Võ Đạo Bá Chủ

Chương 37: Quần ẩu




Lục Ly đi tìm Lưu Uyển Như chẳng qua cùng nhau nhất trí thái độ làm việc, nhưng cô ta lại nhắc đến chuyện cũ khiến anh ta cảm thấy không dễ chịu.

Bầu không khí giữa hai người trở nên lúng túng. Một lúc lâu sau, Lục Ly phá tan bầu khí ngột ngạt: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Bây giờ anh là cảnh sát, em là vợ của nghi phạm đào tẩu đang mang tội giết người, không thích hợp ôn chuyện. Được rồi! Vậy bây giờ em sẽ trả lời vấn đề của anh rõ rõ ràng ràng!” Lưu Uyển Như nghiêng đầu nhìn sang phía khác, bỗng nhiên nhịn không được rơi nước mắt: “Ngày xưa em gả cho Lệ Kiến Thiên cũng vì nguyên do công việc sản xuất trong công xưởng bị đình trệ, hi vọng Lệ Thị có thể đầu tư. Đầu tư vào hơn một triệu, nhưng ba em vẫn không chống đỡ được, hai năm sau thì nhà xưởng cũng đóng cửa.

Nhà cửa, xe cộ tất cả đều bị mang bán đấu giá. Ba chồng em mua đất ở nước ngoài cho ba mẹ em qua bên đó dưỡng già. Em trong lòng rất cảm ơn ba chồng của mình, mẹ chồng em chỉ có một người con trai nên từ đó quan hệ của bọn em cũng thân thiết hơn.”

Nghe đến đây vẻ cứng nhắc của Lục Ly buông lỏng hơn một chút.

Ngày xưa khi Uyển Như chia tay với Lục Ly, chỉ viện cớ Lục Ly làm cảnh sát không kiếm được bao nhiêu tiền, không hề đề cập đến biến cố gia đình. Nếu cô ta có nói thật thì … thật ra … kết quả cũng sẽ là như thế! Lại còn khiến cho Lục Ly càng không can tâm, càng không thể nào buông xuống được.

Ngày ấy, Uyển Như là như vậy, một người con gái thiện lượng, gặp chuyện luôn nghĩ đến người khác trước tiên. Còn bây giờ thì sao, cô ta vẫn còn giống như xưa chứ?

“Cảnh sát hoài nghi Lệ Kiến Thiên tụ tập chơi ma túy, chuyện này em biết không?” Lục Ly nhìn chằm chằm Lưu Uyển Như.

“Khi ấy em cũng có mặt, để em nhớ …” Cô ta thoáng trầm tư chốc lát: “Hình như vào khoảng thời gian sau khi bọn em kết hôn không lâu, Kiến Thiên tụ họp bạn bè, đều là bạn tốt nhiều năm qua của anh ta. Thấy anh ta giới thiệu bạn thân cho em, em rất vui, uống khá nhiều rượu. Được một lúc thì có vài người tụ quanh bàn trà, hít một loại bột màu trắng, giống như ma túy. Nhưng Kiến Thiên không nằm trong số đó. Rồi cảnh sát ập đến giải bọn em đến Cục cảnh sát lấy lời khai. Từ đó về sau em không thấy Kiến Thiên giao thiệp với những người bạn ấy nữa.”

“Ý của em là Lệ Kiến Thiên không hút ma túy, hơn nữa còn rời xa đám bạn chơi heroin?” Lục Ly truy hỏi.

Lưu Uyển Như gật đầu.

Đột nhiên có tiếng chuông từ trên lầu vọng xuống,

“Là tiếng đồng hồ báo thức!” Cô ta giải thích.

“Ồ!” Lục Ly gật gù: “Tôi muốn mượn nhà vệ sinh dùng một chút, được chứ? À phiền em cho tôi một cái túi nhỏ, tôi muốn đem băng ghi âm về lại Cục cảnh sát.”

