Vô Địch Hoán Linh

Chương 23: Đem Ngươi Những Năm Này Mất Đi, Toàn Bộ Giành Lại Tới




Hu hu hu… Sao ta lại thê thảm thế này… Cha chết rồi, còn bị người khác mắng là yêu nhân ma giáo, ca ca thì từ khi xảy ra chuyện không còn thấy bóng, đại ca nhị ca đã sớm thấy nàng ta và ca ca không vừa mắt, lại thêm hại  bọn họ phải vào tù suýt chút bị chém đầu, càng không có cảm tình với nàng ta, hỡ chút là nói bóng nói gió, còn nói ca ca mình cũng là yêu nhân ma giáo, đã bị nhân sĩ võ lâm diệt trừ rồi. Nương tựa ở nơi như thế, nàng ta sớm bị trục xuất, lưu lạc đến một nơi xa lạ, trên người không chút của cải, chỉ mong sớm ngày tìm được ca ca, thoát khỏi những ngày tháng đau khổ này.

Nghiêm Thải Hà bước đi, nước mắt rơi không ngừng. Nàng ta đã sớm không còn dáng vẻ đại tiểu thư yểu điệu khi xưa, mặc y phục bằng vải bố, vì trên đường phải làm ít việc nặng nên tay đã có vết chai, ôm theo một ít bạc đến trấn Cảnh Tân, nghe ca ca nói trước đây khi buôn bán làm ăn ở đây đã tích trữ một ít tài sản, nói không chừng còn có thể tìm thấy ca ca.

Ôm trái tim tràn trề hy vọng, Nghiêm Thải Hà vừa đi vừa hỏi, đi hết một con đường cũng không có chút manh mối, Nghiêm Thải Hà tuyệt vọng ngồi sụp xuống, nước mắt rơi tí tách trên đất… Đột nhiên, một bóng đen phủ lên người nàng ta, Nghiêm Thải Hà hoảng hốt quay đầu đứng lên, lập tức bị bịt miệng kéo vào ngõ vắng, là ai? Vùng vẫy hai chân, Nghiêm Thải Hà cố sức muốn giãy ra.

“Đừng la, là ca!” Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai, Nghiêm Thải Hà bất động.

Sau ngã rẽ có một gian phòng nhỏ, rất khác lạ, dường như rất lâu trước đây từng có người ở, nhưng đã bị bỏ hoang. Nghiêm Thải Hà nhìn Nghiêm Vân Thăng tiều tụy sa sút trước mắt, nước mắt lại rơi lã chã. Nghiêm Vân Thăng không vui nhìn nàng ta, nghĩ nghĩ một lúc vẫn xoa đầu nàng ta, an ủi: “Đừng khóc nữa, không phải huynh vẫn khỏe mạnh sao, sao muội lại chạy đến đây?”

“Hu hu… Muội bị đại ca nhị ca đuổi đi… Ca ca rốt ruột huynh đang làm gì, tại sao bọn họ đều nói…” Nghiêm Thải Hà kể lại một lượt những lời của Nghiêm đại Nghiêm nhị, sau đó nhịn không được hỏi.

“Khốn kiếp!” Nghiêm Vân Thăng căm phẫn mắng, trong lòng thầm đem bọn họ ra lăng trì, “Chuyện của huynh muội đừng hỏi nhiều, nữ hài tử thì nên ở trong nhà, càng ít biết chuyện giang hồ càng tốt, nghe lời, mấy ngày này bớt ra ngoài, huynh phải trị thương, muội giúp huynh một chút.” Nếu ca ca đã nói vậy, Nghiêm Thải Hà tự an ủi mình đừng lo, gật đầu.

Những ngày này Nghiêm Vân Thăng cũng không được an lành, tuy tạm thời có nơi nghỉ chân, nhưng gần như không dám ra cửa, lần trước bị Hình Bắc Minh đánh bị thương quá nặng, lại phải chạy trốn không có cơ hội trị thương, gần đây lại bị kẻ giấu mặt truy sát, thần kinh đã căng thẳng đến cực độ, hơn nữa mấy ngày nay người giấu mặt lại không có chút động tĩnh, không biết là đang theo dõi mình, hay vẫn chưa tìm được mình, thật dằn vặt…

“Ô? Ở trấn Cảnh Tân có người dùng Huyết Ma Chưởng? Chúng ta có người ở đó?” Ân Giới nhận được tin tức, tay chống cằm suy tư.

