Vô Địch Hoán Linh

Chương 14: Đấu Y




Khi các ảnh vệ gia nhập Ảnh Vệ Doanh, thì đã từ bỏ tên họ của mình, lấy thứ tự để xưng hô, nhỏ nhất trong bọn hạ là Ảnh Bát, khi được Ảnh Nhất bế về vẫn chưa có tên, người gia nhập sau cùng là Thập Thất, nếu không phải bất đắc dĩ cũng sẽ không từ bỏ tên họ, quá khứ của mình để trở thành ảnh vệ chỉ có thể trốn trong bóng tối.

“Lần đầu gặp, ta tên Vân Thành, Lạc Vân Thành.”

“Từ nay về sau, ngươi là ảnh vệ thứ mười bảy, nhớ kĩ, tên của ngươi là Thập Thất.”

Những câu nói năm ấy ghi sâu trong đầu thật rõ ràng, hắn vốn nghĩ chủ tử chẳng để trong lòng, không ngờ… Chuyện không ngờ được thật nhiều, trước mắt là ví dụ to nhất, Thập Thất chăm chú nhìn Bảo Bảo đang ngủ say trước mắt, khuôn mặt tròn tròn, thật sự giống hệt như bánh bao mới ra lò, nhưng hồng hơn một chút, thân thể nhỏ xíu được gói trong chăn, chỉ chừa hai nắm tay tròn vo nhỏ xíu ra, một bàn tay của mình cũng đủ bao hết lại.

Dường như Bảo Bảo đang nằm mơ, đột nhiên cười toe một cái, bàn tay nhỏ cũng giật giật vài cái, Thập Thất thấy thú vị, cuối cùng cũng nhịn không được đưa tay chọt chọt cái má trắng mềm của Bảo Bảo, cái má nhỏ béo tròn chọt một cái là lún một cái, khóe môi Thập Thất bất giác cong lên, lại chọt chọt, đến khi má của Bảo Bảo đỏ hồng lên mới bịn rịn buông tay.

“Đang làm gì vậy? Vui như thế?” Giọng nói còn đang nhập nhèm buồn ngủ từ sau lưng truyền tới, sau đó một đôi tay choàng tới ôm lấy mình cọ cọ, bàn tay vừa rụt về cũng bị nắm chặt.

“Đang nhìn Bảo Bảo, chủ tử, mặt Bảo Bảo mềm lắm.” Thập Thất cười nói, vì chân của chủ tử vẫn chưa hồi phục, nên từ khi trở về từ Ly Hải đến này vẫn ở trong bảo tĩnh dưỡng cùng hắn, toàn bộ việc trong bảo được giao cho Trình bá và Ảnh Nhị, xem như nhàn nhã làm ông chủ một thời gian.

“Chỗ nào mà nó không mềm? Nhưng thật sự là rất đáng yêu, Cẩu Nha Tử đen như nắm than.” Hình Bắc Minh thản nhiên nói xấu hài tử nhà người ta. Thập Thất nhịn cười, Cẩu Nha Tử là hài tử nhà Phương đại trù, vừa biết bò, rất đáng yêu, chỉ có điều giống hệt phụ thân, vừa đen vừa béo, từ khi thấy hai tiểu hài, chủ tử thường xuyên so sánh cả hai, rất đắc ý.

“Chủ tử, chân thế nào rồi?” Thập Thất ngọ ngoạy bò dậy, lật chăn lên xem bên chân bị băng kín của Hình Bắc Minh. Ngay cả Cốc Duy Kinh khi thấy vết thương trên chân chủ tử cũng nghiêm mặt, may mà sau đó hắn không nói gì, chỉ bốc thuốc bảo Hình Bắc Minh nghỉ ngơi nhiều, Thập Thất tuy đau lòng, nhưng cũng cảm thấy may mắn, chủ tử chỉ bị thương ở chân, nếu như… Thật không dám nghỉ tiếp, định đi tìm thuốc thoa thêm một lần.

Hình Bắc Minh không vui nhìn Thập Thất giãy ra khỏi ngực mình, kéo hắn xuống lại: “Khỏi rồi, chạy được nhảy được, mặc kệ nó đi! Vết thương đằng sau ngươi thế nào rồi? Ta xem thử.”

