Vợ Của Tổng Tài Là Nữ Thần Vạn Người Mê

Chương 133




Edit: YanaIshi

Beta: LynCáo HTH

***

Anh nói: "Đừng ở chỗ này gây chuyện."

Sáu từ, câu chữ rất rõ ràng.

Bầu không khí ngưng đọng, mùi bạc hà xen lẫn với mùi thuốc lá, rất nhạt, rất giống với mùi ở tiệm tạp hóa Mông Ca trước đó.

An An xoay người lại.    

Đường ngõ rất nhỏ hẹp, dài, lại không có chút ánh sáng nào, bóng đen bao phủ từ đầu ngõ tới cuối ngõ, Lục Ngang cứ như vậy tùy ý tựa người vào bức tường cũ. Trên người anh không có chút ánh sáng nào chiếu tới, cùng với màu đen hòa vào nhau, đường nét thân thể cường tráng.    

Tựa như con thú săn mồi giơ móng vuốt vậy.  

Anh từ từ đứng thẳng người lên.    

Bóng dáng cao lớn mà thanh thản.  

Lục Ngang sải bước đi tới.   

Dưới ánh trăng sáng mới nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh.   

Đao Ba Nam nhanh chóng nhận ra không khí có sự chèn ép, giận giữ quơ quơ con dao nhỏ trong tay, khó chịu nói: "Con mẹ nó mày là ai?"  

"Lục Ngang."

Anh trả lời qua loa.   

Từ trước giờ chưa từng nghe đến cái tên này, Đao Ba Nam cười khẩy, chỉ chỉ vào chính mình, hỏi Lục Ngang: "Biết bố mày là ai không?"   

"Không biết."

"Không có hứng thú."

Lục Ngang vẫn cứ thẳng thắn như vậy.   

Đao Ba Nam thoáng nghẹn lại, sắc mặt đỏ bừng lên, mở miệng ra hung hăng nói: "Mẹ nó ít xen vào chuyện người khác đi!"  

"Không quản, mày làm ồn đến tao."   

Bộ dáng Lục Ngang uể oải đứng ở đó, giọng nói vẫn lạnh nhạt.   

Đôi giày thể thao giẫm trên mặt đất, chân của anh rất dài lại săn chắc, bên hông thả lỏng, hai tay đút vào trong túi quần jeans, cả người anh như có như không dửng dưng.  

Khi đàn ông nhìn đàn ông, không có từ nào hình dung chính xác được. Như người đàn ông trước mặt này chẳng hạn, thực chất bên trong người lộ ra nguy hiểm bên ngoài lại làm như bàng quang trước mọi chuyện.  Nhìn vào sâu vào ánh mắt của anh ta, lại như không thấy đáy.  

Đoán không ra lại lịch của đối phương, Đao Ba Nam rõ ràng có chút lưỡng lự.   

Lục Ngang đảo con ngươi, không nói lời nào, chậm rãi bước đi.   

Con hẻm thật dài ánh trăng bị che khuất, đôi giày cứ như thế nhấc lên hạ xuống theo nhịp, nhẹ nhàng vang lên. Đây là tiết tấu của anh, không ai quấy rầy đến. Đi ngang qua An An, Lục Ngang cũng không có dừng lại, tằm mắt anh nhìn thẳng về phía trước. Đúng như anh đã nói, không có hứng thú, không quan tâm, chẳng qua bị làm cho ồn ào đến thôi.  

Thân hình anh đi qua, cuốn theo cơn gió tới. Thời tiết gần đây có chút nóng, chẳng biết Lục Ngang có phải vừa mới uống trà lạnh không, mà An An lại ngửi được trên người anh nhàn nhạt mùi thuốc bắc.   

Suy nghĩ khẽ nhúc nhích, An An nhanh chóng níu lấy góc áo của anh. 

Lục ngang dừng lại, liếc mắt.   

"Anh Ngang." An An mở miệng nói: "Không phải vừa rồi anh muốn dẫn em ra sân khấu sao?" —— cô không thể để cho anh đi, anh đi, cô càng nguy hiểm hơn.

Lục Ngang mím môi, mặt không chút cảm xúc, nhìn chằm chằm An An.  

An An cũng không có trốn tránh nhìn thẳng vào anh: "Sợ đắt hả?" Cô nói nhiều hơn anh một câu.