“Không, tuy ở Trung Nguyên có rất nhiều phân đà, nhưng trấn Cảnh Tân không có.” Tả Vô Tiếu tay cầm tin tình báo thuộc hạ đưa đến, mắt viết rõ rằng muốn điều tra ngọn nguồn.

“Thú vị, truyền lệnh xuống, tìm kẻ đó, xem lai lịch thế nào? Bản cung chủ nhớ dường như trong cung có phản đồ, còn dám quay ngược lại cắn bản cung chủ, làm sao có thể để hắn yên lành được?”

“Vâng, cung chủ.” Kỳ thật trong lòng đã thầm hiểu phương pháp hút máu trị thương này là từ ai, nói vậy Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua người này. Nếu rơi vào tay bọn họ thì còn mong được chết dễ chịu một chút, nếu để cung chủ bắt được, ô hô ai tai, chỉ mong được chết không quá thê thảm.

Sau khi Nghiêm Thải Hà tìm được ca ca rồi thì yên tâm hơn nhiều, đi đường cũng đã có thể ngắm nghía những thứ mình thích, khi nàng ta đi qua hàng trái cây, chợt nghe nói về những chuyện xảy ra gần đây trong trấn, bất giác nhớ đến dấu máu đỏ sậm trong vườn nhà mình, nàng ta vốn chỉ cho là máu động vật hay sơn đỏ gì đó, hiện tại càng nghĩ càng sợ, ca ca nhà mình làm đến như thế, cũng đâu thể trách mình nghĩ lung tung.

Tuy trong trấn xảy ra chuyện, nhưng cũng không ảnh hưởng đến những chuyện thú vị, Nghiêm Thải Hà nhìn một chiếc kiệu đỏ rầm rộ đi qua trước mặt, lòng thầm buồn bã, nếu còn cha, mình còn là tiểu thư của Nghiêm gia trang, nhất định hoành tráng hơn nàng ta gấp bội. Phu quân của mình nhất định phải là vạn người chọn một, giống như… Giống như Hình bảo chủ, phong trần tuấn lãng, khí chất phi phàm, nhân phẩm gia thế đều đứng đầu, không biết chàng còn nhớ mình không?

Nghiêm Thải Hà nghĩ nghĩ một lúc lại đỏ mặt, cứ như bản thân đã bước lên tới kiệu hoa, tiếng pháo nổ bất ngờ đánh thức nàng ta, ôm giấc mộng đẹp đẽ về tiểu viện, không biết Nghiêm Vân Thăng làm gì trong phòng, đã lâu chưa ra. Vì có lệnh tuyệt đối không cho mình ra vào phòng ca ca, cho nên Nghiêm Thải Hà cố giữ cho chân mình không thỏa mãn mối lo và tò mò trong lòng.

Sắc trời dần tối, ngồi bên bờ hồ, Nghiêm Thải Hà cầm một đoạn cây vẽ nửa còn lại trong mắt mình, không bao lâu sau, một nam tử anh tuấn tóc dài xuất hiện bên bờ hồ, Nghiêm Thải Hà còn chưa kịp vui vẻ, đã nghe tiếng ca ca cười chọc ghẹo phía sau: “Muội muội, muội vẽ vị công tử nào vậy? Chẳng lẽ là người trong lòng muội?”

Nghiêm Thải Hà đỏ mặt, đứng lên sẵng giọng: “Ca, đừng nói bậy! Thật ra, muội vẽ không giống chút nào, chàng đẹp hơn thế này rất nhiều!”

Nội thương của Nghiêm Vân Thăng cuối cùng cũng tốt lên, có tâm trạng nói chuyện với nàng ta: “Vậy nói với huynh, là ai vậy? Chờ huynh khỏe rồi sẽ thay muội đi cầu thân?”

