Vợ Đã Về

Chương 24: Nghị hôn(*)




Tần Xuyên nghe xong tất cả cuối cùng biết vì sao Lăng Lạc Tuyết ghét Liễu Hàn Yên như vậy rồi.

Đại đa số cổ võ giả đều coi trọng danh dự hơn tính mạng, anh có thể dùng nắm đấm đánh bại đối phương, thậm chí dùng kiếm giết chết đối phương, nhưng nếu dùng bối cảnh hay quyền thế, chiếm được cái danh thắng lợi, vậy đối phương ắt sẽ không phục trong lòng.

Đoán chừng Lăng Lạc Tuyết cho rằng Liễu Hàn Yên dựa vào quan hệ trong gia tộc, không quang minh lỗi lạc chút nào.

Chỉ có điều Tần Xuyên cũng không cho rằng Lăng Lạc Tuyết thực sự có được kiếm ý.

Tần Xuyên rất rõ ràng thực lực của Liễu Hàn Yên, nếu cô đánh với võ giả Tiên Thiên kiếm khách, vậy tuyệt đối không thể thắng, chỉ đơn giản vài chiêu là đã phân rõ thắng thua.

Giống như võ giả Tiên Thiên trung cấp như Tần Xuyên và Atula vậy, cho dù tu vi Tần Xuyên không thâm hậu bằng Atula, đối phương thậm chí tu luyện Thiết Bố Sam tới cảnh giới đại thành, kiếm khí của Tần Xuyên vẫn có thể xé rách phòng ngự của gã, đánh cho gã khó khăn lắm mới tiếp đỡ được.

Nếu không phải kinh nghiệm chiến đấu của Tần Xuyên quá khiếm khuyết, uổng phí nhiều kiếm khí, vậy trong năm chiêu Atula sẽ thất bại.

Nếu như Lăng Lạc Tuyết thực sự có kiếm ý, vậy không thể nào mà không thắng nổi Liễu Hàn Yên, tất sẽ phân thắng bại trong vòng mười chiêu. Nếu không phải thể lực của Lăng Lạc Tuyết không chống đỡ được thì chính là Liễu Hàn Yên bị thua.

Trước đây khi nắm tay cô, phát hiện trên tay cô có vài vết chai của người hay dùng kiếm, khi đó hắn ý thức được có lẽ cô ta luyện kiếm.

Như vậy xem ra có lẽ cô nàng này mới sờ tới cánh cửa kiếm ý nhập môn, cho nên kén tay vẫn chưa biến mất.

Một khi Lăng Lạc Tuyết chính thức lĩnh ngộ kiếm ý, cho dù là cảnh giới thấp nhất trong Kiếm ý ngũ cảnh thì cũng đủ để khiến Lăng Lạc Tuyết chiến thắng Liễu Hàn Yên.

Nói cho cùng, đều do thế nhân quá nới lỏng về nhập môn kiếm ý, cho là có kiếm khí là có được kiếm ý, thực tế là hoàn toàn không chính xác.

Cảnh giới quan trọng hơn bản thân kiếm khí vô số lần…

Trong lòng Tần Xuyên thầm thổn thức. Quả nhiên theo lời sư phụ hắn, càng tới cận đại, kiếm khách giới cổ võ ngày càng ít đi. Đặc biệt là Thần Kiếm môn lấy kiếm tu làm chủ này, vì thể hiện trong môn phái cao thủ đông đúc, không chút lý do mà kéo thấp cấp bậc nhập môn của kiếm khách, đúng là một chuyện bi ai…

- Tiểu Xuyên, tóm lại chính cháu cần cần thận. Lạc Tuyết chủ động đồng ý làm vị bảo tiêu kiêm chức này, ông hoài nghi nó có tâm tư khác, dù sao nó không có cảm tình gì với Hàn Yên.

Tuy rằng không đến mức làm ra chuyện gì quá phận, nhưng nhất định sẽ có chủ ý gì khác. Ông gọi điện cho cháu là vì nhắc nhở chuyện này.

Tần Minh nhắc nhở.

Tần Xuyên cười cười, lời nhắc này có chút muộn, bởi vì hắn đã thò tay chiếm hết tiện nghi rồi.

Quan hệ giữa hắn và Lăng Lạc Tuyết sau này nhất định sẽ có chút đặc biệt.

Đúng lúc này, Tần Xuyên đột nhiên gặp phải một cô gái mang túi xách đi trên con đường mòn phía trước, đang đi tới phía này, đó chính là Lục Tích Nhan!

Đúng lúc hắn đang có việc muốn hỏi cô gái này, vì vậy cũng lười nói nhảm, đi tới.

Lục Tích Nhan cúi đầu đi đường, trong đầu đang nghĩ tới việc gặp phải Tần Xuyên ở trên lớp.

Người con trai này tới lớp của cô nghe về MBA? Là do ông trời trêu chọc sao? Trên đời có chuyện trùng hợp như vậy.

Mặc dù cô có thể tra ra lai lịch của một bộ phận sinh viên, nhưng tin tức của Tần Xuyên căn bản là không thể tra ra, ảnh chụp cũng không có một tấm, cho nên đến giờ Lục Tích Nhan mới trải qua một buổi lên lớp kinh hãi như vậy.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người ngăn cản ở trước, Lục Tích Nhan ngẩng đầu lên, lập tức trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tần Xuyên nhếch miệng cười:

- Lục tiểu thư, cô có nhớ tôi không?

Lục Tích Nhan càng sợ hãi hơn, vô ý thức che đi cặp núi đôi cao ngất, miễn cưỡng gượng cười, nói:

- Bạn… bạn học Tần Xuyên, đương nhiên là tôi biết cậu.

