Võ Đạo Bá Chủ

Chương 28: Thưởng cúc




Hắc y nhân nhanh chóng về tới nhà, sắc mặt có chút xanh xao nói: “Gia chủ”

"Thế nào? Đã làm xong? Có hủy thi diệt tích hay không?”

"Không phải vậy, chúng ta điều tra ra một việc, huynh muội bọn họ là người của thế ngoại đào nguyên.”

"Cái gì?" Mặt gia chủ Trần lập tức biến sắc, không ngờ hai ngườ bọn họ là đệ tử thế ngoại đào nguyên, như vậy liền là chuyện khác rồi.

Nếu như không phải, ông nhất định sẽ âm thầm hạ độc thủ, đoạt lấy kim loại tinh luyện kia, hơn nữa cũng giết người diệt khẩu.

Khó trách Băng Nhi có chút ngạo khí, thì ra là đệ tử thế ngoại đào nguyên. Thì ra là thế! Sắc mặt gia chủ Trần gia lại có chút âm trầm, kim loại tinh luyện chính là vật vô giá, không gì địch nổi, không nói tảng đá đó, chính là khi tiến vào cấm địa cũng có thể phá ra một con đường, sư phụ huyền thuật người nào không mơ ước, như vậy bước tiếp theo bọn họ nên làm gì bây giờ?

Bỗng nhiên, trong đầu ông linh quang chợt lóe, nói: “Đợi một chút, ngươi nói với Lạc gia, có phải là Lạc gia có hôn ước cùng Trần gia chúng ta?”

"Đúng, chính là nhi nữ Lạc gia kia, hơn nữa thuộc hạ vừa điều tra, nữ tử này chính là người có hôn ước cùng đại thiếu gia.”

Gia chủ Trần gia lập tức cao hứng vỗ vỗ tay, xem tế này được hơn. Từ sau khi đại ca ông sinh bệnh, sự tình trong nhà đều do bản thân ông làm chủ, cho nên hôn sự của đại thiếu gia cũng kéo dài. Từ đầu ông không hề muốn kết thân cùng Lạc gia không có danh tiếng gì kia, cho nên hôn sự này Trần gia thủy chung không có ra mặt.

"Cái này thì có cái gì vui mừng, chẳng lẽ để cho đại ca tự thân xuất mã, thu phục vị hôn thê này?” Trần Nhu cười nhạo một tiếng.

"Đại ca mới sẽ không làm chuyện này, huynh ấy từ trước đến nay khinh thường tham gia kế hoạch cùng chúng ta, huống chi huynh ấy rất thanh cao.” Trần Gia cười lạnh.

"Dứt khoát làm như vậy tốt lắm, chúng ta tìm người giả làm vị hôn phu của nữ tử kia, lại nói việc này hiện tại cũng không có bao nhiêu người biết, để cho đệ đệ ta thay thế tốt lắm.” Trần Nhu nói.

"Cái chủ ý này không tệ, con đúng là thông minh.” Gia chủ Trần gia khen ngợi nàng.

"Đi gọi Trần Phong tới đây.” Trần Nhu lập tức thẳng lưng. Ở Trần gia nàng tuy không bằng Trần Điệp Y cùng Trần Gia, nhưng nàng luôn luôn cố gắng, cho nên nàng không tiếc đại giới để cuộc sống sau này của bản thân càng trở nên tốt hơn.

Rất nhanh từ bên ngoài, một thiếu niên đi tới. Tướng mạo thiếu niên thanh tú, bộ dáng hào phóng, mặc y phục màu tím, đầu đội khăn vuông, thoạt nhìn giống như văn sĩ nho nhã.

"A Phong, Lạc Băng Nhi hiện tại là vị hôn thê của con, con cần phải lợi dụng nàng thật tốt.”

"Vâng." Trần Phong khúm núm mà đáp đáp lời, trong lòng rất là bất mãn, cư nhiên cứ như vậy an bày một vị hôn thê giả cho hắn, hắn thật sự không ưu thích chút nào.