Thập Thất đẩy hắn, chân phải được chăm sóc tốt, sao lại có thể mặc kệ như thế? Nhưng ngay sau đó lại bị đè xuống giường, bên dưới lành lạnh, khố bị lột rồi… “Chủ tử!” Cảm giác được ngón tay ấm nóng chuyển động phía sau, mặt Thập Thất nóng lên, xoay sang thì thấy Bảo Bảo đang ngủ ngoan, xấu hổ, ngay trước mặt hài tử… Thật mất mặt…

Hình Bắc Minh nghiêm mặt, tuy vết thương trước mắt đã khép miệng, nhưng vết thương rõ ràng vẫn như có thể kéo hắn về khung cảnh Thập Thất đau đớn đến cực điểm, nếu có thể, sẽ không để Thập Thất chịu thêm một chút đau đớn nào nữa. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên những nếp nhăn nhạy cảm, nhìn huyệt khẩu đỏ sậm vô thức khép mở, mắt Hình Bắc Minh sầm xuống, nhưng cố nén dục vọng đang cuộn trào xuống, đóng khố lại, sau đó ôm người nào đó vào lòng: “Nằm với ta thêm một chút, ăn cơm xong rồi hẵng lo cho chân của ta.”

Thập Thất nghe lời thả lỏng cơ thể, đầu óc lại chạy đến chuyện khác: “Chủ tử, tiếng nổ trong sơn cốc hôm đó là chuyện gì? Kha công tử nói có thể chủ tử đi cùng với Ân Giới, còn La Văn Kinh…”

Hôm đó, lẽ ra đã có thể dễ dàng tránh được Nghiêm Vân Thăng ám toán, không ngờ trong phút chốc đột nhiên chân không nhúc nhích nổi, chuyện mất mặt như vậy làm sao Hình đại bảo chủ có thể nói với ảnh vệ nhà mình, chỉ nói từ khi cùng rơi xuống biển với La Văn Kinh… Kể là, tên La Văn Kinh đáng chết nhờ vận công hộ thể kịp thời nên chỉ bị thương, khi rơi xuống biển thì liều mạng ôm chặt bên chân bị thương của Hình Bắc Minh, đây chính là nguyên nhân khiến đến nay chân hắn vẫn chưa lành, ôm tư tưởng ta chết cũng phải kéo ngươi theo, La Văn Kinh ra sức ghì chặt cái chân bị thương, chân Hình Bắc Minh không dùng lực được, La Văn Kinh thì dù đã bị đánh đến hộc máu vẫn không chịu buông, chỉ muốn ôm hắn cùng chết.

Hình Bắc Minh đành phải cố hết sức trồi lên mặt nước, bơi về bờ ở phía xa, nội lực của hắn gần như không còn, nếu giải quyết La Văn Kinh giữa biển thì còn một đường chôn thây dưới biển, dồn hết sức lôi theo một cái đuôi bò lên bờ, ngã nằm trên mặt cát thở dốc, La Văn Kinh cười tàn nhẫn, run rẩy bò dậy: “Hình Bắc Minh, vừa nãy ngươi không đánh chết ta là thất sách, ta còn phải đa tạ ngươi đã mang ta lên bờ, xuống địa ngục mà hối hận đi!”

Hình Bắc Minh cười lạnh, đã biết tên cặn bã này sẽ trở mặt, nếu để hắn đắc thủ thì Hình Bắc Minh thật đã phí công lăn lộn trên giang hồ từng ấy năm, hổ thẹn cho danh hiệu bảo chủ Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, tháo đai lưng ngọc bích khấu xuống, vạt áo lập tức buông rộng, lớp áo trong ướt đẫm dán chặt vào cơ bắp săn chắc trên cơ thể, mái tóc ướt rủ xuống trước người, khuôn mặt vốn anh tuấn vô song lại càng mê hoặc. La Văn Kinh bất giác nuốt nước bọt, nhưng lập tức cười to che giấu: “Ngươi định làm gì? Chẳng lẽ định dùng mỹ nhân kế sao?” 

