Vô Cùng Mập Vô Cùng Gầy

Chương 9




Khi tuyển tú ở Linh Hư cảnh mở màn, tất cả bình thường, Tiêu Dật khẩn trương đổ đầy mồ hôi. Tuy y biết Sở Mặc đã chuẩn bị toàn bộ, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm khó thể trấn định. Tiêu Dật tự cười nhạo nghĩ, từ Vô Vọng chi hải đến qua lại các giới, dù sao y cũng tính là người từng thấy qua cảnh tượng lớn, lúc này càng không thể để lộ lo sợ.

“Sao lại nhiều người như thế.” Thần đứng sau lưng Tiêu Dật thấp giọng lầm bầm. Thần là vệ sĩ mà Sở Mặc đặc biệt sắp xếp cho Tiêu Dật. Cho dù Sở Trầm Uyên đã xác định sau khi phát động trấn thiên ấn, tu vi của tất cả mọi người tại đây sẽ bị áp chế ở khoảng bậc bốn, nhưng Sở Mặc vẫn lo lắng Tiêu Dật sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn trong lúc hỗn chiến, đặc biệt sắp đặt Thần không bị trấn thiên ấn ảnh hưởng tới bên người Tiêu Dật.

Tiêu Dật cũng cảm thấy người tới xem cuộc tuyển chọn này đặc biệt nhiều, y nghĩ tới lời Sở Trầm Uyên nói hôm qua, trong đây không biết đã xen lẫn bao nhiêu người của dư nghiệt Vân Lam, lập tức liền cảm thấy khẩn trương. Tiêu Dật vô thức sờ sờ Vượng Tài ở thắt lưng, vì không để người hoài nghi, ngay cả Vượng Tài cũng biến thành bộ dáng túi càn khôn ban đầu, ngoan ngoãn đeo trên người y, coi như trừ Thần ra còn có một vệ sĩ nữa.

Cảm nhận được sự ve vuốt của Tiêu Dật, Vượng Tài len lén nhấc hai sợi thừng nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay Tiêu Dật, “Tiểu Dật yên tâm, Vượng Tài sẽ bảo vệ tiểu Dật.”

Tiêu Dật thân thiết xoa Vượng Tài một cái, cũng thấy yên tâm hơn. Thật ra, nếu không phải hiện tại Sở Mặc không thể tin tưởng người bên cạnh, không biết bị dư nghiệt Vân Lam trà trộn bao nhiêu, thì Tiêu Dật càng muốn ở trong biệt viện đợi kết quả cuối cùng mới ra, tránh cho y ở đây, sẽ khiến Sở Mặc phân tâm.

Khi người ở hiện trường càng tụ càng nhiều, một chiếc xe hoa lệ do xích viêm sư hống thú kéo từ không trung vượt qua dòng người, đáp thẳng xuống trung ương hội trường. Cửa xe mở ra, Tiêu Dương vẻ mặt cao ngạo từ xe nhảy xuống, tiếp theo xoay vào khoang xe nhẹ nhàng oán trách, “Lư tỷ tỷ, thật không biết những tuyển thủ này có gì đáng xem, các nàng ngay cả một sợi tóc của tỷ tỷ cũng không sánh được.”

Lời của Tiêu Dương tựa hồ khiến nữ tiên trong khoang xe vui vẻ, tiếp theo là một tiếng cười như chuông bạc, một thiếu nữ cung trang màu cam, dung mạo tuyệt lệ ôm một con hổ con màu trắng, từ trong khoang xe bước ra. Thiếu nữ tên là Lư Vũ Điềm, chính là vị hôn thê của đại ca Tiêu Tấn, cũng chính là tôn nữ đích tôn của Sí Vãn cảnh Lư gia.

Lư Vũ Điềm đảo mắt nhìn xung quanh, “Sao lại nhiều người như thế.”

Tiêu Dương nhẹ hừ một tiếng, “Đều là đám nhà quê chưa trải sự đời.”

Lư Vũ Điềm không để ý lời Tiêu Dương, trong mắt nàng, người ở đây xác thực phần nhiều là đám nhà quê chưa trải sự đời.

Chỗ ngồi của hiện trường tuyển chọn phân làm hai loại, một loại là chỗ ngồi của tiên nhân bình thường xây dựng vây quanh sân khấu, những cái này không thu tinh ngọc. Một loại là từng gian riêng được xây chính diện sân khấu, những cái này cần phải trả tinh ngọc đặt trước. Tiêu Dương sớm đã bỏ một món lớn để bao gian riêng ở vị trí tốt nhất, lập tức có tiểu tư dẫn họ tới gian riêng. Lư Vũ Điềm theo thói quen tạo mấy kết giới xung quanh gian riêng, rồi mới ôm hổ con trong lòng tùy ý nói, “Đệ đã bố trí tốt hết chưa?”

