Vợ Đã Về

Chương 30: Vết tích mộng xuân




Edit: Lệ Thần Hy

Nụ cười nhạo dần càng lan tỏa trên gương mặt của Tiêu Thần, anh và Thượng Quan Mộc gặp nhau tại bãi đỗ xe. Anh tới đây gặp mặt với thân phận chính thức của mình, còn Thượng Quan Mộc tại sao cũng tới đây?

Lúc anh rời khỏi cục cảnh sát Thượng Quan Mộc cũng mới về. Hai người đứng đối diện nhau, cả người toát lên sát khí hai bên đều cảm nhận được. Thượng Quan Mộc là người có quyết đoán, nhưng lòng cũng sâu hơn người khác với lại còn là người có gia thế. Nhưng lại có thể chờ một người phụ nữ trong nhiều năm, không phải ai cũng có thể làm được!

Nếu người này không quá si tình, thì chính là người có tính chinh phục quá mạnh mẽ.

Nhưng mặc kệ anh ta là loại nào…

Trong mắt Tiêu Thần lóe lên tia tàn bạo. Thiên Thanh là của anh, nếu cần anh sẽ hủy hoại cô, để không ai có được cô cả!

Tiêu Thần từ từ xoay người lại, rồi đi vào phòng làm việc của Lãnh Tĩnh Hàn, nỗi bi thương trong đáy mắt đã sơm bị sự bình tĩnh và lạnh lùng thay thế. Có một số việc… cần phải hoàn trả lịa, có lẽ bắt đầu từ tai nạn xe lần đó giữa anh và Dạ đã không còn như hồi xưa.

Thượng Quan Mộc đuổi theo Mộ Thiên Thanh ra tới ngoài, hai người điên cuồng chạy đuổi trong cầu than bộ ở tòa nhà cao tầng, cả hai người đều là cảnh sát nổi trội trong mấy năm gần đây, cảnh rượt bắt của hai người gần giống như là liều mạng tới nơi.

Mộ Thiên Thanh vô cùng đau khổ, lại thêm phía sau có người đuổi theo mình. Bây giờ cô không muốn người khác thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô, vì vậy mới bỏ chạy mặc kệ người đuổi theo mình là ai!

Cô vừa khóc vừa chạy, có khi chưa kịp tới khúc quẹo thì tay đã nắm lên thanh vịn trực tiếp nhảy xuống tầng dưới.

Thượng Quan Mộc nhíu chặt mày lại, lúc đầu anh chỉ đuổi theo cô. Nhưng thấy Mộ Thiên Thanh càng ngày càng muốn liều mạng chạy trốn thì anh không bình tĩnh nữa, trực tiếp nắm tay vịn cầu thang mà nhảy xuống, chân anh vốn dài hơn cô, cộng thêm quyết tâm muốn đuổi kịp Mộ Thiên Thanh, nên chỉ vài ba bậc cầu thang anh đã gần như đuổi kịp cô…

Mộ Thiên Thanh chạy không ngừng, cô đang hành động theo bản năng. Sau đó là vịn tay cầu thang nhảy xuống, hành động liên tiếp càng lưu loát, nhưng không ai ngờ rằng lúc này đây tim cô đang rất đau khổ.

Đột nhiên lúc cô phóng qua cầu thang kế tiếp lại bị trượt tay, trực giác làm chân cô mềm nhũn ra. Lúc đang đứng không vững chuẩn bị rơi xuống, thì nghe thấy có tiếng chân truyền tới, lúc cô không biết tình hình ra sao thì Thượng Quan Mộc đã đuổi tới…

“Thiên Thanh!” Thượng Quan Mộc hoảng sợ nhìn Mộ Thiên Thanh đứng không vững, gương mặt anh trở nên nghiêm trọng đi, đầu óc không kịp nghĩ nhiều thì đôi chân thon dài đã lấy đà đạp thẳng lên tay vịn cầu thang, sau đó nhảy lên đón lấy cả người Mộ Thiên Thanh đang rơi xuống.