Nghiêm Thải Hà nũng nịu nói: “Huynh nói gì vậy? Người ta là bảo chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, sao có thể nhìn đến muội?”

Nghiêm Vân Thăng biến sắc: “Muội nói cái gì? Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo?”

Nghiêm Thải Hà giật nảy người: “Ca, huynh làm sao vậy? Sắc mặt xấu quá? Hình bảo chủ làm sao rồi?”

Nghiêm Vân Thăng cười lạnh, nhấc chân đạp nát hình vẽ dưới đất, giận dữ nói: “Làm sao ư, ta muốn hắn chết!”

“Ca! Huynh làm gì vậy?” Nghiêm Thải Hà ngăn hành động điên cuồng của Nghiêm Vân Thăng lại: “Hình bảo chủ là người tốt như thế, ngày đó…”

“Muội biết cái gì! Hắn là đầu sỏ hại chúng ta nhà tan cửa nát! Là hắn hại cha chết hại ca ca muội trở thành như bây giờ! Thích ai cũng không thể thích tên hỗn đản đó!” Hận ý trong lòng Nghiêm Vân Thăng bỗng chốc tuôn trào hết ra.

Nghiêm Thải Hà sững sốt, ngây ngẩn một lúc lâu, nói như tan vỡ, “Huynh nói bậy!”

Nghiêm Vân Thăng cười lạnh: “Ta nói bậy? Không bằng muội vào giang hồ tìm một người tùy tiện hỏi thử xem, nếu cha biết được, nhất định sẽ đội mồ sống dậy, hừ!”

Nghiêm Thải Hà nhớ đến những lời đồn, lau lau nước mắt bị dọa chảy ra, căm hận nói: “Huynh nghĩ tiểu muội chưa từng hỏi thăm sao? Bọn họ đều nói cha là người của ma giáo, hại chết rất nhiều người, Hình bảo chủ chỉ thay trời hành đạo! Bọn họ nói có đúng không? Còn nữa, huynh trốn ở đây làm gì? Có thể nói với muội muội được không?”

Nghiêm Vân Thăng kinh ngạc trợn to mắt: “Hỗn trướng! Muội dám nói huynh và cha như vậy! Muội bị ma quỷ mê hoặc rồi! Cho dù cha làm sai, cha vẫn là cha của muội, đây là sự thật không thể thay đổi!”

Nước mắt Nghiêm Thải Hà đã khô, nhìn Nghiêm Vân Thăng, chỉ vào mặt đất ở khúc ngoặt: “Vậy huynh nói cho muội biết, máu đó là gì, muội tuy là nữ nhi yếu đuối, nhưng những chuyện này vẫn phân rõ phải trái được, huynh đừng mong gạt muội!”

Sắc mặt Nghiêm Vân Thăng cực khó coi, hận không thể chưởng cho nàng ta một cái, đã là lúc nào rồi còn về phe người ngoài!

Bốp bốp… Đột nhiên có tiếng vỗ tay, giọng nói mang theo ý cười bay đến: “Thật đặc sắc, hai huynh muội trở mặt thành thù rồi sao? Nghiêm Vân Thăng, ngươi làm người được đến mức này, không bằng sớm tự sát đi, nói không chừng vị muội muội lanh lợi này còn có thể rơi cho ngươi vài giọt nước mắt, nhưng trễ rồi, thành thù rồi~”

Nghiêm Vân Thăng đề cao cảnh giác, Nghiêm Thải Hà sợ hãi trốn vào một góc, nhìn chằm chằm nam tử bạch y trước mắt, Nghiêm Vân Thăng nói: “Hừ! Sớm biết chuyện ở đây không giấu được các ngươi, nhưng không ngờ lại đến sớm như thế! Thế nào, Ân Giới dự định để ngươi giết ta?”

“Đó là vì ngươi trốn quá gần cung chủ.” Tả Vô Tiếu cười nói: “Cung chủ đương nhiên sẽ không buông tha cho phản đồ, huống chi ngươi còn to gan làm cung chủ bị thương, nếu không muốn chết quá khó coi, vậy tự sát trước đi, thế nào?”