“Đương nhiên!” Tiêu Dương cam đoan nói, “Tuy Tiêu Dật đó luôn ở cạnh Sở Mặc, tạm thời không có cách nào động thủ với y, nhưng khiến y buồn nôn thì không vấn đề. Đây không phải là tâm huyết của y sao? Ta sẽ cho y chính mắt thấy tâm huyết của mình bị người ta hủy hoại.”

Lư Vũ Điềm khẽ nhíu mày, “Chẳng qua là một Sở Mặc mà thôi, ai ai cũng xem hắn là tiên đế tiếp theo. Hừ! Hắn muốn làm tiên đế, cũng phải xem Lư gia chúng ta có đồng ý hay không.”

“Đúng thế!” Tiêu Dương liên tục gật đầu tán thành.

Ban đầu khi Tiêu Dương nói cho Lư Vũ Điềm biết sự tồn tại của Tiêu Dật, Lư Vũ Điềm căn bản không đặt Tiêu Dật vào mắt. Một phế vật vừa ra đời đã bị ném xuống nhân giới, có thể tu tiên hay không còn phải coi lại, hà tất nàng phải đặt trong lòng. Cho dù ông ngoại của Tiêu Dật là cao thủ bậc mười thì lại thế nào? Cho dù Lục Thiệp Xuyên tìm được bổn nguyên quả thất truyền nhiều năm thì lại thế nào? Tiên giới ghi chép, tiên cách nhờ vào bổn nguyên quả tạo ra tốt nhất cũng chỉ là trung phẩm, đợi khi Tiêu Dật tu vi hữu thành, nàng sớm đã sinh hạ chắt trai của tiêu gia, tính ra ngay cả chắt trai cũng đã thành người lớn rồi. Nàng không tin, Tiêu Dật không có bất cứ thế lực chống lưng nào có thể đánh lại Tiêu Tấn có sự ủng hộ của Lữ gia. Nhưng nếu Tiêu Dật và Sở Mặc liên hợp, tình hình sẽ khác.

Hôn sự của Tiêu gia và Lư gia vốn chỉ là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi. Tổ phụ muốn liên thủ với Tiêu gia để đứng trên tiên đình về quyền lên tiếng trong việc thu gom tiêu thụ tuyết tiêu sa, Tiêu gia đối với việc này vẫn luôn dao động bất định, không có lời đáp cụ thể. Hiện tại Tiêu Diêu cung hòa thần đan đột nhiên xuất hiện, đã khiến tổ phụ rất đau đầu, nếu Tiêu gia lại nhận Tiêu Dật. Tiêu Đỉnh Lâu nói không chừng sẽ cân nhắc thay đổi sang ủng hộ tiên đình, đến lúc đó Lư gia một mình khó chống, kẻ bị khống chế là ai còn khó nói.

Lư Vũ Điềm đảo mắt qua Tiêu Dương, Tiêu Dương nguyện ý lao đi trước, nàng và tổ phụ đều cầu còn không kịp, trước cứ xem thử Tiêu Dương có thể làm tới mức nào đã. Lực chú ý của Lư Vũ Điềm đặt trên người Tiêu Dương, không chú ý từ sau khi vào hội trường, bạch hổ trong lòng đột nhiên quay đầu nhìn thẳng ra phía sau sân khấu.

Thần cách! Khí tức thần cách đang ở đó, trước giờ chưa từng rõ ràng như thế. Bạch hổ kích động cử động thân thể, vô thức muốn nhảy ra, nhưng nó lập tức giật mình, trên mặt hiện lên vẻ giãy dụa nhân tính hóa, cuối cùng vẫn là yên tĩnh lại.

Tâm tư mọi người khác nhau, cuộc tuyển chọn bắt đầu.

Trước đó, mấy người Sở Mặc từng giả thiết, nếu dư nghiệt Vân Lam thật sự muốn động thủ với Sở Trầm Uyên, vậy người được chọn tốt nhất sẽ là ai? Không cần nghi ngờ, tuyển thủ trên đài là người tốt nhất. Vì các nàng cách bàn giám khảo gần nhất, hoàn toàn có thể xuất thủ bất ngờ.