“Á” tiếng kêu rên đau đớn quanh quẩn trong thang lầu, rồi cuối cùng là tiếng ‘ầm’ vang lên, cuối cùng trở nên im lặng.

Thượng Quan Mộc nhíu mày, anh vì bảo vệ Mộ Thiên Thanh mà lúc rơi xuống gần như đã dồn toàn bộ trọng lực về phía mình. Lúc lăn xuống cầu thang cộng thêm cầu thang có độ dốc cao vì vậy động lực lại lớn, anh không chịu nổi. Đúng vào thời điểm nguy cấp, anh đã tính toán động lực và khoảng cách, điều khiển người va vào tường.

Thượng Quan Mộc nhíu mày càng chặt hơn trước, gương mặt hiện lên vẻ đau đớn. Lúc anh đụng vào tường không có kêu rên đau đớn.

Mộ Thiên Thanh đã ngất đi, không biết là vì đau khổ quá mức hay là bị thượng. Thượng Quan Mộc nhìn người nằm trong lòng mình, gương mặt bẩn cộng thêm nước mắt lem luốc nhìn cô vô cùng nhếch nhác. Anh nhìn dáng vẻ của cô vừa sốt ruột lại vừa đau lòng, còn có cả tức giận.

Cô là bạn gái anh, nhưng sao có thể hôn người đàn ông khác. Anh còn chưa có hôn cô đó!

Trước giờ anh luôn dè dặt, sợ mình đi nhanh quá cô sẽ sợ. Cô không dễ gì đồng ý quen anh, nhưng cô lại tiếp tục tổn thương anh!

Thượng Quan Mộc tức giận, trong con ngươi mơ hồ toát lên lửa giận, đồng thời cũng nhếch môi cười tự giễu.

Anh tức giận Mộ Thiên Thanh, càng tức giận chính mình hơn. Giận chính mình quá hèn hạ!

Mặc kệ Thượng Quan Mộc có thân phận gì?

Mặc kệ trong nhà anh còn lại mình anh, địa vị của anh muốn người phụ nữ nào cũng có!

Nhưng tại sao anh lại cứ muốn người phụ nữ đáng ghét này vậy?

Kiếp trước anh thiếu nợ cô sao? Biết rõ cô không thích anh, nhưng chỉ cần cô đồng ý ở cạnh anh thì anh cũng đồng ý…

Thượng Quan Mốc nhắm mắt lại, che giấu nỗi bi ai và tự giễu trong mắt mình. Sau đó từ từ mở mắt ra, âm thầm hít vào rồi ném đau mà đứng lên. Tiếp theo anh ôm ngang cô đang hô mê từ từ đi xuống dưới.

Hai người vừa chạy vừa rượt từ tầng bảy mươi tới tầng bốn.

Thượng Quan Mốc đi thẳng tới bãi đỗ xe, nhẹ nhàng đặt Mộ Thiên Thanh vào ghế sau. Lúc ngã nhào xuống anh đã che chở cô trong lòng mình, theo kinh nghiệm của anh cô sẽ không bị thương nặng gì, nhưng cô hôn mê anh nhất định phải đưa cô vào bệnh viện.

Thượng Quan Mộc ngồi vào chỗ lái xe, lúc này chỉ hơi động một tí là sau lưng đã truyền tới cảm giác đau nhức, trong nháy mắt trán anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Anh cắn răng nhịn xuống, sau đó lái xe đi khỏi tập đoàn Thiên Lân, xe của anh vừa mới vào làn đường thì lại thấy trên đường đang kẹt xe, anh nhíu mày nhìn.

Giờ đúng lúc tan tầm, anh tới tập đoàn Thiên Lân là để chứng minh chuyện “bàn bạc” giữa Lãnh Tĩnh Hàn và ngân hàng Trung Hoa, mẹ có buổi hội nghị không thể đến được. Mấy chuyện này hồi trước anh cũng từng giúp qua, nhưng không ngờ lại gặp Thiên Thanh ở đây.

Thượng Quan Mộc vừa nghĩ vừa liếc nhìn Mộ Thiên Thanh đang hôn mê qua kính chiếu hậu, ánh mắt anh trở nên sa sầm lại.