Nghiêm Vân Thăng âm thầm vận khí, hồng quang xuất hiện trong tay: “Có ngu ngốc mới ngồi chờ chết, chết cũng phải kéo ngươi theo lót lưng!” Nói xong tung chưởng đến.

Tả Vô Tiếu cười tránh: “Đây là lần đầu có người muốn kéo ta lót lưng, thú vị! Ngươi nghĩ võ công của ngươi có thể so với ta sao?” Khuôn mặt vốn tràn đầy ý cười biến thành âm u, đầu cây quạt bạch ngọc lóe sáng, một sát chiêu bị đỡ lại, hắc y nhân ẩn mình trong bóng tối trầm giọng nói: “Thứ lỗi, đây là nhiệm vụ của ta.”

Tả Vô Tiếu kinh ngạc nhìn sang, tuy mặt đeo mặt nạ đồng, nhưng… Lòng thầm tính toán: “Được, tên này nhường cho ngươi, không được nhẹ tay đâu nha~” Lui sang một bên, đầu ngón tay điểm lên cổ Nghiêm Thải Hà đang ngây ngốc, Nghiêm Thải Hà không kịp hừ một tiếng, ngã xuống, Tả Vô Tiếu làm xong việc này thì lập tức ra cửa, trước khi đi còn không quên xác nhận người kia vẫn còn tại đó.

Vạt áo hoa mỹ nhẹ nhàng đáp xuống giữa không trung mờ mịt, Ân Giới túm lấy Tả Vô Tiếu: “Người đâu?”

Tả Vô Tiếu đưa tay chỉ ra phía sau, Ân Giới vứt hắn ra đi thẳng vào, nhưng chỉ còn thấy Nghiêm Vân Thăng thê thẳm nằm trên đất, chết rất triệt để, nhưng, ngoại trừ thi thể của Nghiêm Vân Thăng và Nghiêm Thải Hà ngất bên cạnh, trong sân không còn bóng ai khác. Ân Giới sầm mặt nhìn Tả Vô Tiếu, Tả Vô Tiếu cười e ấp: “Thuộc hạ, thuộc hạ thật sự không nghĩ võ công của hắn cao như vậy, quá coi thường hắn rồi.” Không ngờ với thời gian ngắn như vậy đã xử lý xong Nghiêm Vân Thăng rồi, nên khen ngợi thủ hạ của Hình Bắc Minh chỉ toàn cao thủ không nhỉ?

Ân Giới nhìn ra bên ngoài một cái, vờ như không để tâm: “Thôi đi, sắp đến cái hẹn tháng sáu rồi, bản cung chủ cũng chẳng quan tâm chút ít thời gian ấy, mang thi thể của hắn về, chết dễ dàng như thế…”

Tả Vô Tiếu lập tức gật đầu tuân mệnh, nếu ngươi không quan tâm, thì sốt ruột cuống cuồng vội vã chạy đến đây để làm gì? Nhưng hắn không ngốc đến mức tự vạch áo cung chủ nhà mình, kéo Nghiêm Vân Thăng đi, mặc kệ khi tỉnh lại Nghiêm Thải Hà sẽ khóc lóc thế nào.

Hai người ra bên ngoài, người bên ngoài bức tường cuối cùng cũng hộc ra hơi thở đã nín từ lâu, hắn đoán Tả Vô Tiếu dễ dàng buông tay như vậy hẳn có hành động khác, quả nhiên… Cái hẹn tháng sáu mà hắn nói chính là cái hẹn với chủ tử sao? Ánh mắt kiên định, thân hình khẽ động, bóng đen biến mất.

Đường núi gập gềnh, lại gặp phải trận mưa dữ, xung quanh lại không có thôn trang để tránh mưa, Hình Bắc Minh rút một tấm áo choàng trong bao da ra, phủ lên đầu Thập Thất, suy tư hỏi: “Nơi này, có vẻ quen? Đã lâu không hành tẩu giang hồ, xa lạ cả rồi.”

Nhìn kĩ địa hình quả núi, liên hệ đến thành trấn phía trước, Thập Thất ngập ngừng mở miệng: “Chủ tử, đây là địa giới của Phù Phong Phái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.