Vợ Đã Về

Chương 40: Rời đi




Không phải chứ?

Sẽ không chính xác như vậy đi?

Tính tính…

Dì cả của nàng đã N ngày chưa có tới…

Từ lúc nàng xuyên đến nơi này, cũng đã hơn một tháng…

Hai tay Sở Khuynh Nguyệt gắt gao siết chặt y phục của mình, sắc mặt trắng bệch.

“Sở tiểu thư, ngươi xác định không cần truyền thái y?”

Sở Khuynh Nguyệt đứng thẳng thân mình, gượng cười:”Không có việc gì, trời hôm nay quá nóng, thần nữ có lẽ chỉ là bị cảm nắng, tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm…”

Đến lúc này, Hoàng Đế mới không hỏi thêm gì nữa.

Không biết qua bao lâu, trận yến hội này, rốt cục kết thúc.

Sở Khuynh Nguyệt không nắn ná thêm nữa, lập tức trở về Tướng quân phủ.

Lúc này, Sở Nhị phu nhân đã chờ ở Sở gia từ sớm, nàng thật muốn nhanh chóng biết được hết mọi chuyện đã xảy ra trên yến hội.

Ngoài cửa lớn, nhìn thấy Sở Khuynh Nguyệt sắc mặt trắng bệch gấp gúc đi vào trong phủ, Sở Nhị phu nhân thầm nghĩ Sở Khuynh Nguyệt đã bị kích thích gì đó.

Nghĩ như thế, không khỏi khiến cho trong lòng cực kỳ vui sướng, nghĩ rằng Lưu Ly nhất định là đã được Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu thưởng thức.

“Tiểu thư, tiểu thư ngài cảm thấy như thế nào?” Nhìn thấy Sở Khuynh Nguyệt một đường nôn khan không thôi, Cẩm Nhi gấp đến độ sắp khóc thành tiếng.

Sở Khuynh Nuyệt dựa vào trên lan can, thật lâu sau, mới từ từ bình ổn lại…

“Không có việc gì, chúng ta trở về sân đi!”

“Nhưng mà tiểu thư, sắc mặt người rất khóc coi, vẫn là nên gọi đại phu đến.”

“Đi.” Ánh mắt Sở Khuynh Nguyệt đảo qua Cẩm Nhi, giọng nói lạnh lùng.

Khí thế trong giọng nói kia không cho phép cãi lại làm cho Cẩm Nhi ngẩn ra, thật lâu sau, Cẩm Nhi gật đầu:”Được, chỉ là tiểu thư, nếu người tiếp tục cảm thấy không thoải mái, cho dù là người sẽ đánh Cẩm Nhi, Cẩm Nhi cũng sẽ đi gọi đại phu!”



Sở Khuynh Nguyệt ngồi ở trong viện, nhìn bầu trời màu lam, ánh mắt trở nên xa xâm.

Nàng đưa tay, đặt lên bụng của mình.

Đứa nhỏ…

Nơi này có một đứa nhỏ thuộc về nàng, là thân nhân duy nhất trên đời này của nàng…

Sở Khuynh Nguyệt hơi lim dim mắt, trầm tư suy nghĩ.

Lại một lần nữa mở mắt ra, liền bị khuôn mặt phóng đại trước mặt làm cho hoảng hốt.

“Nữ nhân, ngươi đang nghĩ cái gì?” Cung Dạ Tuyệt vẫn mang mặt nạ quỷ như trước, giờ phút này, ánh mắt của hắn, mang theo vài phần lạnh lẽo, nhìn về phía Sở Khuynh Nguyệt.

“Cung Dạ Tuyệt, ngươi đến rồi lên tiếng một cái sẽ chết sao?”

“Ta mới vừa lên tiếng a…” Đã bị nhận ra, Cung Dạ Tuyệt cũng khôn tiếp tục nguỵ trang nữa. Chợt, giọng điệu của Cung Dạ Tuyệt biến lạnh, hắn đưa tay, trực tiếp túm cánh tay của Sở Khuynh Nguyệt:”Mới vừa rồi ở trên đại điện, ngươi là muốn huỷ bỏ hôn ước của chúng ta?”

“…” Sở Khuynh Nguyệt không trả lời, cam chịu.

“Vì sao?” Hàn ý quanh thân Cung Dạ Tuyệt càng thêm nồng liệt. Hắn chậm rãi đến gần Sở Khuynh Nguyệt, khoảng cách thật gần, thậm chí có thể làm cho Sở Khuynh Nguyệt tinh tường thấy được hàn ý nơi đáy mắt của hắn!

“Cung Dạ Tuyệt, chúng ta quen nhau sao?” Sở Khuynh Nguyệt rút mạnh tay về, lui về phía sau vài bước, hỏi lại.

“Không quen sao?” Cung Dạ Tuyệt nở nụ cười…:”Nữ nhân, đã ngủ cùng nhau, ngươi còn dám nói không quen?”

Sở Khuynh Nguyệt kéo kéo cánh môi không nói gì, tiếp tục mở miệng ---

“Diện mạo ta xấu xí, tính cách táo bạo, Cung Dạ Tuyệt, đến lúc đó nếu như ngươi cưới ta, sẽ bị người người chê cười.”

“Không sao cả, vừa khéo thanh danh của ta ở bên ngoài cũng không tốt, càng thích hợp…”

“… Ta lúc nóng lúc lạnh, tính cách táo bạo, ngươi muốn kết hôn với ta, sẽ xảy ra chuyện.”

“Không sao cả, ta càng táo bạo hơn, đến lúc đó lấy bạo chế bạo là được!”

Sở Khuynh Nguyệt ngẩng đầu, giận dữ trừng mắt nhìn khuôn mặt quỷ của Cung Dạ Tuyệt.

Thật lâu sau, nàng cắn răng, gằn từng tiếng nói:”Cung Dạ Tuyệt, ngươi đến cùng là coi trọng điểm nào của lão nương? Lão nương sẽ đi sửa, không phải được rồi sao!!”

“Toàn thân trên dưới của ngươi ta đã xem qua rồi, ta đều rất thích, ngươi đi sửa đi a…”

“…” Sở Khuynh Nguyệt triệt để bất đắc dĩ.

Tất cả bình tĩnh của nàng, tất cả phong độ, từ sau khi đụng phải nam nhân này, tất cả đều mất hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.