- Tôi không nói hôm nay, là hôm cô rơi xuống hồ…

- Tôi biết!

Liễu Tiên Tiên vội vàng cắt đứt lời Tần Xuyên:

- Tôi nhớ cậu, cảm ơn ngày đó cậu đã cứu tôi.

Lục Tích Nhan sau khi nói xong, trên mặt hơi đỏ lên một chút. Dù sao khi trước Tần Xuyên vì cứu cô còn thực hiện hô hấp nhân tạo, đây cũng là nguyên nhân khiến cô ngượng ngùng khi gặp lại Tần Xuyên.

Tần Xuyên buồn bực:

- Nếu cô nhớ tôi, vậy sao khi trên lớp học lại giả bộ không biết vậy, tôi còn vẫy tay với cô nữa.

Gánh nặng trong lòng Lục Tích Nhan được giải khai, còn tưởng cậu ta muốn nói gì với cô chứ, hóa ra là chuyện này.

Cô thoải mái cười nói:

- Bạn học Tần Xuyên, cậu hiểu lầm tôi rồi. Chỉ là vừa rồi tôi quá mức kinh ngạc, trong thời gian ngắn không biết phản ứng như nào. Hơn nữa nếu trên lớp học lộ ra chuyện quen cậu thì cũng không tốt lắm, dù sao tôi cũng đang làm việc, cậu thì đang trên lớp.

Tần Xuyên ngẫm lại thấy cũng đúng:

- Tôi còn tưởng rằng cô sợ tôi muốn cô báo ân, cho nên giả bộ không biết nữa chứ, hóa ra là vì nguyên do này…

Lục Tích Nhan bật cười, xinh đẹp như một bông đỗ quyên nở:

- Cậu muốn đi đâu? Nếu không tôi mời cậu ăn cơm trưa nhá? Tôi mời cậu ăn cơm trưa coi như một báo đáp nhỏ, hiện giờ cậu muốn tôi báo đáp gì khác thì tôi cũng không nghĩ ra được.

Đúng lúc Tần Xuyên cũng đang đói bụng, lại có mỹ nữ cùng ăn cơm, đương nhiên là cam tâm tình nguyện, vì vậy thoải mái gật đầu.

Lục Tích Nhan dẫn Tần Xuyên không phải hàng quán nào cả mà là căn tin trường học.

- Thật xin lỗi nha Tần Xuyên, tài chính của tôi không quá dư dả, không thể dẫn cậu tới nhà hàng sang trọng được. Nhưng căn tin trường ta cũng có vài món ăn được.

Lục Tích Nhan áy náy nói.

Tần Xuyên xem cách ăn mặc của cô, quả thực toàn thân từ cao tới thấp không có một món là hàng hiệu, đều rất mộc mạc, đương nhiên là tin tưởng.

- Lục tiểu thư, ngày đó cô vì uống say cho nên ngã vào hồ sao?

Tần Xuyên thuận miệng hỏi.

Lục Tích Nhan nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp lẫn ảm đạm:

- Tần Xuyên… Chuyện ngày hôm đó sau này cậu đừng nói nữa có được không?

Tần Xuyên dù rằng khó hiểu nhưng chuyện này cũng không quan trọng gì cả, thuận miệng đáp ứng.

Lại nói Tần Xuyên vì quan hệ với Diệp Tiểu Nhu mà đã ăn không ít đồ ăn căn tin của đại học Đông Hoa, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này.

Tuy rằng là kỳ nghỉ hè, nhưng rất nhiều thầy trò trường Đông Hoa vẫn có chương trình học, ngoài ra có nhiều người ở lại tham gia hoạt động xã hội.

Trên đường hai người đi tới căn tin, có rất nhiều nam nữ sinh đi ngang qua dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tần Xuyên và Lục Tích Nhan, hiển nhiên đều quen nữ giáo sư này.

- Lục tiểu thư, cô rất nổi danh trong trường sao.

Tần Xuyên hỏi.

Lục Tích Nhan cười chua sót:

- Tôi chỉ hi vọng không ai nhận ra mình…

Tần Xuyên sững sờ, hắn cũng nhìn ra được ánh mắt những thầy trò này nhìn Tần Xuyên không hề có ý tốt.

Lục Tích Nhan dường như đã quen, không để ý tới những chuyện này, ngược lại cười hỏi:

- Tần Xuyên, cậu cùng bạn học Diệp Tiểu Nhu là bạn bè trai gái sao?

- Đúng vậy.

Tần Xuyên thoải mái thừa nhận.

- Thật không ngờ một trong ba hoa hậu giảng đường của đại học Đông Hoa là Diệp Tiểu Nhu đã có bạn trai, đoán chừng tin tức này có thể khiến một đám lớn công tử con nhà giàu đau thấu tim gan.

Lục Tích Nhan cười lắc đầu.

Tần Xuyên tò mò hỏi:

- Một trong ba hoa hậu giảng đường? Sao tiểu Nhu chưa từng nói với tôi, em ấy xếp thứ mấy?

- Chuyện này tôi cũng không rõ. Nhưng bài danh hình như không phân biệt trước sau, chỉ do các sinh viên lén đề cử ra. Ngoại trừ bạn gái cậu Diệp Tiểu Nhu, còn có một nữ sinh vừa nhập học năm trước… Hình như tên Liễu Tiên Tiên.

- Liễu… Liễu Tiên Tiên?

Tần Xuyên cứng đờ người, cô em vợ ngày hôm đó làm nũng chị gái, ăn đồ vặt không ngừng này lại là hoa hậu giảng đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.