Kinh ngạc ngẩng đầu, Hình Bắc Minh thật không biết chỗ nào trong đầu tên man di này có vấn đề nữa, nghĩ ra được thứ như thế, “Ngươi, đủ tư cách sao?” Ngữ khí bay bổng nhẹ nhàng, khiến máu huyết La Văn Kinh dâng cao, cái đầu vốn bị nổ choáng váng lại càng mơ hồ, chỉ nghĩ được một thứ, chính là: giết hắn!

“Ngươi nạp mạng! Hình Bắc Minh!” La Văn Kinh nghiến răng căm thù, tay co thành trảo móc vào tim Hình Bắc Minh, không thấy được tay phải người trước mắt đang phóng khí lạnh ngùn ngụt.

“Phập…” Là tiếng thứ gì đó đâm vào da thịt, La Văn Kinh trợn to mắt, hoàn toàn không thể tin được, cúi đầu nhìn lồng ngực bị một thứ như thanh kiếm băng xuyên qua của mình, bên trên còn có mảnh bích ngọc khấu quen mắt, chính là sợi đại lưng khi nãy, thì ra Hình Bắc Minh vẫn còn có nội lực mạnh đến mức có thể khiến vật thường đóng băng, mình đánh giá hắn quá thấp rồi…

“Phụt…” La Văn Kinh phun máu, bị Hình Bắc Minh dùng lực nhẹ đánh rơi xuống biển, chết không nhắm mắt… Sau đó, Hình Bắc Minh đã dùng cạn kiệt sức lực đứng lên đi được vài bước thì vinh quang ngã xuống bãi cát, y phục xộc xệch, được Đào Hoa cô nương đeo gùi cá nhặt được cứu về nhà.

Thập Thất nghĩ chuyện hẳn không dơn giản như thế, trước khi La Văn Kinh chết nhất định đã dằn vặt một phen, chủ tử không nói… Thôi vậy, chủ tử bình an là tốt rồi, nghĩ đến sắc mặt 囧 của chủ tử khi nhắc đến chuyện được Đào Hoa cứu, cảnh tượng trước khi đi lại hiện ra: “Chủ tử, Đào Hoa cô nương đó bảo thuộc hạ phải chăm sóc ngài thật tốt! Có khi nào cô nương ấy…”

Câu nói chưa dứt biến mất giữa hai đôi môi dán chặt, Hình Bắc Minh căm phẫn cắn một lúc lâu, nhéo cái mông đàn hồi dẻo dai nói dỗi: “Dám trêu chọc chủ tử rồi sao? Coi chừng ta khiến nơi này của ngươi đau! Đúng rồi, nhiệm vụ ta giao cho ngươi trước khi đi thế nào rồi?”

Ơ? Thập Thất ngơ ngác, nhiệm vụ nào? Hình Bắc Minh sầm mặt, bế Thập Thất ngồi lên hông mình, ngón tay nhúc nhích bên dưới: “Đã nghĩ ra chưa, nghĩ không ra thì phải thử hết các tư thế trong đó, không được xin tha.”

Đầu óc Thập Thất cuối cùng cũng bay đến được chuyện mà Hình Bắc Minh giao cho hắn trước khi đi, cuốn xuân cung ấy vẫn được hắn đặt ở nơi dễ thấy nhất trên giá, sợ bản thân sẽ quên, nhưng, sau đó xảy ra nhiều chuyện, thật sự quên mất.

“Y y a nha~” Bảo Bảo một ngày ngủ hơn sáu canh giờ tỉnh lại kịp thời, vung cái tay nhỏ kêu nha nha, động tác không mấy hài hòa của hai phụ thân dừng lại, Thập Thất cấp tốc lùi xuống khỏi người Hình Bắc Minh, ôm cục chăn nói với chủ tử đang không vui nhà mình: “Chủ tử, thuộc hạ đưa Bảo Bảo đến chỗ bà vú, sẽ về thay thuốc cho chủ tử ngay.”

