Vợ Đã Về

Chương 67: Hoàng thượng điên cuồng




- Nói mau, cái thùng ở đâu?

Gã bộ đội đặc chủng đạp trên lưng Phàn Lượng Lượng quát hỏi.

- Thùng….thùng gì…?

Phàn Lượng Lượng đã bị dọa cho ngơ ngẩn, trong đầu ngoại trừ sợ hãi thì vẫn là sợ hãi, hoàn toàn chẳng biết cái thùng gì. Hai chân lạnh run.

Đoàng một tiếng, một viên đạn bắn thẳng vào đám cỏ bên cạnh đầu Phàn Lượng Lượng.

Nhìn viên đạn bắn xuống bên cạnh mình, Phàn Lượng Lượng thiếu chút nữa thở không ra hơi. Mẹ ơi, mẹ ơi! Đũng quần của hắn một dòng nước ấm chảy ra.

Đám người Bạch Gia Thụ nằm úp bên cạnh rõ ràng nghe thấy được tiếng súng vang. Lúc ấy cả người run lên. Ông trời ơi, nổ súng, Phàn Lượng Lượng đã bị giết chết rồi.

- Thùng ở đâu, hỏi cậu một lần cuối cùng?

Binh lính lại quát hỏi.

Phàn Lượng Lượng sợ tới mức không dám nói lung tun, trong đầu suy nghĩ hết thảy những sự việc có liên quan đến thùng. Đột nhiên hôm nay gã nhớ tới việc mình đập xe Tăng Nghị lấy đi cái thùng, nói;

- Ở trong bãi đậu xe, trong xe của tôi…

- Biển số xe?

- BMW, Nam f ….66668.

Phàn Lượng Lượng sợ tới mức một câu nguyên lành cũng không nói được.

Binh lính lập tức lấy máy bộ đàm trên lưng:

- Đội B, đội B, bãi đỗ xe, BMW nam f66668!

Chưa đến một phút, máy bộ đàm truyền đến thanh âm:

- Tìm được mục tiêu!

- Xin đưa lại đây xác nhận!

Binh lính nói xong câu này, liền buông cái chân đang dẫm trên lưng Phàn Lượng Lượng xuống, nhìn đũng quần ướt sẫm của Phàn Lượng Lượng liền nhổ cho một ngụm.

Chưa đến ba phút, một chiếc xe bọc thép ầm ầm chạy tới. Chiếc xe còn chưa dừng lại, thì một vị binh lính nhảy xuống, chạy tới nói:

- Báo cáo thủ trưởng Tăng, tìm được một cái thùng, xin mời xác nhận.

Tăng Nghị tiếp nhận cái thùng, mở ra. Sau khi nhìn kỹ một phen hắn nói:

- Xác nhận không có lầm. Chính là cái thùng này. Thật vất vả mọi người quá.

Lập tức có bộ đội đặc chủng hô to:

- Nhiệm vụ hoàn thành, thu đội.

Người binh lính đứng bên cạnh Phàn Lượng Lượng lập tức một quyền đánh xỉu Phàn Lượng Lượng rồi vác trên vai, hướng máy bay trực thăng chạy tới. Những binh lính bên cạnh Bạch Gia Thụ cũng nhanh chóng thu súng, hướng trực thăng chạy đến luôn.

Chưa đến nửa phút, mọi người nghe thấy tiếng máy bay trực thăng khởi động bay đi. Cả xe thiết giáp cũng nổ vang đi mất.

Cho đến khi bên tai không còn thanh âm gì cả, Bạch Gia Thụ mới ngẩng đầu lên nhìn một cái, chỉ thấy trên bầu trời còn lại ba cái điểm đen, xung quanhh im lặng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ có thiếu đi Phàn Lượng Lượng mà thôi.

Tiếng di động vang lên, khiến cho Bạch Gia Thụ giật mình. Y khẩn trương cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng nói:

- Chuyện gì vậy?

Y sợ thanh âm quá lớn sẽ đưa đám binh lính kia quay trở lại.

- Bạch tổng, không tốt rồi. Có binh lính xông vào công ty, bắt thư ký Vương đi rồi.

Bạch Gia Thụ trong lòng đánh bộp. Như thế nào lại là binh lính nữa chứ. Bố hôm nay rốt cuộc phạm vào xui xẻo nào? Bên này Phàn Lượng Lượng vừa mới bị bắt đi, bên công ty lại là thư ký Vương. Xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.

Bạch Vũ Đồng lúc này ngồi bệt xuống đất, mồm há to thở phì phò, bộ dạng sợ hãi. Ông ta đường đường là Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc, lãnh đạo cấp phó tỉnh, cũng bị tình huống ngày hôm nay dọa đến mức sợ hãi. Ông ta nhìn thấy bộ dạng sợ mất hồn của Bạch Gia Thụ thì nói:

- Gia Thụ, Gia Thụ, con không sao chứ?

