Vô Địch Dương Oa Oa

Chương 34




Quy luật nghỉ ngơi bình thường là vào đêm tối, những quy luật khác đều không đáng nói.

Thực ra chuyện làm vợ làm chồng cũng chỉ khoảng hơn mười phút, nhưng khi mưa tạnh mây tan, vẫn còn một chút cảm giác tuyệt vời, không khí quyến rũ vây quanh, lắng đọng lại một thời gian, mới có thể chuyển tới trạng thái bình thường. Quấn quanh như vậy, thật sự là làm người ta kinh hãi.

Nói về những lúc như thế, anh không thể không thừa nhận, nhìn dưới góc độ của đàn ông, cô thật là một tình nhân tốt.

Biết tận hưởng, biết hợp tác, khi chuyện đã qua còn biết lưu luyến đúng mực, làm cho anh biết thế là đủ rồi, rõ ràng lưu loát, không có một chút dây dưa, thậm chí lúc cao trào qua đi còn có tâm tình nâng tay vung vung khiêu khích một câu ‘Đường tiên sinh, muốn tiếp tục không? ’.

Rõ ràng mình đã không còn sức nữa, mà lại không quên khiêu khích người khác, quả nhiên phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô. Anh bỗng nhiên có loại ảo giác, ảo tưởng có một ngày, cô bỗng chỉ còn hai bàn tay trắng, thất bại thảm hại, chỉ sợ cũng vẫn như cũ, chỉ biết hơi nâng cằm lên, sau đó tiếp tục cao ngạo. Phóng khoáng như vậy, làm người ta đau lòng.

Vì thế anh cười buông cô ra.

Tô Tiểu Miêu cẩn thận thở mạnh một cái nhẹ nhõm.

Không thể không thừa nhận, có đôi khi, cảm giác áp bách của anh khiến cô khó thở. Nhìn qua bộ quần áo nhăn nhúm của mình, cô đành lấy chiếc áo sơmi của anh mặc lên người, khi đang đóng cái cúc áo thứ hai trước ngực, bị anh cầm tay.

Cô không nhịn được phản bác: “Muốn làm gì?”

Anh không trả lời, cũng không làm gì, chỉ nhìn cô với vẻ hứng thú.

Từ trước tới giờ cô gái trước mặt này không hề liên quan đến hai chữ tốt đẹp, nhưng cô lại có cách làm anh lún càng sâu. Mỗi khi cô không nói gì, trong mắt có tia sáng giảo hoạt sẽ vô cùng phấn khích.

Trên môi Đường Kính tràn ra một nụ cười diễm lệ, “Đêm nay đừng đi.” Sau đó bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên ngón tay áp úp có đeo chiếc nhẫn kim cương bạch kim của cô, đầu lưỡi đảo qua, dưới ánh đèn nhu hòa, thâm tình và diễm lệ cùng đan xen.

Luận về **, cô không phải là đối thủ của anh. (Tiểu Dương: dấu ** đều là của tác giả.)

Dù là định lực của Tô Tiểu Miêu, cũng không thể không rụt tay về, kéo khóe môi lên một chút cho đỡ mất tự nhiên: “… Làm thế nào học được bộ dáng yêu tinh?”

Anh cười, không nói gì. Bỗng nhiên buông cô ra, đứng dậy mặc chiếc áo lông dài rộng ở nhà, sau đó đi đến phía trước cô, giúp cô đóng cúc áo sơmi, cuối cùng hơi kéo cổ áo xuống, cúi người hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của cô.

“… Những chuyện về anh mà em không biết, còn có rất nhiều.”

**** **** ****

Trong phòng khách, Đường Kính ngồi trên chiếc thảm nhung dải trên ghế sofa, dựa lưng ra sau, trên đùi là chiếc máy tính xách tay, hai tay nhàn nhã thao tác trên bàn phím.

Tầm mắt lơ đãng lướt qua quầy bar nhìn thân ảnh nhỏ xinh bận rộn trong phòng bếp, thao tác trên bàn phím lập tức dừng lại.

Anh chợt phát hiện, cô gái có dung mạo bình thường khi ta để ý hơn, sẽ thấy cô ấy thật mê hoặc, chiếc sơmi nam màu trắng khoác lên người trông thật quyến rũ, lộ ra đôi chân thon dài, dẫn người phạm tội.