Lưu Uyển Như chỉ cho Lục Ly vị trí nhà vệ sinh. Anh ta đi lên lầu một, bằng kinh nghiệm trinh sát nhiều năm, anh ta mau chóng phát hiện ra phòng phát ra tiếng chuông.

Bên trong kê một chiếc giường lớn, một bàn trang điểm kiểu dáng tây phương tinh xảo, phía trên bàn có chiếc di động màu trắng.

Lục Ly cau mày, lúc lắp đặt thiết bị nghe lén không thấy Lưu Uyển Như lấy điện thoại này ra.

Anh nhanh chân tiến vào, mở điện thoại, trên màn hình là một dãy số. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lên lầu, anh ta nhanh chóng ghi nhớ dãy số, rồi vọt ra ngoài, Lưu Uyển Như vừa khít chờ đến.

“Nhà rộng quá! Anh phải đi tìm!” Lục Ly nhận chiếc túi ni-lông trên tay Uyển Như, rồi chào tạm biệt.

Lục Ly bấm dãy số kia, đầu dây vọng đến thanh âm quen thuộc.

Anh ta ngẩn người: “Hoắc Thể Ni?”

“Đội phó Lục? Sao bỗng nhiên lại gọi cho tôi? Cần tôi hiệp trợ điều tra?”

Tâm trạng Lục Ly hơi kích động, anh ta lệnh cho Hoắc Thể Ni đến Cục cảnh sát cung cấp thông tin.

Vừa về đến Cục cảnh sát, Lục Ly nhìn thấy Hoắc Thể Ni đang được Khúc Mịch thẩm vấn.

“Cảnh sát các người không chịu tiết lộ nửa điểm tin tức, tôi tự mình đi tìm manh mối là phạm pháp sao?” Hoắc Thể Ni hùng hùng hổ hổ: “Lệ Kiến Thiên cùng nạn nhân có mối quan hệ không đơn giản, vợ hắn ta Lưu Uyển Như cũng có quan hệ với nạn nhân. Càng giàu càng loạn, nhất là quan hệ nam nữ.”

“Thân là một phóng viên, cô phải biết rõ nếu viết lung tung sẽ ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng; đặc biệt là mấy tay giàu có, động một chút là tìm đến luật sư.” Đây là lời khuyên của Mạnh Triết dành cho Hoắc Thể Ni.

“Tôi không nói lung tung, tôi có ảnh làm chứng!” Hoắc Thể Ni lấy ra một tấm hình, đặt mạnh lên bàn.

Trong ánh sáng mờ ảo là một nam một nữ đang ngồi ở quầy bar, trước mặt hình như là hai ly cocktail.

Nhìn kỹ hơn một chút sẽ thấy người đàn ông chính là Thái Dũng, còn người phụ nữ khá giống Lưu Uyển Như.

“Trong lúc tôi vô tình đến qua bar ‘Hỏa Điểu’ thì bắt gặp bọn họ, lén chụp một tấm hình. Tôi vốn dĩ muốn thâm nhập Lưu Uyển Như sâu hơn một chút, nhưng khi vừa nghe hai chữ Thái Dũng, cô ta trực tiếp ngắt điện thoại của tôi.” Lời giải thích của Hoắc Thể Ni khiến mọi người ở đây tròn mắt kinh ngạc, để lấy được tin cô ta cả gan theo dõi cả Lưu Uyển Như.

Khúc Mịch nhìn ngày giờ trên tấm hình, là thời gian trước khi Thái Dũng bị sát hại hai ngày. Lần trước thẩm vấn Lưu Uyển Như, cô ta khai không quen Thái Dũng, bây giờ lại có tấm ảnh này, nó nói lên được điều gì? Cô ta đang nói dối!

“Cô nghe thấy bọn họ nói gì không? Sau đó hai người đi đâu?” Khúc Mịch hỏi tiếp.

