đi từ bên ngoài vào, dẫn đầu là Hình Bắc Minh, Trình bá theo sau.

“Chủ tử,” Thập Thất và Ảnh Thất cùng gọi một tiếng. Mồ hôi lạnh của Lâm Thương Hải tuôn xối xả.

“Lâm minh chủ, xem ra chuyện chúng ta vừa thương lượng phải thảo luận chi tiết lại rồi.” Hình Bắc Minh nhìn Thập Thất bị Ngô Ân Từ dán dính một cái, ra ý bảo hắn đến cạnh mình.

“Đừng, Hình bảo chủ, chuyện này quyết định như vậy đi, mấy ngày sau Lâm mỗ kính chờ ngài đại giá. Tiểu tử này ngài xử lý đi, đừng làm chết hẳn là được.” Mới khi nãy còn là con của khách quý, bây giờ thành đừng làm chết hẳn, xem ra Ba La Tây Đa này cũng không mấy được lòng người khác.

“Nếu vậy, để lại cho hắn cặp mắt là được rồi, tránh để nhìn không rõ người khác rồi chọc phải người không nên chọc.” Hình Bắc Minh nhàn nhạt nói.

Ba La Tây Đa, hắn khóc la: “Đại hiệp xin tha tội, tha thứ cho ta đi, ta không biết mỹ nhân là phu nhân của ngài, ta thật sự chỉ sờ một cái, ngài xem hai cánh tay ta đã gãy rồi, mỹ nhân có lẽ cũng bớt giận rồi, hay là ngài bẻ luôn chân của ta, ta bò về nhà?”

Không biết câu nào của hắn làm Hình Bắc Minh xúc động, khuôn mặt vốn phủ tuyết cười nhẹ: “Vậy, nể mặt Lâm minh chủ, tha cho ngươi một lần, ba ngày này ngươi phải bảo đảm đường phố trong thành Nguyệt Minh sạch sẽ bóng loáng, bản bảo chủ ghét dơ bẩn.”

Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Ba La Tây Đa triệt để nhũn ra đất, mặt Lâm Thương Hải viết đầy chữ đáng đời: “Ai, lần này ta cũng lực bất tòng tâm, chữa tay xong thì mau cầm chổi quét dọn đi, ta đi trước, ta sẽ nói rõ với cha ngươi, để hắn chờ ngươi vài ngày.”

Ba La Tây Đa ngồi phịch trên đất ai oán, nhân tiện đá hai con gấu kia một cái, thế này thật sự còn thảm hơn bẻ gãy hai chân hắn, thành Nguyệt Minh có ba con đường lớn và rất nhiều đường nhỏ ngõ nhỏ, ba ngày! Một ngày đã mệt chết hắn rồi! “Mẹ nó, còn không mau đỡ lão tử đến đại phu, thật xui xẻo!”

Hình Bắc Minh nhìn người nào đó đi theo phía sau, lạnh giọng hỏi: “Thứ này từ đâu ra?”

Mọi người im lặng, Ngô Ân Từ thấy Trình bá nhìn mình, dường như đang chờ giải thích, lập tức hiểu ý Hình Bắc Minh, cực kì phẫn nộ, chỉ vào Hình Bắc Minh giận dữ nói: “Ngươi, ngươi quá coi thường người khác! Bản cô nương làm sao là thứ gì! A, không phải, bản cô nương không phải là thứ gì… Bản cô nương là thứ gì… Ta, a… Ta sắp điên rồi!”

Ngô Ân Từ ngồi xổm xuống cào đầu, người qua đường đều dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng ta, cô nương này muốn chen chân vào giữa tình lang và chính thất, sợ là không thể rồi, người ta ân ái như thế mà!