Nhưng nghĩ tới bản thân có thể lập công cho gia tộc, cũng tạm thời nhịn nhục. Nhưng mà Lạc Băng Nhi kia cuối cùng là mặt hàng như thế nào? Trần Phong cũng không biết. Bởi vì tư cách hắn thật sự quá thấp, cho nên cũng không có đi vào hội đấu giá của Trần gia, tư nhiên cũng không có cơ hội nhìn thấy mặt Băng Nhi.

Sau lần đó, Trần Nhu dặn dò bên tai Trần Phong: “Nha đầu kia ta đã xem qua, thật sự không phải là kẻ dễ bắt nạt, đệ cần phải chú ý nhiều.”

Tiếng nói vừa dứt, thiếu niên lập tức nhíu mày.

. . . . . .

Băng Nhi ở thế ngoại đào nguyên một khoảng thời gian thì quay về Yến quốc một lần, âm thầm gặp mặt Dung Nhị gia một lần.

Bởi vì có Dung Nhị gia tham gia, nàng tổng cộng dùng mười vạn hai ngàn lượng mua lại Nghê Thường Các.

Sau đó Nghê Thường Các xảy ra biến hóa cực lớn. Lầu một lầu hai đại sảnh cộng lại có thể cất chứa ngàn người, lầu ba lầu bốn đổi lại thành các loại y phục và trang sức phong cách, thiết kế trong phòng trang nhã, trên dưới rõ ràng, đồng thời tham khảo một số kinh nghiệm của các thương gia khác, dứt khoát cải biến một lần. Hơn nữa lại mua thêm đất, hiện tại chung quanh Nghê Thường Các cũng có thể dừng lại năm mươi chiếc xe ngựa.

Ưu việt của chỗ này chính là, càng ngày càng nhiều khách quý tộc bắt đầu tiến vào cửa hàng của nàng.

Mà hàng năm Băng Nhi đều sẽ thu vào được ba vạn hai ngàn lượng, nhưng số bạc này còn xa chưa đủ.

Hiện giờ Băng Nhi vô cùng chăm chỉ, không phải thấy nghèo hèn đáng sợ, quan trọng hơn là nàng có loại cảm giác bức thiết muốn thay đổi vận mệnh.

Bất luận kẻ nào muốn thay đổi vận mệnh, chỉ có dựa vào cố gắng của bản thân. Đương nhiên, đối với một nữ nhân mà nói, thành thân có lẽ là con đường không tồi.

Nhưng tính tình Băng Nhi từ trước đến nay cực kỳ cường thế, nàng tuyệt đối sẽ không mang vận mệnh bản thân gửi gắm trên thân người khác, cho dù người đó là Lạc Ngọc Ly.

Nàng đã có một khoản tài sản không ít không nhiều, hơn xa rất nhiều nữ tử, thậm chỉ còn hơn rất nhiều nam tử quý tộc.

Nhưng mà so với một đại gia tộc chỉ là thứ không đáng kể.

Có một số việc Băng Nhi không có cách nào làm ở khách điếm, vì thế, nàng dùng năm trăm lượng mua một trạch viện bình thường. Bao gồm phòng bếp cùng nhà kho, chỉ có mười mấy tiểu viện, đêm đó Băng Nhi liền dọn vào ở.

Ban đêm, chỉ thấy nàng ngồi ngay ngắn trong bữa tiệc, cúi mắt uống trà, bộ dáng thanh thản, khóe môi hơi lộ ra ý cười.

Trong sân tối đen cũng rất yên tĩnh, bất chợt có thể nghe tiếng chim hót thanh thúy, bóng cây đen nhánh nghiêng nghiêng, dưới chạng vạng làm nổi bật lên khung cảnh hữu tình. Một nam tử đứng ở cửa lớn, dáng người thon dài, đôi mắt lóe lên ánh sáng lộng lẫy mê người.

Băng Nhi khẽ mỉm cười nói: "Đại ca, đến đây."

Lạc Ngọc Ly ngồi đối diện nàng, mà trước mặt hắn bày đặt một ít dược liệu, đều là từ trong hang rắn mang ra.

"Đại ca, huynh thật lợi hại. Ta chỉ nói vị trí huyệt động cho huynh, không ngờ huynh lại hành động nhanh như vậy.”