Hôm nay lúc anh về thấy dáng vẻ của cô thì đã sốt ruột rồi, gặp thêm vài chuyện linh tinh, anh cũng không nổi giận. Lúc người huấn luyện trở về lại bị anh mắng cho một trận.

Lúc ra khỏi phòng họp anh đi thẳng tới phòng làm việc tìm Kili, Kili nói sơ lại tình hình lúc đó cho anh nghe, anh nhớ lại chuyện xưa, không ngờ mọi chuyện là vậy. Anh luôn sợ hãi Lãnh Tĩnh Hàn là mặt trời nhỏ của cô, nhưng bây giờ người đó lại chính là Tiêu Thần!

Gương mặt Thượng Quan Mộc bao trùm nổi lo âu, sau khi anh nghe Kili nói xong thì vội chạy tới tập đoàn Thiên Lân, lúc đó anh không biết sau lại có cảm giác Thiên Thanh sẽ chạy tới dây, đúng thật là cô chạy tới chỗ đó!

Chẳng lẽ cô cũng phát hiện mình nhận sai Lãnh Tĩnh Hàn và người trong trí nhớ của mình sao? Hay là…

Thượng Quan Mộc nheo mắt lại. Người trong trí nhớ của cô không quan hệ gì cả, hay cô đã yêu Lãnh Tĩnh Hàn rồi!

Ở bãi đỗ xe anh ngoài ý muốn gặp Tiêu Thần, nhưng suy đi nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý. Người đàn ông kia cười nhạt chào hỏi anh, rõ ràng là ra vẻ ưu nhã, nhưng ai lại thấy trên người đàn ông đó toát lên vẻ hung bạo và lạnh lùng, cộng thêm đôi mắt khát máu khác xa hoàn toàn với Lãnh Tĩnh Hàn, nhưng cơn giận của anh ta chỉ thoáng qua trong nháy mắt…

Xe trên đường ngày càng chen chúc nhau, Thượng Quan Mộc đã mất đi sự tỉnh táo thường ngày, nhìn dòng xe cộ nối đuôi nhau dài loằng ngoằng đột nhiên anh hơi bực bội. Cơn đau sau lưng càng ngày càng nặng, anh quay đầu nhìn Mộ Thiên Thanh, tức giận muốn bóp chết người phụ nữ này.

Cô đúng là có bản lĩnh, hấp dẫn tới mấy người đàn ông. Ai nấy đều là người không đễ đụng vào!

Hừ, đừng để anh nắm được đuôi, nếu không anh sẽ không bỏ qua đâu!

Con ngươi của Thượng Quan Mộc giống như nảy lên một tia ác độc, sau đó anh thu lại tầm mắt mình, thuận tay thò ra ghế sau lấy cái đèn báo hiệu lên. Rồi đặt lên mui xe, sau đó mở còi báo động rồi chen vào làn xe đang kẹt…

“Ò é ò é…” tiếng còi báo động vang lên làm đường trở nên hỗn loạn, nhưng Thượng Quan Mộc lại vô cùng bình tĩnh gần như là quên đi hành vi vừa làm của mình, cũng quên đi Mộ Thiên Thanh không thích người công tư bất phân. Anh mặc kệ đèn xanh đỏ, chạy thẳng nhanh tới bệnh viện…

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Lân ở tầng cao nhất.

Lãnh Tĩnh Hàn lấy một chai rượu ra, lấy thêm mấy cục nước đá trong tủ lạnh nhỏ. Sau đó rót ra hai ly, lạnh nhạt đưa cho Tiêu Thần một ly, sau đó nâng ly ra dấu rồi từ từ ngồi xuống.

Tiêu Thần nở nụ cười mờ ám mang theo vẻ cuồng nịnh. Anh ngước đầu uống cạn ly rượu trong tay, hương vị đọng trong khóe miệng sau đó mới nuốt xuống.

“Chai rượu này cậu mang về à?” Dáng vẻ nghi ngờ nhưng lại lộ ra vẻ ngang tàng phóng túng.

