Vợ Của Tổng Tài Là Nữ Thần Vạn Người Mê

Chương 141: Không trụ nổi




Edit: LynCáo HTH

Beta: YanaIshi

***

TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD lyncaohth VÀ FACEBOOK YanaIshi..

An An cảm thấy đầu rất đau. Vừa mở mắt ra, đã thấy trời đất quay cuồng. Lăn qua lộn lại mấy vòng trên giường, đều không hề thấy thoải mái, cả người đều nhức mỏi. Lúc định ngồi dậy, cảm thấy càng chóng mặt hơn nữa, đầu thì đau như muốn nứt ra luôn.

An An lại phải lảo đảo nằm xuống.

Phía dưới lầu là tiếng hòa thượng đang niệm kinh, "Nam mô A di đà phật, Nam mô A di đà phật", thêm âm thanh gõ mõ không ngừng nghỉ. Đã vậy tất cả âm thanh đó, còn dùng loa to trực tiếp khuếch đại lên, treo ở trên đầu phía sân khấu. Loa thì hướng lên trời, ở dưới thì có người niệm bài "Nhất huyễn danh tộc", thanh âm cao vút, giọng thì rõ ràng: "Mênh mông thiên nhai là ta ái, kéo dài thanh sơn dưới chân hoa chính khai..."

Tiết tấu đều đều, đầu An An càng thêm đau.

Cô vùi cả người vào trong chăn, nhưng cũng ngăn không được toàn bộ âm thanh vọng lên, nó như hướng vào lỗ tai cô rồi phát ra khắp đại não.

An An biết mình đã bị cảm.

Tắm nước lạnh, đi mưa, ca hát, còn ngủ lại trên núi này, không bị cảm mới là lạ.

Tay chân đều lạnh ngắt, phía sau ót và trước trán đều nóng ran, sau lưng thì đầy mồ hôi. An An đoán không chỉ cảm thôi mà đã phát sốt rồi.

Cô đem cả người mình bao thành một đòn bánh tét, nghe thấy phía dưới có người ở hỏi: "Cô gái ngày hôm qua hát rất đẹp nhỉ?"

"Đúng vậy, cái cô gái đẹp kia đâu rồi?" Lại vẫn có người phụ họa.

An An từ trong chăn vươn tay ra, sờ sờ ba lô bên cạnh. Kéo khóa ba lô ra, bên trong có rất nhiều tiền mặt, đa số đều nhờ ngày hôm qua ca hát...... Khẽ cắn môi, An An từ trong chăn muốn chui ra.

Cô đang chóng mặt nhức đầu, nên tùy tiện lấy áo trên ghế khoác vào, đi giày vào chân, đang muốn đứng lên, bỗng nhiên, An An dừng lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Âm thanh bước chân đạp trên mặt đất, một bước, lại một bước, mỗi một bước đều rất trầm ổn.

Hơn nữa, càng ngày càng gần đến phòng cô.

An An ngồi yên ở mép giường hai giây, cô nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng cởi áo khoác, đang muốn kéo chăn qua giả bộ ngủ, tay dừng lại một chút, nắm chiếc áo thun hướng lên trên, cởi nó ra khỏi người ——

An An trực tiếp đem áo lót bên trong cởi xuống luôn.

Bên trong cô giờ chỉ còn bộ ngực trắng thuần miên man.

Cô khá thích cảm giác này, rất thoải mái, trước đó, khung thép vòng quanh nội y cấn đến khó chịu.

An An nằm xuống, quay mặt về phía cửa, làm bộ làm tịch nhắm mắt.

Nghĩ nghĩ gì đó, đột nhiên cô lại trở mình quay lưng. —— Lần trước ở trong xe, Lục Ngang đối diện khuôn mặt cô thì rõ ràng không có hứng thú. Cho nên lúc này An An muốn đổi phương hướng thử xem.

TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD lyncaohth VÀ FACEBOOK YanaIshi..  

Trước mặt là loang lổ vết vôi, bức tường đã nứt, An An mở to mắt, lẳng lặng chờ đợi.

Trên hành lang, tiếng bước chân trầm ổn kia đang đi đến, đang dần lại gần, cuối cùng đang đứng ở ngoài cửa.

An An đưa lưng về phía cửa, tim đập hơi nhanh một nhịp.

Dưới lầu hòa thượng vẫn còn ở niệm kinh, loa vẫn phát bài "Nhất huyễn danh tộc" đang đến đoạn: "Người là đám mây đẹp nhất chân trời, muốn dụng tâm đem người lưu lại......"

Bên cạnh một màn náo nhiệt ồn ào như vậy, cuối cùng, có người giơ tay gõ cửa ——

Thịch thịch thịch.

Gõ ba lần, An An không đáp lại, vẫn yên tĩnh.

Ngoài phòng ồn ào cùng phòng trong yên tĩnh đối lập nhau, bên ngoài người nọ cách hai giây lại gõ một lần. Lần này lực đạo so với vừa rồi cao hơn. Vừa gõ cửa, vừa hỏi: "Bên trong có người không?"

An An không nói gì, lẳng lặng mỉm cười.

Ngữ điệu của người này, câu chữ rõ ràng, giọng nói trầm ổn, như vang vọng khắp núi rừng, cũng giống như dù trong đêm tối mịt mù, vẫn sáng ngời ánh trăng cùng sao trời, lại giống như thủy triều dâng lên.

Người này chính là Lục Ngang.

Nỗ lực giữ vững hô hấp, An An như cũ không hé răng.

Lại còn đứng đó mà hỏi, ai là "Có người"?

An An không cao hứng, cô cũng là có tên!

Chắc cũng nghĩ như cô, bên ngoài, người nọ rốt cuộc cũng gọi tên cô, nhưng cái tên Lục Ngang gọi vào ——

"Ti Ti!"

