Vợ Đã Về

Chương 57: Sách giáo khoa




Hàn Thiên vừa có một cuộc gọi quan trọng nhưng khi nghe máy, anh vẫn luôn để ý tới Dương Nguyên, thấy biểu hiện trên khuôn mặt cô anh không thể hiểu nổi, suýt nữa thì tưởng rằng cô khó chịu trong người, chuẩn bị tắt máy thì trong một khắc ánh mắt của Dương Nguyên hiện lên một tia vui mừng.

“Được rồi, cậu cứ theo kế hoạch mà làm.” Hàn Thiên cúp máy rồi đến bên cạnh Dương Nguyên, “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“À, cũng chẳng có gì, chỉ là chuyện của An An thôi.” Dương Nguyên chẳng buồn giấu Hàn Thiên chuyện này, dù sao anh cũng là chồng cô, nói cho anh biết cũng chẳng sao, chắc chắn anh sẽ làm theo kế hoạch của cô.

Hàn Thiên chẳng buồn hỏi thêm nữa, anh nhấc bổng Dương Nguyên.

“Á…” Dương Nguyên đột nhiên bị bế lên thì sợ muốn chết, tay vô thức ôm chặt lấy cổ Hàn Thiên. Một lúc sau, khi cô bình tĩnh lại thì hai má đỏ ửng như quả cà chua chín, tay đánh vào ngực anh, “Anh làm gì vậy, ở đây còn có người.”

Hàn Thiên như không có Triệu Vũ ở đây, đặt một nụ hôn lên trán của Dương Nguyên, “Hiện giờ em cần phải nghỉ ngơi thật tốt.” Dứt lời anh bế Dương Nguyên đi thẳng lên phòng.

Triệu Vũ thì chẳng biết nói gì, hai mắt trợn tròn, khóe miệng giật giật. Mẹ kiếp, thật muốn cẩu huyết mà, đây chẳng phải là khiêu khích một FA như anh sao? Hừ, rốt cuộc hai người kia có nhớ anh là khách không vậy?

Khi Hàn Thiên và Dương Nguyên khuất trong khúc quanh. Triệu Vũ mặt mày xanh mét, tức giận cầm ly nước trên bàn uống một hơi hết sạch.

Một người giúp việc thấy vẻ mặt của Triệu Vũ rất khó coi thì vội vàng lên tiếng, “Bác sĩ Triệu, cậu chủ muốn ngài ở lại đây một thời gian.”

“Cậu ta muốn tôi ở đây thì tôi phải ở đây chắc, mơ đi, tôi còn bận nhiều việc lắm, không có thời gian rảnh để xem cậu ta diễn cảnh tình cảm. Cáo từ.” Dứt lời Triệu Vũ cầm chiếc hộp y tế rồi đứng dậy.

Người giúp việc nghe những lời của Triệu Vũ thì liền nói, “Bác sĩ Triệu, xin ngài đừng đi, gần đây sức khỏe của cô chủ thất thường, cậu chủ chỉ muốn ngài ở lại để tiện chăm sóc cho cô chủ hơn.”

“Hừ. Dẫn đường.” Được, coi như lần này vì em dâu, chứ mười Hàn Thiên mời anh ở lại thì anh cũng chẳng thèm.

Hàn Thiên đặt Dương Nguyên lên giường, khẽ vuốt những sợi tóc vương trên khuôn mặt cô, nhìn hai má cô hồng hồng, ánh mắt cô thì đang nhìn chằm chằm vào anh, điều này khiến anh muốn phạm tội mà.

Thấy vẻ mặt thất thần của Hàn Thiên, Dương Nguyên khẽ mỉm cười rạng rỡ, bờ môi nhỏ mấp máy, “Hàn Thiên, anh…”

Dương Nguyên còn chưa kịp nói hết câu, toàn thân Hàn Thiên đè lên người cô, sau đó môi anh chiếm lấy đôi môi như cánh hoa anh đào của cô.

Nhân lúc Dương Nguyên còn chưa kịp phản ứng, Hàn Thiên khẽ dùng lực tách hàm răng cô, tiến sâu vào trong liếm vị ngọt kì lạ.

“Ưm…” Dương Nguyên sắp ngạt thở rồi, khi tưởng chừng như mình sắp ngất vì thiếu dưỡng khí thì lúc đó môi Hàn Thiên lại di chuyển dần dần xuống dưới.

Dương Nguyên khẽ run nhẹ, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, dùng sức đẩy Hàn Thiên ra, “Hàn Thiên, anh không thể đụng vào em lúc này.”

Hàn Thiên bị đẩy ra thì có chút mất mác. Lúc đầu, anh thề là anh chỉ muốn hôn cô một cái thôi nhưng mà không ngờ rằng, khi hôn được cô thì anh lại muốn được nhiều hơn thế nữa.

Hàn Thiên dần dần điều chỉnh lại hơi thở của mình, đứng thẳng người dậy, “Anh xin lỗi. Vừa rồi không làm em sợ chứ?”

Dương Nguyên khẽ cười nhẹ, lắc đầu, “Không sao đâu.”

“Chắc là cháo tôm của em đã được mang tới rồi, anh xuống nhà lấy cho em.” Dứt lời, Hàn Thiên đi nhanh ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.