"Ừ, hơn nữa lần này ta cũng không gặp con rắn nào, nhưng bên trong có độc, ta đã ăn một viên Thanh Tâm Đan.”

Nhớ tới độc rắn bên trong, Băng Nhi không khỏi thẹn thùng. Ngày ấy, nàng cùng Tiêu Lang xảy ra chuyện như vậy nên làm thế nào cho phải? Lại phải giải thích với đại ca như thế nào? Đương nhiên không giải thích cũng là biện pháp tốt nhất.

Nhìn bộ dáng rối rắm của Băng Nhi, Lạc Ngọc Ly đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng nàng. Không khỏi cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng vươn tay nhéo nhéo hai gò má của nàng, sau đó một tay hắn vòng qua cổ Băng Nhi, một tay xuyên qua đầu gối nàng, bế cả người nàng lên.

Ôm nàng vào trong ngực, môi chậm rãi hôn lên da thịt của nàng, dọc theo cổ thon dài, từng chút từng chút trìu mến hôn. Nụ hôn dịu dàng chi chít, mang theo một tia nhiệt tình lạnh như băng.

Bị bàn tay to của Lạc Ngọc Ly mơn trớn, trong lòng vừa ngứa vừa tê, cảm giác tuyệt vời nói không nên lời.

Hắn chợt xoa bóp ngực nàng, mà thân thể mẩn cảm của nàng bị hắn sờ soạng như vậy, cả người liền cảm thấy yếu đuối vô lực.

Không biết là hắn hôn nàng, hay là nàng hôn hắn. Một nụ hôn đương nhiên không đủ. Đúng là nam nữ tình nồng ý mật, hận không thể hòa đối phương vào trong thân thể bản thân.

"Ca, cơ thể của huynh nóng quá.” Băng Nhi thì thào nói.

"Một viên Thanh Tâm Đan không đủ.” Giọng nói của Lạc Ngọc Ly có chút khàn khàn, cởi y phục bên ngoài ra, lộ ra thân thể xinh đẹp, thân hình hoàn mỹ của nam tử tập võ kề sát đi qua.

Gương mặt Băng Nhi ửng hồng, nhìn thoáng qua cự vật phía dưới lớp y phục, hút một miệng lãnh khí, bởi vì thật sự là quá lớn.

Nàng đã từng nhìn thấy mấy hình vẽ uyên ương giao hoan ở Xuân Phong Lâu, theo lý thuyết hình vẽ hẳn sẽ lớn hơn bình thường một chút, nào biết so sánh với cái của Lạc Ngọc Ly thật sự là không đáng nói tới.

Ngày đó cảm giác khi trúng độc Băng Nhi vẫn nhớ được một chút. Độc dược kia hủy đi lý trí con người, nhưng khi nhìn đến gợn sóng mãnh liệt trong con ngươi sâu thẳm của Lạc Ngọc Ly, cư nhiên có vẻ càng thêm thâm thúy nhiệt liệt. Đáy mắt thâm thúy của nam nhân qua hồi lâu mới hiện lên tia sáng mê ly, thậm chí bên môi hắn còn gợi lên một nụ cười chưa bao giờ có, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng “Tuổi còn nhỏ tâm tư lại sâu như vậy, càng ngày càng không nghe lời, xem ra thật là nên trừng phạt muội, nhưng ta không thể làm muội bị thương, nên làm thế nào mới được đây?”

"Ca, nếu huynh khó chịu, ta nghĩ có thể thử một lần.” Gương mặt Băng Nhi chợt đỏ ửng, cắn môi, e lệ nói.

"Hồ đồ." Quanh thân Lạc Ngọc Ly cứng ngắc, con ngươi sâu thẳm nồng đậm tình dục, không khỏi răn dạy nàng. Giọng điệu của hắn cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa từ trước đến nay nói một không hai.

Đương nhiên, chỉ cần răn dạy nàng sau đó sẽ trừng phạt tương ứng, trừng phạt lần này hình như cũng không tính là nặng.