Ti...... An An rất muốn nhảy ra cửa mắng chửi người.

Cố kìm nén tức giận, quay lại bên trong tường, An An im lặng dựng ngón giữa.

Chừng rất lâu nhưng không có người đáp lại, cửa kẽo kẹt một tiếng, rốt cuộc bị vặn ra. Bởi vì phản quang, bóng hình người đàn ông cao lớn phóng to, in trên tường. Bóng đen cùng tường trắng đối lập, làm An An có thể thấy rõ được hình dáng của anh.

Chậm rãi nén hơi thở lại, An An đưa lưng về phía anh, không nhúc nhích.

Một phòng yên tĩnh, Lục Ngang đi vào hai bước, anh dừng lại.

Phía trước mặt anh, trên giường, An An đang nằm đưa lưng về phía anh, ngọn tóc cô tự nhiên rũ trên vai sau, cái chăn màu xám chỉ được đắp một góc bên hông, anh đứng trước cửa, nhìn không sót thứ gì.

Đường cong dọc theo thân cô mượt mà, uốn lượn đi xuống, đầu tiên là cánh tay mảnh khảnh, rồi từ bên hông kéo xuống dưới chăn, lại mềm mại hướng lên trên......

An An nhìn chằm chằm cái bóng của Lục Ngang trên tường, trong đầu đếm số "Một, hai......". Còn chưa đếm tới ba, phía sau, Lục Ngang trực tiếp đóng cửa lại, bỏ chạy lấy người!

Chết tiệt!

An An lập tức từ trên giường ngồi dậy.

Chính diện không được, sau lưng cũng không được, người này...... Có phải là đàn ông không vậy?

Gãi gãi tóc, An An chóng mặt nhức đầu mặc lại áo lót, đang định tròng thêm áo thun vào, bên ngoài lại có người tới. Bước chân này cùng bước chân vừa rồi, rõ ràng không giống nhau, nhẹ nhàng, hoạt bát. Cũng không gõ cửa, người này trực tiếp đẩy cửa tiến vào ——

"A!" Cô ta hoảng sợ, "Cô tỉnh rồi hả?"

An An ngồi trên giường, đánh giá người tới.

Đi vào là một cô gái trẻ, ngày hôm qua An An đã gặp, hình như là em gái La Khôn, tên La Hồng Thiến. Hôm qua, cô ta còn cùng An An hát chung mấy bài.

"Cô tới làm gì?" An An hỏi cô ta.

La Hồng Thiến chỉ chỉ bên ngoài: "Anh Ngang nói cô bị bệnh, bảo tôi lên đây xem thử."

"Sao anh ấy biết tôi bị bệnh?" An An cố ý hỏi. Cô mặc nội y màu trắng ngồi trên giường, hai đầu nhũ hoa hồng hồng trước ngực ẩn ẩn bên trong chiếc áo lót...... La Hồng Thiến trộm liếc mắt một cái, xấu hổ mà nói: "Hình như vừa rồi anh Ngang đã lên đây......" Lại hỏi An An: "Cô...... Cô có nơi nào không thoải mái vậy?"

An An đau đầu muốn ngất, trên người lại lạnh ngắt, nhưng lúc này lại chỉ nói: "Cô gọi anh ấy lên đây, tôi có chuyện muốn hỏi."

"A?" La Hồng Thiến rõ ràng kinh ngạc, tựa hồ như không đuổi kịp lời nói của An An.

An An kiên nhẫn lặp lại một lần: "Cô xuống gọi anh ấy lên đây giùm tôi."

"Ừm"

La Hồng Thiến lật đật chạy xuống lầu.

Nghe tiếng tiếng bước chân rung rung của cô ta, An An quấn chặt chăn, đem túi trang điểm xách đến trước mặt.

TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD lyncaohth VÀ FACEBOOK YanaIshi..  

*

Dưới lầu, La Khôn đang tiếp điện thoại, Lục Ngang lấy tay dụi điếu thuốc, dựa bả vai vào bên tường.

Cú điện thoại này là của chú Ngũ gọi tới, hưng phấn vấn tội. Hỏi rõ nguyên nhân, vì sao tự nhiên Lục Ngang bỏ lại Tô Đình ở trạm xăng không chừa chút mặt mũi cho ai, chính là gián tiếp đánh vào mặt mũi của vị này. Cho nên hắn mới gọi đến gặp La Khôn ở nơi này, hòng tìm về chút thể diện cho mình.

Thể diện cái quái gì, chẳng qua là muốn Lục Ngang đến gặp lão chịu tội.

Lục Ngang cúi đầu định đốt thêm điếu thuốc, bên kia, La Hồng Thiến chạy tới: "Anh Ngang, cái cô hướng dẫn viên du lịch trên kia muốn anh lên đó."

Lục Ngang hỏi: "Cô ấy còn nói cái gì nữa không?"

La Hồng Thiến liền đem những câu An An nói, một năm một mười kể lại cho Lục Ngang, nào là "Sao anh ấy biết tôi bị bệnh?", nào là "Tôi có chuyện muốn hỏi".

Miệng lưỡi sắc bén, được một tấc lại muốn tiến một thước, Lục Ngang nhịn không được nhíu mày.

"Anh Ngang, cô ấy nói như vậy là có ý gì ạ?" La Hồng Thiến có chút hoang mang, lại nghĩ đến bộ dáng của An An "Y quan không chỉnh", cô ta nhìn sang Lục Ngang, sắc mặt không khỏi ửng đỏ.

Lục Ngang xoay người lên lầu, bộ dáng khá nhàn rỗi tự nhiên, nói: "Không có gì ý cả, chính là thiếu đánh thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.