“Chỗ của bọn họ hai bên đều có người ngồi, bên trong quán bar lại ồn ào, làm sao tôi dám ghé sát vào nghe. Được vài ba câu thì người trước người sau bỏ đi. Hôm ấy tôi không lái xe, cũng quá mười giờ đêm không bắt được taxi nên không biết bọn họ đi đâu.”

Hoắc Thể Ni cò kè: “Đội trưởng Khúc! Mọi chuyện tôi đã khai hết, phối hợp điều tra với các anh. Làm phóng viên chẳng dễ dàng gì, suốt ngày để dành được tin tức mà không quản mưa gió. Chẳng hay anh có thể thấy được mặt tích cực của tôi mà tiết lộ chút thông tin nội bộ không!” 

“À … Được rồi!” Khúc Mịch lên tiếng khiến ai nấy đều bất ngờ, trong ấn tượng của mọi người, anh là người ít mở lời nhất. Tại sao hôm nay anh đổi tính, dễ dàng đồng ý với yêu cầu của Hoắc Thể Ni?

“Vợ chồng Trường Phong bị giết, Hà Ngọc Phượng có dấu vết bị xâm hại. Bước đầu tình nghi một người có tên là Wanda. Wanda từng làm ăn với tập đoàn Lệ Thị nhưng hiện tại đã mất tích, cảnh sát chúng tôi đang tiến hành lệnh truy nã.”

Oạch! Nghe đến câu Hà Ngọc Phượng từng bị xâm phạm, hai mắt Hoắc Thể Ni sáng rỡ, đây chính là tin tức ‘bùng nổ’ nhất! Xem ra lần này cô ta đến thu được món lợi hơn gấp trăm ngàn lần tấm ảnh mờ mờ ảo ảo kia.

Hoắc Thể Ni vội vã đứng dậy, dự định sẽ phóng về tòa soạn bằng tốc độ nhanh nhất. Vừa đến cửa, đã nghe giọng Khúc Mịch lạnh như băng truyền đến: “Tôi không hề muốn thấy hai chữ ‘Chính thức’ xuất hiện trên tờ tạp chí, nếu không hậu quả --- Cô chịu trách nhiệm hoàn toàn.”

Hai chân run lên một cái, quay đầu cười hì hì: “Tôi biết. Tôi biết. Không dám đắc tội với Đội trưởng Khúc, nếu không sau này làm gì còn tin tức độc nhất vô nhị đây!” Sau đó ù chạy như một làn khói.

“Đội trưởng Khúc! Vụ án của Lệ Trường Phong vẫn chưa khóa chặt được nghi phạm, tại sao lại công bố vụ này ra ngoài?” Lục Ly không hiểu.

“Rõ ràng Lưu Uyển Như đang nói dối, cô ta không muốn để mọi người biết mình có quen Thái Dũng, rốt cục muốn che giấu chuyện gì?” Khúc Mịch nhìn tấm ảnh trong tay, góc dưới còn hiện rõ ngày giờ: “Có lẽ Wanda nhìn thấy gì đó, đã đến lúc hắn nên lộ diện!”

“Anh cố ý để Hoắc Thể Ni đưa tin, nói Wanda giết hiếp nạn nhân nữ, chính là muốn Wanda hiện thân!” Lục Ly đột nhiên tỉnh táo hắn.

Khúc Mịch gật gù: “Wanda làm hỏng chiếc xe thể thao đắt tiền, xét về tình trạng kinh tế hắn không thể nào trả được nhưng chẳng có vấn đề. Tuy nhiên tội danh giết người hắn gánh không nổi, nhất định sẽ xuất hiện. Chờ xem, một hai ngày nữa sẽ có kết quả.”

Lục Ly cảm giác như mình bước ra khỏi màn sương mù dày đặc, tận hưởng ánh sáng mặt trời; nhưng tâm trạng càng ngày càng thêm phiền muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.