Bạch Gia Thụ khôi phục lại tinh thần, đột nhiên vỗ trán. Mẹ nó, mình hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Vừa rồi người mà gã bộ đội đặc chủng hô thủ trưởng Tăng, giọng nói rất quen thuộc. Chính là Tăng Nghị! Bọn họ còn hô tìm được cái hòm. Khẳng định chính là cái hòm y mà Phàn Lượng Lượng đã đập xe lấy đi.

Không phải nói Tăng Nghị chỉ là một thầy thuốc bảo vệ sức khỏe cho Phương Nam Quốc thôi sao? Như thế nào lại có thể điều động quân đội như vậy? Cho dù bản thân Phương Nam Quốc cũng chưa chắc điều động được đại đội đặc chủng và ba cái máy bay trực thăng quân đội như vậy đâu.

Bạch Gia Thụ run run nói:

- Ba, con gặp rắc rối nữa rồi.

- Rốt cuộc sao lại thế này?

Bạch Vũ Đồng lớn tiếng hỏi.

Bạch Gia Thụ cẩn thận bước tới, thấp giọng nói;

- Phàn Lượng Lượng trộm đi cái thùng bằng gỗ của Tăng Nghị. Là trộm ở dưới công ty con. Cái tên Thủ trưởng Tăng mà gã binh lính vừa rồi hô chính là Tăng Nghị.

Nói lời này, Bạch Gia Thụ phát run, không riêng gì giọng nói phát run mà ngay cả thân hình cũng run rẩy. Tăng Nghị cái tên này ngàn vạn lần phải ghi vào trong đầu.

Bạch Vũ Đồng lập tức giống như bị sét đánh, sửng sốt cả nửa ngày, sau đó hung hăng đánh cho Bạch Gia Thụ một bạt tai nói:

- Ba đã nói với con nhiều lần, bảo con không cần giao du với hạng người như Phàn Lượng Lượng. Con lại không nghe, bây giờ gặp rắc rối rồi đấy.

Bạch Gia Thụ ngây người đứng một chỗ, chút cũng không thấy đau trên mặt.

Bạch Vũ Đồng túm lấy Bạch Gia Thụ:

- Con nói cho ba biết, chuyện của Phàn Lượng Lượng, con có trộn lẫn vào trong không?

- Không, không, con không có tham dự.

Bạch Gia Thụ vội vàng nói:

- Khi con đến Vinh Thành, Phàn Lượng Lượng đưa ra cái thùng đó thì con mới biết.

- Nếu biết vì sao lại không báo lại cho Tăng Nghị?

Bạch Vũ Đồng lớn tiếng quát. Thật sự là rèn sắt không thành thép mà. Hôm nay tồn tại một cơ hội chứng tỏ sự trung thành thì đứa con này không ngờ lại lãng phí mất. Xem tình huống lúc này, Tăng Nghị không chỉ có dựa vào Phương Nam Quốc không mà còn có một chỗ dựa vững chắc hơn. Đây chính là năng lực thông thiên.

Biết sớm còn hơn biết muộn. Bạch Vũ Đồng đương nhiên hiểu được sự tính toán trong lòng của con mình. Ông ta nói:

- Có những người con không thể gây chuyện được. mau ghi nhớ điểm này vào trong đầu. Con muốn ngồi nhìn hai hổ đấu nhau cũng phải nhìn xem Phàn Lượng Lượng có phải là một con hổ hay không, hay căn bản chỉ là một con heo.

Bạch Gia Thụ hồn bay phách lạc nói:

- Ba, hiện tại con phải làm sao bây giờ?

- Đi tìm Tăng Nghị giải thích, bỏ qua cái giá của mình, tuyệt không thể để chuyện này liên lụy đến con.

Bạch Vũ Đồng thật sự là hận mà. Nếu Tăng Nghị nhân cơ hội báo thù, nói trong cái hòm có bí mật quân sự thì anh cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đưa đầu cho người ta chặt mà thôi.

Tăng Nghị trở lại Trường Ninh Sơn, vừa kịp thời gian chữa bệnh cho Địch Hạo Huy.

Trước sân căn biệt thự, thuốc đã được nấu sôi. Bếp lò cũng đang cháy, chỉ chờ Tăng Nghị đến là điều trị thôi.

Địch lão ngồi trên ghế, nhìn ra rừng cây xa xa, sắc mặt uy nghiêm, sống lưng thẳng tắp. Cả đời ngựa chiến đã khiến ông vĩnh viễn có được quân uy của một người lính. Khí khái của một người quân nhân đã hoàn toàn thấm vào trong sinh mạng của ông.

