Vô Địch Hoán Linh

Chương 46: Trung Ngoại Y Thuật Tranh Đoạt




Một trận gió lạnh quỷ dị thổi qua, thổi trúng sau lưng làm cả người phát lạnh, từ trên làn da người quang lỏa, từng nốt, từng nốt, da gà nho nhỏ đua nhau nổi lên, một nốt tiếp một nốt tất cả đều hiện ra.

Triệu Thanh Khâu với tình hình hiện tại, cũng rối loạn tay chân, bình thường khôn khéo đầu óc có khả năng trống rỗng, cũng không biết là thân bi thương quá độ hay là thực sự khác cái gì, rõ ràng muốn làm rõ tình huống không rõ ràng lắm, nơi đó còn có cái ý tưởng gì.

Bốn vị tiểu thư vừa mới còn đang khóc rống, đều dừng tiếng khóc lại, giống như ngưng trệ hô hấp, há to miệng mở rộng, không có chút hình tượng nào đứng ngốc ở nơi đ, đều không có phát hiện bản thân trên trán đã toát mồ hôi lạnh, đã muốn mơ hồ có dấu hiệu son phấn.(chỗ này chắc là chảy hết cả lớp trang điểm rồi)

Thân thể cứng ngắc tới mức hóa thạch rồi, thẳng đến thấy mẫu thân bên người mình, thân thể một chút một chút chậm rãi ngồi xuống, mới hiểu được, cuối cùng có phản ứng.

“A …”

So với tiếng khóc vừa mới quát to còn thê lương bi ai, từ giữa yết hầu bốn vị tiểu thư, chỉnh tề lao ra, quanh quẩn ở trên không trung cả tòa sơn trang, kinh khởi vô số chim chóc ở ngoài rừng cây nhỏ của sơn trang.

Một tiếng kêu kinh diễm tứ phương, Triệu gia nhị công tử của chúng ta anh tuấn phong lưu cuối cùng khoan thai tỉnh táo lại, có chút choáng váng đầu ngồi thẳng còn đang ẩn ẩn đau nhức thân mình, sau khi mở mắt, mê mê hốt hốt nhìn về mọi người trước mắt.

Thật lâu mới mở miệng cẩn thận hỏi:

“Các ngươi, đây là…”

Triệu nhị công tử có thể là đã lâu không có dính qua nước, cho nên không tự giác sờ yết hầu, cổ họng nhiều ít có chút khàn khàn, nhưng còn chưa đến nỗi khó nghe.

“Ngươi…”

Nghe nói đột biến Triệu Cực trong lòng đại loạn sớm phi thân tiến lên, tuy rằng ý nghĩ hỗn loạn, nhưng hắn có thể nói xem như miễn cưỡng được xưng là người duy nhất tỉnh táo ở đây.

Một trận lặng yên khôn kể, hồi lâu…

Hiển nhiên đích thực tay phải đã tức giận cực độ run rẩy, thẳng tắp vươn ngón trỏ, chỉ vào chóp mũi Triệu gia nhị công tử vừa mới thức tỉnh, đường đường Triệu Cực trang chủ Vô Cực sơn trang dám bị Triệu Trường Hữu một thân trang phục suýt nữa tức giận quay lưng đi.

Nguyên lai Lí bộ đầu nhìn thấy Triệu Trường Hữu thì, đang gặp phải y suy yếu hôn mê bất tỉnh, mà Lí bộ đầu sợ y có cái vạn nhất, liền vội vàng đem Trường Hữu nâng về, chưa kịp đem quần áo trên người Trường Hữu thay cho, cho nên Trường Hữu vẫn là bộ dạng bị Lí Hưu Dữ phẫn nữ trang kia, Triệu Cực nghiêm túc bảo thủ nơi đó gặp qua cái giả dạng chẳng ra gì như thế, khó trách sẽ có phản ứng như vậy.

“Ngươi, ngươi…”

Khí cấp công tâm, Triệu Cực thực khí thế lại loạn cả lên, khí huyết toàn thân sôi trào, không tự giác toàn bộ tập trung tới trên tay phải.

“Ngươi, ngươi, ta đánh chết nghịch tử ngươi!”

Thẳng đến khi ngón trỏ trên chóp mũi Triệu Trường Hữu mãnh thu lại, biến ngón tay thành chưởng, cao cao giơ lên bắt đầu chưởng pháp liền muốn hướng về phía đứa con thân sinh mình hạ xuống, lập tức dọa Triệu Trường Hữu vừa mới thanh tỉnh lại quên trốn tránh, cứng ngắc ở nơi đó.

Ngay cả Triệu phu nhân ở bên cạnh người Triệu Trường Hữu cũng bị trượng phu mình thình lình xuất chưởng thế trấn ở đó, phân không rõ sự tình xảy ra.

Mà Triệu Thanh Khâu không xa phía sau Triệu Cực, muốn phi thân tiến lên, khả nơi đó tới kịp ngăn cản tuyệt học mà Triệu Cực thành danh, với chưởng sét đánh mau lẹ, mọi người ở đây cao giọng thét chói tai, một người lại duỗi tay đem chưởng lực đang dương ra ngăn cản lại….

Rõ ràng thấm nhập chưởng tay chân bị người ở trước mắt làm cứng ngắc dừng lại, Triệu Cực nhìn người nọ đem tay phải mình một chút một chút chậm rãi nâng lên, thuận theo lực đạo kia, Triệu Cực nhìn về phía người nọ.

Chỉ nghe người nọ nghiêm mặt nói….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.