Hình Bắc Minh phất tay, thấy Thập Thất biến mất sau khung cửa rồi mới suy nhược nhoài lên giường, hắn có thể cảm nhận được ảnh vệ nhà mình thay đổi, hắn thích, nhưng vẫn cảm thấy còn thiếu gì đó, là thứ gì? Hình đại bảo chủ ưu sầu.

Gần đây Kha thiếu càng lúc càng cần mẫn, trực tiếp xem Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo như nhà mình, nguyên nhân thì không nói mọi người cũng biết, kìa, đã lấp lánh mắt không biết đang âm mưu thứ gì mà tìm đến rồi. “Bánh bao nhỏ~ Nghĩa phụ tới rồi~ Hôn một cái~” Cái miệng chu ra chuẩn bị đụng tới khuôn mặt mịn mịn của Bảo Bảo thì bị Thập Thất đưa tay đẩy ra, “Kha công tử, trên mặt ngài có thứ gì?”

Kha Vi Khanh chùi mặt, tay dính một ít son, cười trộm đến gần Thập Thất: “Thập Thất, chẳng lẽ ngươi không biết đây là gì? Nào nào, để bản thiếu nói cho ngươi nghe.”

“Không cần đâu.” Thập Thất đen mặt, giao Bảo Bảo cho bà vú, cho ra ngoài ngẫm nghĩ liền đến Ảnh Vệ Doanh. Đã diệt được La Văn Kinh, Ảnh Bát đương nhiên sẽ về Ảnh Vệ Doanh, nhưng khi hắn đi vào thì lại không thấy ai, chờ một lúc thì thấy Ảnh Thất đi ra từ một căn phòng tối khuất trong góc, “Thất ca.”

“Sao lại đến đây?” Ảnh Thất cười hỏi, âm thầm nhét tờ giấy đang cầm vào tay áo.

“Đưa Bảo Bảo đến cho bà vú.” Thập Thất hỏi nhỏ: “Tiểu Bát đâu?”

“Đang xử lý tin tức, đệ làm gì lại như có tật giật mình như thế?” Ảnh Thất thấy dáng vẻ lén lút của hắn, buồn cười.

Sắc mặt Thập Thất có thể không được tự nhiên, nhỏ giọng giải thích: “Thất ca, trước mắt thân phận của đệ không còn là người của Ảnh Vệ Doanh nữa, đương nhiên không thể tự ý ra vào nơi này thu thập tin tức, nhưng đệ vẫn muốn hỏi, có tin tức của Nghiêm Vân Thăng không?” Chủ tử nhắc rất ít về Nghiêm Vân Thăng, nhưng gần như từ đầu đến cuối hắn đều có can thiệp, lần này lại làm chân chủ tử bị thương, La Văn Kinh chết rồi, hắn thì vẫn chưa, không trừ hắn, khó bảo đảm sau này trong bảo sẽ không xảy ra chuyện.

Ảnh Thất lắc đầu: “Đây cũng là chuyện chủ tử muốn biết, chỉ cần có tin tức,chúng ta nhất định sẽ lập tức báo cho chủ tử xem phải xử lý hắn thế nào, đệ đừng sốt ruột, Nghiêm Vân Thăng chỉ là một con cờ của La Văn Kinh, không gây được sóng gió gì. Thất ca biết đệ muốn báo thù cho chủ tử, nhưng không thể nóng lòng, đã sắp đến tiệc đầy tháng của Bảo Bảo rồi đúng không, còn chưa đi chuẩn bị?”

Bọn họ phải vội vã về Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo như thế, cũng là vì muốn chúc mừng đầy tháng cho Bảo Bảo. “Vậy, Thất ca giúp đệ chú ý, đệ muốn…” Thập Thất dùng ánh mắt cầu xin nhìn Ảnh Thất, dù không nói hết Ảnh Thất nhất định cũng hiểu được ý Thập Thất, vỗ vỗ vai hắn: “Trở về đi, Thất ca hứa với đệ.”

Thập Thất đi rồi, Ảnh Thất nắm chặt mảnh giấy trong tay, trong lòng thầm nói: “Xin lỗi, Thập Thất, nhưng, đây là cơ hội duy nhất của Thất ca.”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.