- Bước nhanh lên!

Trương Kiệt Hùng nhỏ giọng nói một câu, cùng với Tăng Nghị rất nhanh đi tới:

- Lão thủ trưởng, Tăng Nghị đã trở lại.

Địch lão ừ một tiếng rồi nói:

- Mau trị liệu đi.

Tăng Nghị tiến lên nói:

- Địch lão, rất xin lỗi. Tôi hôm nay thiếu chút nữa là chậm trễ việc trị liệu của Hạo Huy. Nếu không chữa khỏi được bệnh cho Hạo Huy, thì ngài cứ xử lý tôi.

Địch lão khoát tay chặn lại. Cái gì cũng chưa nói, chỉ có điều nhìn cái hũ ở đằng xa.

Tăng Nghị chỉ biết đây là Địch lão tức giận. Hắn tự trách mình hôm nay thiếu chút nữa là làm chậm trễ việc chữa bệnh cho Địch Hạo Huy. Tăng Nghị cũng không giải thích nữa, mở cái hòm thuốc ra, lấy túi ngân châm đặt lên trên bàn, sau đó liền đến bên cạnh cái nồi thuốc.

Địch lão trong lòng quả thật hơi chút tức giận. Ông ta cảm thấy Tăng Nghị không coi trọng chuyện chữa bệnh cho cháu trai mình. Nếu đổi là bác sĩ khác, không cần nói, anh ta cũng phải 24/24 giờ túc trực bên cạnh cháu của Địch Vinh Thái. Một giây cũng không dám thả lỏng. Còn Tăng Nghị này thì buổi sáng theo lệ thường đến tái khám, buổi chiều theo lệ thường đến trị liệu. Ngoại trừ hai buổi này thì ít khi nhìn thấy hắn. Hôm nay vì chút chuyện, thiếu chút nữa là làm trì hoãn việc chữa bệnh. Làm như thế chính là không để Địch Vinh Thái ông vào mắt, xem cháu ông và những người bệnh bình thường khác chẳng có gì khác nhau.

Địch lão đã quen việc người khác nịnh hót và tôn kính mình. Đột nhiên nhảy ra một ngoại lệ như Tăng Nghị thì nhất thời có chút không tiếp nhận được.

Giống như bình thường, Tăng Nghị hai nồi thuốc đại khái dùng trong bốn mươi phút. Sau đó, việc trị liệu coi như kết thúc.

Tăng Nghị thu dọn ngân châm, nồi nấu thuốc, khóa kỹ hòm y của mình rồi nói:

- Mau mang Địch Hạo Huy đến chỗ khác nghỉ ngơi. Buổi sáng ngày mai tôi sẽ đến tái khám. Thuốc không cần phải nấu trước đâu.

Nhìn Địch Hạo Huy được đỡ đi, Tăng Nghị liền quay sang nói với Địch lão:

- Địch lão, tôi xin phép ra về.

Địch lão đột nhiên trợn mày nói:

- Tôi tặng súng cho cậu không phải là để bài trí.

Nói xong liền cất bước vào phòng.

Tăng Nghị hơi có chút không hiểu ra sao. Điều này với súng thì có quan hệ gì. Hắn ở cửa đợi một lát, Trương Kiệt Hùng đi ra.

- Địch lão vừa rồi là có ý tứ gì?

Tăng Nghị hỏi.

Trương Kiệt Hùng nhíu mày nói:

- Chú em, Địch lão đây là tức giận. Cậu hôm nay thiếu chút nữa là làm chậm trễ đại sự Về sau ai dám âm thầm quấy rối, cậu cứ trực tiếp bắn người đó cho tôi. Để tôi xem có người nào dám tìm việc để làm nữa không.

Tăng Nghị hơi lắc đầu, thầm nghĩ tôi nào dám bắn ai. Anh nghĩ rằng tôi và anh đều là người của đoàn cảnh vệ trung ương sao? Tôi chỉ là một Trưởng phòng nho nhỏ, tôi chẳng sợ bắn lên trời một phát súng, mà chỉ sợ bị bắt về điều tra. Hắn nói:

- Đúng rồi, hành trình Địch lão ngày mai có gì thay đổi không?

- Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sợ là chẳng được vài phút nữa, Sở Chấn Bang sẽ đến đây đấy.

Trương Kiệt Hùng lắc đầu:

- Ngày mai Địch lão hẳn sẽ không ra ngoài nữa. Tuy nhiên, chuẩn bị thì cũng vẫn phải làm, tránh cho việc trở tay không kịp. Được rồi, tôi sẽ đem một số hạng mục công việc dặn dò cậu một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.