Vì giả thiết này, Tiêu Dật khẩn trương nhìn chằm chằm mỗi vị tuyển thủ trên sân khấu, y nhìn ai cũng đều cảm thấy đối phương giây tiếp theo sẽ đột nhiên biến thành yêu thú, lao về phía Sở Trầm Uyên. So với sự khẩn trương của Tiêu Dật, Sở Trầm Uyên ngược lại ra vẻ không sao, gương mặt cười mỉm nhìn sân khấu, thỉnh thoảng còn sáp lại thấp giọng nói với Đoạn Lăng Phong vài câu.

Từ khi Sở Trầm Uyên treo tay lủng lẳng tới nay, thái độ của Đoạn Lăng Phong đối với Sở Trầm Uyên cải thiện rất nhiều. Sở Trầm Uyên nếm được mùi ngọt, hận không thể bẻ gãy hết cả tay, chân, nằm trên giường để giành lấy sự đồng tình của Đoạn Lăng Phong. Đáng tiếc hắn cũng chỉ có tâm gian không có gan gian, chỉ có thể nghĩ chơi vậy thôi. Khi Sở Trầm Uyên trầm tư suy nghĩ nên làm sao cải thiện thêm ấn tượng của hắn trong lòng Đoạn Lăng Phong, chuyện yêu thú đã mang tới cho hắn một cơ hội mới.

Là một người từ nhỏ tới lớn luôn là bại tướng dưới tay Đoạn Lăng Phong, vì võ lực của Đoạn Lăng Phong quá mạnh, Sở Trầm Uyên chưa từng có cơ hội triển thị khí thế bá vương của hắn trước mặt Đoạn Lăng Phong. Lúc đó khi bọn họ còn sống cùng, mỗi lần Sở Trầm Uyên ba chiêu đánh ngã thị vệ, Đoạn Lăng Phong chỉ cần một chiêu đã nhẹ nhàng bãi bình, liên tiếp nhiều lần tổn thương tới tâm thiếu niên mẫn cảm mà cao ngạo của Sở Trầm Uyên.

Cảm tạ dư nghiệt Vân Lam, Sở Trầm Uyên cuối cùng có cơ hội triển thị khí thế bá vương trước mặt Đoạn Lăng Phong rồi.

Nghĩ xem, khi tu vi của tất cả mọi người đều bị áp chế tới bậc bốn, chỉ có hắn không bị trấn thiên ấn ảnh hưởng, bậc tám đối với bậc bốn, hoàn toàn trấn áp không cần nghi ngờ. Đến lúc đó hắn có thể cản trước mặt Đoạn Lăng Phong, khắc sâu tư thế anh võ của hắn trong lòng Đoạn Lăng Phong. Sở Trầm Uyên càng nghĩ càng đẹp, quả thật hận dư nghiệt Vân Lam không lập tức đánh giết liền.

Từng tuyển thủ thay nhau lên sân khấu biểu diễn tài nghệ, lúc này tuyển thủ trên sân khấu là một thiếu nữ mỹ mạo thân hình nhỏ nhắn, dịu dàng khả ái, mặc cung trang màu hồng. Thiếu nữ biểu diễn tài múa phi thiên, mắt thấy thiếu nữ thân hình mỹ miều, tư thế khiêu vũ phiêu phiêu, cánh hoa màu hồng không ngừng bay ra từ sọt hoa trong tay thiếu nữ, cả sân khấu tràn đầy cánh hoa, thật sự là như mộng như ảo. Mọi người dưới sân khấu đều bị màn này hấp dẫn, nhìn như say như mê, ngay cả Sở Trầm Uyên vẫn luôn đặt toàn bộ lực chú ý lên người Đoạn Lăng Phong cũng không thể không thừa nhận, thiếu nữ này múa rất đẹp.

Khi Sở Trầm Uyên lại lần nữa sáp lại Đoạn Lăng Phong phát biểu cảm khái, dị biến đột nhiên phát sinh. Thiếu nữ trên sân khấu đột nhiên mỉm cười với Sở Trầm Uyên, sọt hoa trong tay không còn bay ra những cánh hoa màu hồng nữa, mà là vô số những tiểu giáp trùng màu vàng chi chít.

Những giáp trùng này do thiếu nữ khống chế, trực tiếp lao tới Sở Trầm Uyên.