“Anh có đói không?” Cô ở phòng bếp hỏi: “Có muốn ăn gì không?”

“Trong tủ lạnh có gì?”

“Ừm…” Cô mở tủ lạnh ra nhìn: “Có sushi, tempura, sashimi…” [1] Đóng cửa tủ lạnh, vô cùng bất đắc dĩ: “Tất cả đều là món của Nhật Bản, bởi vì mới đây quản gia có đến Nhật Bản một chuyến rồi tiến hành càn quét.”

“Vậy không cần đâu,” Đường Kính thản nhiên mở miệng: “Anh không có hứng thú với mấy thứ của Nhật Bản.”

Tô Tiểu Miêu lập tức chống nạnh cười to: “Yo, tình yêu đất nước thật sâu đậm nha…”

Đường Kính không nhanh không chậm mở miệng: “Không có cách nào, anh vốn đã có chướng ngại tâm lý rồi.”

“Hì, em cũng vậy.”

Chuyện này có được sự thống nhất mà trước nay chưa từng có. Thật hay!

Cuối cùng, Tô Tiểu Miêu đành làm món salad.

Cầm đĩa salad đi đến phòng khách, giơ chân đá đá anh, vẻ mặt rất là đương nhiên, “Em muốn ngồi trên người anh.”

Đường Kính chậm rì rì ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó để máy tính sang một bên, làm một động tác mời.

Cô đặt mông ngồi xuống, tuyệt đối không biết khách khí, còn cọ cọ điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, bỗng nhiên bị người đàn ông phía sau ôm chặt vòng eo.

“Em không hiểu thật hay giả vờ không hiểu hả?” Vỗ vỗ eo cô, anh mở miệng nói gọng trầm thấp bên tai cô: “Ngoan một chút, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Tiểu Miêu ăn salad nhìn lên màn hình máy tính anh đặt trên đùi mình.

Tất cả đều là biểu đồ, tiếng nước ngoài loằng ngoằng. NASDAQ, EASDAQ, JASDAQ, SESDAQ…

NASDAQ, nguyên văn là National Association of Securities Dealers Automated Quotation System là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn nhất tại Hoa Kỳ hiện nay…

Tiểu Miêu nhíu mày, nâng tay gõ gõ màn hình: “Anh đang muốn làm liên mình Tám Quốc để thực hiện cuộc nổi dậy Boxer à?”

1900 – Một lực lượng quốc tế gồm 8 quốc gia bỏ việc bao vây Bắc Kinh. Sự kiện này kết thúc cuộc nổi dậy Boxer nhắm vào việc thanh lọc Trung Quốc thuộc những người nước ngoài.

Đường Kính bắt lấy móng vuốt đang khua loạn của cô, khóa chặt cô vào trong ngực phòng cô xoay đông xoay tây, ngữ khí có chút dỗ dành, “Đừng nhúc nhích…”

Tiểu Miêu lơ đễnh, “Đồ chơi của anh thật nhàm chán.”

Thật nhàm chán? Đường Kính nở nụ cười.

Được rồi, vậy thì chơi với cô một lúc, làm cho cô hiểu biết một chút về mị lực của thị trường tư bản.

Anh nắm tay cô, bắt đầu ấn tay lên bàn phím, “Cho em chơi một trò.”

Con trỏ chỉ vào dữ liệu trên màn hình, “Đây là ngày X tháng X năm 200X, XX300 bắt đầu phiên giao dịch báo giá,” ấn vào, màn hình lập tức biến hóa ra một tổ số liệu, anh mở một dữ liệu khác, chỉ cho cô xem, “Đây là sáu tháng sau, cũng chính là bảng tổng hợp giao dịch dự kiến của ngày hôm nay.”

Anh than nhẹ bên tai cô: “Bây giờ, trò chơi bắt đầu. Em đoán xem, hôm nay báo giá sẽ tăng lên hay hạ xuống?”

Tiểu Miêu gãi đầu, không biết gì cả, thuận miệng đáp: “Tăng lên.” Tăng cũng tốt mà.

Đường Kính nở nụ cười.