A… Bản cô nương chỉ đến thăm nhân tiện tạ ơn ân nhân sao mà lại thành thế này? Một đôi giày đen xuất hiện trước mắt, ngẩng đầu nhìn, một tiểu thị vệ ngăn trước mặt nàng ta, cười nói: “Tiểu thư, bảo chủ lệnh cho ta tiễn cô về dịch trạm gọi xe, tránh để tiểu thư lại bị trêu ghẹo, mời…”

Ngô Ân Từ triệt để ngây người, ngẩng đầu lên lần nữa, không còn ai hết… Sao nàng ta lại có cảm giác bị cưỡng chế vậy? Nàng ta còn chưa nói được mấy câu với ân nhân…

Vân Tiên Cư, đã đặt sẵn nhã gian, Hình Bắc Minh dẫn mọi người ngồi xuống bàn, “Ngồi xuống cả đi, hôm nay tất niên, không cần phân tôn ti.”

Trình bá cúi người đúng lễ: “Chủ tử, dù sao cũng là bên ngoài, không phù hợp, không bằng ngày mai tụ họp trong bảo. Hôm nay lão nô và các vị thị vệ ngồi bàn bên ngoài dùng cơm, ngài thấy thế nào?”

“Cũng phải.” Hình Bắc Minh gật đầu, vừa hợp ý bản bảo chủ.

Mọi người lần lượt ra ngoài, cuối cùng chỉ còn Hình Bắc Minh và Thập Thất, Hình Bắc Minh nhìn chằm chằm người trước mắt một lúc, nhàn nhạt nói: “Ta đã bảo người tiễn nữ nhân khi nãy đi rồi.”

Nữ nhân nào? Thập Thất nghĩ một lúc: “Là… Ngô tiểu thư sao? Phải rồi, chủ tử, phẩm hạnh của đám người ngoại tộc đó không tốt, Lâm minh chủ lại cầu xin thay cho hắn, chủ tử làm như thế có làm mất mặt hắn không?”

Suy nghĩ của Thập Thất hoàn toàn không dừng trên người Ngô Ân Từ đến một khắc (gái Ngô đáng thương~), khóe môi Hình Bắc Minh hơi nhếch lên, tâm trạng rất là tốt, gọi tiểu nhị đến gọi món, toàn bộ đều là những món cực bổ cực hợp với khẩu vị của Thập Thất, xem ra Hình bảo chủ cũng bỏ không ít công sức: “Quen biết xa mà thôi, nguyên nhân bên trong cũng không có gì khác lạ. Cha của hắn quen với cha của Lâm Thương Hải, cũng xem như một nửa người Trung Nguyên, không sao cả.”

Ăn được một nửa, Hình Bắc Minh đột nhiên hỏi: “Thập Thất, trước đây ngươi mừng tất niên thế nào?”

Thập Thất hơi giật mình: “Chủ tử hỏi những năm từ sau khi thuộc hạ gia nhập Ảnh Vệ Doanh sao? Thật ra cũng không khác gì bình thường, khi chủ tử ra ngoài, các ảnh vệ thuộc hạ cũng đi theo, ở bên ngoài xem pháo hoa, có khi sẽ cùng dùng cơm với bọn Thất ca, rất đơn giản. Vì trước đó cũng không có mấy lần tất niên, cho nên cũng không quá nhớ mong…”

Không quá nhớ mong mà mặt mày cười như thế? Bữa cơm này rất yên lặng, nghe tiếng đấu rượu từ phòng bên cạnh, có người ngồi cạnh, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp.

Sau bữa cơm là điểm tâm ngọt, vì địa thế của Vân Tiên Cư khá cao, nhìn qua khung cửa sổ trong nhã gian của bọn họ, có thể thưởng thức rõ ràng cảnh pháo hoa bên ngoài. Sau khi trời tối nhiệt độ không khí giảm nhanh, nhưng không hề ảnh hưởng đến niềm vui tất niên của mọi người, người chong đèn du thuyền trên hồ Nguyệt Minh lại nhiều thêm,cả một vùng ồn ào náo nhiệt, pháo hoa sau khi được phóng lên chỉ còn lại thanh âm chúng nổ tung trong không trung.

Thập Thất đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn đóa hoa lục sắc nở bung, cảnh sắc cũ, nhưng tâm trạng đã khác. Trong nhã gian có chậu than, cái eo mập tròn thấy rõ sau khi cởi áo choàng ra bị hai cánh tay nhẹ nhàng cuốn lại. Tiếng nói trầm thấp của chủ tử vang lên bên tai, nói ra lời khiến hắn như rơi vào cõi mộng: “Sau này, ta cùng ngươi đón năm mới.”