“A!” Cả hội trường phát ra tiếng kinh hô thật lớn. Có không ít tiên nhân nhận ra kim sắc giáp trùng trong sọt hoa của thiếu nữ bay ra là thất sát thị huyết trùng ở cực nam tiên giới, lập tức đều biến sắc. Thất sát thị huyết trùng là một trong những yêu thú mà tiên triều mệnh lệnh cấm nuôi dưỡng, vì trùng tuy nếu nói về phẩm cấp thì không cao, nhưng luôn hoạt động theo bầy đàn, phủ trời phủ đất đông nghìn nghịt. Nếu chỉ là số lượng nhiều, thì vẫn chưa đủ đáng sợ, mấu chốt là trùng này trời sinh yêu thích cắn nuốt tất cả những vật có mang tiên khí, bao gồm tiên nhân, cũng bao gồm tiên khí, cực kỳ khó đối phó.

Thất sát thị huyết trùng vừa xuất hiện, Lư Vũ Điềm ngạc nhiên nhìn Tiêu Dương một cái, nàng không ngờ Tiêu Dương lại có thể tìm được nhiều thất sát thị huyết trùng như thế, quả thật phải tốn một phen tâm tư, xem ra nàng phải đánh giá lại Tiêu Dương rồi.

Nghĩ thế, Lư Vũ Điềm dịu dàng cười, “Dương đệ phí tâm rồi!”

Tiêu Dương dường như không nghe thấy lời khen của Lư Vũ Điềm, há họng trợn mắt nhìn thất sát thị huyết trùng đang lao tới bàn giám khảo, rất lâu mới hồi thần, “Những con này không phải do ta an bài.”

“Cái gì?” Lư Vũ Điềm lập tức đứng lên, “Người của đệ an bài thì sao?

Tiêu Dương đảo mắt nhìn xung quanh, đang định chỉ cho Lư Vũ Điềm xem, giây tiếp theo, trong hội trường đột nhiên vang lên tiếng yêu thú gào thét ngập trời, Tiêu Dương mở mắt trân trân nhìn bốn con xích viêm sư hống thú trước xe của mình đang biến hóa, biến thành bộ dáng đầu ưng thân sư tử. “Ưng tựu, nơi này sao lại có ưng tựu!” Tiêu Dương lập tức thét lên, “Thập Tứ!” Yêu thú ưng tựu bậc tám là thứ hắn căn bản không dám đối phó.

So với Tiêu Dương bị dọa, Lư Vũ Điềm suy nghĩ nhiều hơn. Nhìn phản ứng của Tiêu Dương, có thể khẳng định những thứ này không phải hắn an bài, vậy chính là bị người ta tính kế. Bất kể sau đó Tiêu Dương có giải thích thế nào, nhiều người tại hiện trường như thế đều thấy yêu thú là do hắn mang tới, cuối cùng chắc chắn không tránh khỏi phiền phức được.

“Không tốt!”

Lư Vũ Điềm đột nhiên ý thức được một vấn đề, có thể điều động nhiều yêu thú tác loạn như thế, đối phương tuyệt đối không phải nhằm vào Tiêu Dật như Tiêu Dương. Vậy là vì cái gì? Lư Vũ Điềm đột nhiên rùng mình, bất kể đối phương vì mục đích gì, người có thể tạo ra hỗn loạn lớn như vậy trừ dư nghiệt Vân Lam ra còn có ai.

Lư Vũ Điềm kéo Tiêu Dương, “Người đệ an bài đâu? Lập tức thông báo họ ngừng hành động.” Vạn nhất sau đó người của dư nghiệt Vân Lam không bị bắt, người của Tiêu Dương bị bắt, bọn họ thật sự là có miệng mà không thể biện giải.

Tiêu Dương hoang mang nhìn Lư Vũ Điềm, chỉ hỏa quang nổi lên khắp nơi tại hội trường, “Bọn họ đã bắt đầu phóng hỏa rồi!”

“Ngu xuẩn!” Lư Vũ Điềm không bận tâm duy trì hình tượng mắng một câu, trong lòng nhanh chóng tính toán, nếu thật sự xuất hiện kết quả xấu nhất, nàng nên làm sao thoát thân.

Lư Vũ Điềm đang ngưng thần suy nghĩ, chợt thấy Tiêu Dương sắc mặt tái nhợt nhìn nàng chằm chằm, run rẩy nói không thành câu, “Trì Mu… Trì Mu!”

Lư Vũ Điềm ý thức được cái gì, thân thể cứng đờ chậm rãi quay người, một con yêu thú đầu hổ đuôi rắn thật lớn đứng tại nơi mà bạch hổ nằm vừa rồi, con mắt màu vàng lóe lên tia sáng lãnh khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.