Vô Địch Hoán Linh

Chương 42: Không Phải Ai Đều Có Thể Mời Rượu




Không thể không nói thật một lần, lúc này đây, Triệu gia nhị công tử suất khí bức người của chúng ta, lần thứ hai rất không chịu thua kém rồi thập phần may mắn ngất đi, ngay tại lúc Lí Hưu Dữ đã muốn bị Triệu Trường Hữu định nghĩa vì phi thường khủng bố, lúc đem tay hướng y, làm cho chính y thành công tránh cho có lẽ là đau khổ không phải của y.

Chờ y lần hai hai mắt mê mang mở thì, ánh dương vừa hiện lên, nong nóng phơi nắng ở trên thân người, lại đủ làm đau đớn ánh mắt người. Không chú ý khóe mắt mình một mảnh trắng mù mịt gì đó, (không bài trừ có thể là dử mắt (nhãn thỉ í, cái này thì ai cũng biết nhỉ)) trước mắt trên cửa thành rộng mở, rõ ràng khắc nét chữ hữu lực mà quen thuộc.

Xem ra đây rõ ràng là sơn trang nhà mình dưới chân Lạc thành.

Theo bản năng giật giật tay chân, Triệu Trường Hữu hoảng sợ phát hiện, tay chân mình đều tê dại, động cũng không thể động liền giống như không phải tay chân bình thường của mình, chẳng lẽ đây là thứ mà tỷ tỷ từng cùng mình đề cập qua, quỷ áp giường trong truyền thuyết?

Chẳng lẽ chính mình còn đang ở trong mộng chưa tỉnh?

Gia khỏa quá mức xinh đẹp kia, cũng là thần tiên trong mộng, là giả sao?

Chính là, vì cái gì đám người từ cửa thành đi ra đang dần dần hướng mình xúm lại, ánh mắt bọn họ nhìn mình vì cái gì nóng bỏng như thế.

Đây là, ác mộng sao??

A, ai tới nói cho ta biết nha…..

Dùng sức động vài cái, hai tay vẫn đặt ở phía sau dường như động đến một thứ gì đó, ra sức túm, a, có thể động, cầm trong tay gì đó quơ được trước mắt, dây thừng?!

Triệu nhị công tử thế mới biết, nguyên lai hai tay là vừa mới bị người trói sau lưng đi!

Quay lại thấy đã bị đám người đem mình vây chặt như nêm cối, nhức đầu, Triệu nhị công tử vẫn đều là da mặt rất dày, cũng bị nhiều người như vậy nhìn mặt có chút hơi hơi ngượng ngùng!

Biết mình cũng rất anh tuấn rồi, khả bình thường sao không thấy trong đám người này có cô nương xinh đẹp nào, dùng loại ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn mình? Các nàng nhìn mình bình thường đều là trốn so với thỏ còn nhanh hơn, liền giống như vì mấy trăm lượng bạc tiền thưởng bắt đầu thi chạy a!

Chẳng lẽ là, sau khi gặp nạn, bản thân chật vật nhưng lại ngoài ý muốn vô căn cứ tăng thêm một loại đẹp tự nhiên?

Nhưng, quang mang trong mắt nữ tử này quá nóng rực đi!

Tình cảm quyết liệt này biểu hiện cũng quá rõ ràng, không thấy dáng vẻ nữ nhân gia nên có.

Mạt đỏ ửng hiếm có dần dần hiện lên trên mặt Triệu gia công tử của chúng ta thì, đám người bị người thô lô tách ra, vài tên bộ khoái mặc hồng y cực nhanh chạy vào.

“Đã xảy ra….”

Đến gần trước mắt, lại chỉ hô lên nửa tiếng, những lời còn lại toàn bộ ế trong cổ họng không có nửa sau, tất cả đều há to miệng, ngây ngốc sửng sốt ở nơi đó!

Thuận theo ánh mắt bọn họ, Triệu Trường Hữu nhìn về phía trên người mình bị người liếc có chút không được tự nhiên…..

Chất vải là nhất đẳng nhất hảo, mới, thập phần sạch sẽ, nhưng này cũng không phải mấu chốt.

Nhuyễn giày thêu đỏ, bị chân to của mình căng ra rách một nửa, dường như bộ dáng thập phần khổ sở. Quần bách điệp gấm la, viền dệt hoa văn nổi màu trắng, đem kích thước lưng áo coi như cường tráng ngạnh ngạnh thu vào. Hướng lên trên, xương vai dày rộng trên tiểu áo bạch nhung ngắn nhỏ, cũng là hình thức tiêu thụ tốt nhất lưu hành bây giờ, nhưng bởi vì ngạnh chen vào thân hình nam tử, biến dạng tới không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.

Cúi đầu, sờ sờ tóc bị nhéo đau đớn, ảnh ngược trên mặt đất nhìn bóng dáng kinh hoảng cư nhiên là một người bộ dáng lẳng lơ.

Khi chậm rãi nâng mặt lên thì, chống lại ánh mắt tinh lượng, thuận theo ánh mắt vừa rồi Triệu nhị công tử của chúng ta còn cho rằng là tràn ngập “tình yêu”, Triệu Trường Hữu cứng ngắc giơ tay phải lên, chậm rãi xoa gò má mình.

Một chút một chút, trên tay có gì đó dần dần rõ ràng lên.

Ngón trỏ dính cảm giác nị (nhầy), mang màu đỏ đỏ, tiên diễm tới trình độ nhất định, đủ để đem tầm nhìn mỗi một góc độ toàn bộ đều nhiễm đỏ, tán sắc đỏ thẫm điềm nị phát ra hương khí đậm đặc.

Là son!

Đây là ý niệm duy nhất cũng là cuối cùng vừa mới xuất hiện tự do trong đầu Triệu nhị công tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.