“Ừ!” Lãnh Tĩnh Hàn trả lời lại, ánh mắt sâu xa nhìn cái ly trong tay mình. Chất lỏng và nước đá dưới ánh đèn khúc xạ lại, nhìn rất đẹp. Anh hơi nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Mình từng hy vọng xa vời… cậu sẽ uống hết chai rượu này với mình.”

Tiêu Thần nhướn mắt, đưa ly rượu cho Lãnh Tĩnh Hàn rót thêm. Hai người đồng thời nhớ lại chuyện lúc xưa, tuổi trẻ tùy ý cuồng nhiệt, ngồi sánh vai nhau trên bờ biển mà uống rượu, lên kế hoạch cho tương lại nói chuyện đã qua…

Chuyện xưa của “mặt trời nhỏ và Tình Thiên”

Thời khắc đó rất vui vẻ, họ cảm thấy đời này chỉ cần có anh em này thì không có khó khăn nào không thể vượt qua!

Thứ duy nhất không thể, chính là phụ nữ!

Anh hỏi: Liệu chúng ta có yêu cùng một người không?

Dạ trả lời: Sẽ không!

Anh hỏi: Tuy tính tình chúng ta không giống nhau, nhưng chúng ta thích đồ gì hay hành động đều giống nhau cả. Yêu cùng một người.. là chuyện vô cùng bình thường!

Dạ trả lời: Đồ của cậu mình sẽ không tranh đâu!

Đến giờ anh còn nhớ rõ, giọng nói lạnh nhạt bị gió biển về đem nhẹ nhàng thở đi không còn. Có khi anh sẽ im lặng giống như buổi đêm, làm cho người khác không có cảm giác gì.

Lúc anh hỏi, giống như nói: Dạ, chuyện tình cảm không nói trước được!

Dạ vẫn trả lời lại: Nhưng mình có thể khống chế chính mình!

Anh lại hỏi tiếp: Nếu mình yêu người phụ nữ của cậu, cậu cũng rất yêu cô ấy. Muốn dùng cả đời này chăm sóc cô ấy thì sao?

Giọng điệu của anh lúc đó giống như bức bách Dạ vậy. 

Cứ thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cậu ấy là lòng anh như bị tảng đá lớn đè lại, làm anh không thở nổi. Có lẻ có một số chuyện đã thay đổi, nhưng chỉ có một chuyện không đổi là Dạ khó có thể mở rộng lòng mình ra.

Người như vậy đối với chuyện tình cảm sẽ tuyệt tình đến mức làm cho người ta giận ngất trời, hoặc làm… sẽ chung tình tới mức ai cũng không cướp đi được người anh yêu!

Anh nổi giận, vung một quyền tới nhưng Dạ lại tránh được. Bọn họ hay làm vậy, ai cũng không ngu ngốc đứng để cho đối phương đánh, “Cậu không muốn tranh sao?”

Dạ cười, cậu ấy ít khi cười. Bình thường cười cũng không thật lòng, lúc này anh cười nhưng ánh mắt lại rời vào gương mặt của anh. Ánh mắt bình tĩnh nhưng lại làm cho anh rung động.

“Ưng, mình không biết cảm giác yêu một người là thế nào. Nhưng nếu cậu yêu người đó thì nhất định sẽ mong muốn cô ấy vui, vì cô ấy vui cậu sẽ vui. Nếu cô ấy không vui cậu cũng không vui!” Lời của Dạ vẫn lạnh nhạt như cũ, “Nếu cô ấy ở cạnh mình mà không vui, nhưng bên cạnh cậu lại vui vậy mình tại sao phải dây dưa? Nếu mình yêu cô ấy thì chỉ muốn đơn thuần yêu, không muốn ép buộc cô ấy yêu mình… Chỉ đơn giản vậy thôi!”

Tim Tiêu Thần đột nhiên trở nên như bị bóp nghẹt, tay cầm ly rượu bỗng chốc dùng sức hơn.

Nếu mình yêu cô ấy thì chỉ muốn đơn thuần yêu, không muốn ép buộc cô ấy yêu mình… Chỉ đơn giản vậy thôi!

Dạ, đến giờ… cậu vẫn luôn nghĩ vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.