"Ca, có chút đau!" Đôi mắt ngập nước của Băng Nhi mở tỏ, bất lực nhìn Lạc Ngọc Ly.

"Nhịn một chút." Lạc Ngọc Ly nhìn thiếu nữ ngồi trước mặt mình, hai người thân mật ngồi chung một chỗ.

Thật sự là không suy tính hậu quả, họa là từ miệng mà ra, lúc này so với trừng phạt còn muốn gian nan hơn.

Trước kia bị hắn dùng chổi lông gà đánh mông tuy rằng đau, nhưng nơi đó da dày thịt béo, coi như là khảo nghiệm. Mà nàng là một nữ tử đối với cảm giác vô cùng sâu sắc, bất luận là đau, ngứa, hay là tê rần, cảm giác đều mãnh liệt hơn người bình thường rất nhiều. Hơn nữa qua ngày hôm sau thân mình đều là chỗ xanh chỗ tím. Băng Nhi khẽ nhếch môi, thở hào hển, đôi môi hồng nhuận mê người nhẹ nhàng run run, “Nhẹ….. Nhẹ một chút…..”

Nhưng mà cảm giác hôm nay so với đau mãnh liệt hơn không chỉ có mười lần, loại cảm giác đòi mạng này cố tình truyền đến từ địa phương nàng khó mở miệng. Từng đợt cảm giác làm cho người ta không thể thừa nhận, lại cố tình không có chỗ để trốn. Động tác bất thình lình của Lạc Ngọc Ly làm cho nàng căn bảnmất đi khả năng kháng cự, trong đầu gần như trống rỗng. Đầu óc mang máng nhớ bản thân đã nói “Ca, huynh không cần dùng chổi lông gà đánh mông ta.” Rốt cục miễn cưỡng xem như là bị đánh đi. Nhưng mà đại ca của nàng rõ ràng chính là đệ tử Nho gia, tác phong nhanh nhẹn, từ trước đến nay có việc nên làm có việc không nên làm. Hôm nay thật là làm cho nàng cảm thấy con người không nên nhìn bề ngoài, cổ nhân thật sự không lừa người.

Cảm giác hắn vẫn còn tùy ý thăm dò, đau đến nàng cắn môi, móng tay cắm vào lưng hắn.

"Ca, ta sai lầm rồi. . . . . . Ta thật sự sai lầm rồi…… Ta không muốn thử.”

"Không thử?" Giọng nói Lạc Ngọc Ly hơi khàn khàn.

"Vâng, vừa rồi không tính, ta cái gì cũng chưa nói.”

"Rõ ràng muội nói muốn thử một chút.”

"Thân thể ta không chịu nổi."

"Được, hôm nay trước đến đây thôi, lần này ra ngoài ta không có mang theo bao cao su….. Nhưng mà về sau muội phải tập quen….. Chúng ta ngày khác lại đến.” Hắn quyết định để cho nàng thích ứng một chút. Một thiếu nữ không có kinh nghiệm gì, hắn thế nhưng làm càn đến bước này đối với nàng, làm cho bản thân hắn cũng có chút không thể tin. Xem ra độc tính trong động rắn này không thể xem thường, vừa rồi tâm trí hắn thật sự có chút mê loạn rồi.

Nâng mắt lên, nhìn hai chân tuyết trắng lõa lồ, chỉ mặc nội y, khuôn mặt phiếm hồng, thân thể bởi vì sự tình vừa rồi mà nổi lên ửng hồng mê người, làm cho trong lòng hắn vẫn như cũ có chút không muốn buông tha.

Mặc dù Lạc Ngọc Ly đã buông tha Băng Nhi, nhưng nàng cảm giác thân thể vẫn còn rất nóng, đau đớn tra tấn nàng. Mới vừa rồi hình như là tiếp nhận một chút, một phần năm? Không, hẳn là chỉ có một phần bảy. Nếu có một ngày buộc nàng tiếp nhận toàn bộ thì phải làm thế nào bây giờ?

Băng Nhi không nhịn được vuốt ve gò má, khuôn mặt lộ ra biểu cảm rầu rỉ, trong lòng thật rối rắm.

. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.