Hiển nhiên, cô vẫn rất đơn thuần, không biết vừa rồi thuận miệng nói ra một câu lại có ý nghĩa cho một canh bạc lớn. Quyền lợi và tiền bạc còn chưa bày ra uy lực chân thật trước mắt cô, vì thế cô gái này cũng không tôn trọng nhiều lắm giữa hai người.

“Cho anh khoảng mười phút.”

Anh không nói, cô chỉ nhìn thấy trên màn hình mấy chữ ‘mở cửa’, ‘đóng vào’, khi giá cả xuất hiện trên màn hình, hệ thống máy tính tự động kết toán, một chuỗi số liệu xuất hiện trước mắt.

Đường Kính cười, vỗ vỗ thắt lưng cô.

“Tô Tiểu Miêu tiểu thư, chúc mừng em, một trăm nghìn một trăm tám mươi nhân dân tệ, tiền tiêu vặt một tuần em kiếm được.”

Miệng Tô Tiểu Miêu đang ăn rau cải trắng bỗng phun ra.

“Anh anh anh ——” cô trừng to mắt nhìn anh: “Xã hội đen các anh toàn chơi cái này? !”

Chả trách bao nhiêu thiếu niên trượt chân lao đầu vào giới xã hội đen, chả trách thế lực xã hội đen lại kiêu ngạo như thế, chỉ dùng mười phút đã kiếm được hơn nửa năm tiền lương của cô, cô thật muốn gia nhập cái gia đình kia a.

“Cái đó và xã hội đen không liên quan đến nhau, cái này gọi là đầu cơ, ” anh không nhịn được sửa đúng ý sai cho cô: “Nếu Đường gia mà giống như anh vừa rồi, một ngày mới kiếm được một trăm nghìn tệ, thì Đường Dịch cũng có thể không cần lăn lộn.”

Tô Tiểu Miêu bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “… Vậy xã hội đen làm cái gì?”

Đường Kính nhìn cô một cái, bỗng dừng động tác tay, hàm ý sâu xa mở miệng: “Em có hứng thú với Đường gia?”

Tô Tiểu Miêu biết mình chớ nên lên tiếng.

Cũng đúng, chuyện này là cấm kỵ, tuy cô không hiểu, nhưng cũng mơ hồ biết phải giữa bí mật. Quan hệ phức tạp của anh và Đường gia, cô không nên tham gia.

Tiểu Miêu cúi đầu, bắt đầu vùi đầu ăn cải trắng.

Đường Kính nhìn cô, không nhịn được nói nhẹ, anh không nên dọa cô. Vì thế trêu cô, “Em cho rằng xã hội đen còn có kiểu nào nữa?”

“Ừm,” cô ngẩng đầu nghĩ nghĩ, “Vì phụ nữ mà sống mái với nhau, vì chuyện làm ăn mà sống mái với nhau, vì con gà hay con bò cũng có thể sống mái với nhau.”

Đường Kính bất lực, không nhịn được nâng tay cốc cô một cái: “Nhà em mở trang trại hả…” Lại còn nói vì con gà với con bò mà cũng có thể sống mái với nhau, rất là vũ nhục tinh thần xã hội đen.

Cô sờ sờ đầu, cười hắc hắc không nói gì.

Đường Kính bỗng thấy thương cô. Cô cực kỳ thông minh, cũng không hỏi đến chuyện nhà anh, từ khi kết hôn đến giờ, chỉ cần anh không đề cập tới, cô sẽ không hỏi, biết anh còn có những người trong gia đình, biết anh không muốn để cô biết nhiều về chuyện nhà mình, cô vẫn không oán trách, không biểu hiện một chút ấm ức nào ra ngoài. Nếu là người con gái khác, anh biểu hiện như vậy, chỉ sợ anh đã sớm bị tổn thương.

Đột nhiên anh ôm chặt cô, trầm thấp mở miệng bên tai cô.

“Đường gia là trung tâm vũ khí…”

Cô cứng người trong lòng anh.

Anh khẽ cười, trong nháy mắt quyết định đặt toàn bộ tín nhiệm vào tay cô: “… Thế lực Châu Á có mười phần, Đường gia ngồi ôm bảy phần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.