“… Cả bọn Thất ca nữa.” Thập Thất đang bối rối tới không biết nói gì nhả ra một câu như thế.

“Bản bảo chủ có nên dạy cho ngươi biết cái gì gọi là tình thú không? Để trong những thời khắc như thế này về sau ngươi không nhớ tới người khác nữa?” Hình Bắc Minh nghiến răng nói, ôm Thập Thất nhảy xuống từ cửa sổ, chuẩn bị đem về giáo dục lại người nào đó. Thế là, đến lúc người bàn bên ngoài ăn no uống đủ đến chờ lệnh thì chỉ phát hiện một căn phòng không bóng người.

Đêm đã khuya, trong thành vẫn náo nhiệt không dứt, mà trong biệt viện Đông Hồ ở ngoại thành thì lại rất yên tĩnh, tiếng rên rỉ thở dốc mơ hồ truyền ra từ trong đình viện trung tâm tối đen không một ánh đèn, cám dỗ người ta đến gần tìm tòi.

Cửa phòng đóng chặt, trong phòng đã sớm được hạ nhân sắp xếp lại để bảo đảm độ ấm cho ngày đông, hiện tại không hề cảm thấy một chút khí lạnh nào, màn giường buông xuống, y phục rơi tán loạn trên mặt đất, có thể thấy chủ nhân của nó rất nôn nóng. Đến gần, tiếng thở dốc lại càng khiến tim người nghe loạn nhịp, hòa trong tiếng nước và tiếng da thịt đánh vào nhau, lại càng thêm dâm mỹ.

Nơi đó, một bàn tay từ sau tấm màn đưa ra nắm chặt lấy mép giường, gân nổi lên, mồ hôi trong suốt lấp lóe ánh lên, tiếp sau đó lại là một đợt rung động kịch liệt, thở dốc trở thành thét cao, tiếng va chạm dừng lại, chỉ còn tiếng thở dốc dụ dỗ, và tiếng hôn môi không ngừng.

“Sao hôm nay ngươi có vẻ thở gấp hơn hẳn, buổi chiều đi bộ mệt sao?” Trên tấm nệm giường mềm mại, Hình Bắc Minh ôm lấy ảnh vệ vẫn còn đang thở dốc, tay đặt trước ngực, cảm nhận nhịp tim vội vã sau khoái cảm.

Thập Thất lắc đầu nhẹ, gần như không nói được ra lời, hắn cũng không phải vì sao, đêm nay đặc biệt có cảm giác, khi phía sau sắp kết thúc thì gần như không nhớ được đến bụng mình nữa mà quấn lên, hiện tại vẫn nhớ rõ ánh mắt kinh ngạc của chủ tử khi đó, thật sự quá mất mặt! Bàn tay sờ nắn trên người mình của chủ tử trượt ra phía sau, Thập Thất cố lấy dũng khí nhìn lên mặt Hình Bắc Minh: “Chủ tử… Ngài, ngài còn muốn sao?”

Hình Bắc Minh gần như không khống chế nổi muốn đè hắn xuống thêm lần nữa, ngón tay thăm dò phía sau sau khi xác định Thập Thất không bị thương thì gian nan rụt lại, “Ngươi mệt rồi.”

Nhưng mà… Kinh ngạc mở to mắt, ngón tay định rút về cảm nhận được huyệt khẩu nhiệt tình giữ lại, Hình Bắc Minh cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ của người trong lòng, trong đầu không khỏi hiện ra những câu trong sách: Người mang thai có lúc sẽ ham muốn rất mạnh, đây là chuyện bình thường, phải được thỏa mãn, nếu không rất dễ bốc hỏa. (nói đại thôi nha!) Cười thấu hiểu, cúi đầu hôn hôn vành tai đỏ bừng: “Còn muốn nữa? Vậy thì thỏa mãn ngươi~”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.