"Ồ!"

Lục ngang bị chọc cười,  khẽ nhếch môi một tiếng.   

Anh giơ tay lên, vòng qua cổ An An. Cánh tay khoác lên trên vai của cô, ngón tay tùy ý hạ xuống.  

"Em nói nhiều nhỉ."

Lục Ngang dường như trách móc nói một câu, đầu ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn cổ của An An, giống như đang tìm thứ gì đó.  

Anh cùng cô đi về phía trước.

"Chó mày. Hôm nay!..." Đao Ba Nam thẹn quá hóa giận: "...Các người hợp lại đùa giỡn bố đây phải không?"    

Lục Ngang không ngẩng đầu lên cũng không quay người lại, căn bản không để ý.  

An An bị anh kẹp lại cũng không quay đầu lại được, còn có chút không thở nổi. Người này nhìn qua không có cường tráng lắm, giờ không ngờ cánh tay lại nặng đến như vậy, nhưng khoác lên trên vai cô, lại cứng cáp lại như một ngọn núi bền chắc vậy. Cách một lớp vải mỏng, An An có thể cảm nhận cánh tay cứng rắn của anh, còn có máu chảy cuồn cuộn mạng theo chút nóng, giống như mới ủi xong quần áo vậy.     

An An bất mãn giật giật cái cổ, vừa muốn né tránh ra khỏi một chút, Lục Ngang buông cô ra, trực tiếp bóp chặt Đao Ba Nam đang đánh lén ở phía sau, bẻ ngoặc tay hắn ra phía sau rồi đè mạnh lên bờ tường——

Phịch một tiếng.

Vừa nhanh vừa chuẩn xác.

Gương mặt Lục Ngang trầm xuống: "Tao không muốn đánh nhau đâu."  

Mặt mày của anh nghiêm túc, giọng nói càng lạnh.   

"Biết rồi, biết rồi..." Đao Nam đau đến nhăn mặt, gật đầu không ngừng, lúc này Lục Ngang mới buông tay ra: "Cút!"  

Đao Ba Nam gần như sắp lảo đảo ngã xuống, vừa mắng chửi An Quốc Hoành vừa bỏ đi: "Đều là nắm gà nhà ông mang bố đây vòng vo!" Hắn hung hăng đẩy An Quốc Hoành một cái. An Quốc Hoành quay đầu lại, muốn nói gì đó với An An, Đao Ba Nam cũng thuận thế quay đầu theo liếc An An một phát. Trong bóng đêm, An An vẫn đứng im ở chỗ đó. Dáng người cô cao, chiếc váy ôm cô đang mặc khoét sâu ở giữa làm vòng eo lộ ra một nữa. Hung hăng nhổ bãi nước bọt, Đao Ba Nam còn đá An Quốc Hoành một cái: "Mẹ nó! Đi mau đi mau!"

Ông ta biết rõ, có Lục Ngang "đại thần" ở đây, hôm nay sẽ không làm được gì An An, nhất định không lấy được gì hết, chỉ có thể đợi sau này.   

Không cam chịu trong lòng lại nhìn An An lần nữa, Đao Ba Nam lúc này mới chửi bới rời đi.   

Tầm mắt xẹt qua bóng lưng người này, An An suy nghĩ vòng vò mấy vòng, bước chân đi tới, nói lời cảm ơn với Lục Ngang: "Anh Ngang, cảm ơn anh."  

Lục Ngang không để ý tới cô. Anh cúi đầu châm điếu thước, trực tiếp đi thẳng vào hộp đêm "Ý Hưng Lan San." 

An An nhấc chân cũng bước đi vào theo.

Hộp đêm ngày càng nhộn nhịp, Lục Ngang dừng lại, cuối cùng vẫn phải xoay người: "Cô bé, nơi này không thích hợp với cô."  

"Tôi lớn như vậy mà gọi cô bé ư?" An An ưỡn ngực, vừa nghi hoặc: "Quản nhiều như vậy, không phải anh có ý với tôi đó chứ?

Lục Ngang xoa xoa huyệt thái dương. Kẹp điếu thuốc ở hai đầu ngón tay, anh nói: "Một nghìn đó. Tên mập muốn cô ngủ với anh ta."  

Đối với tin này, ngược lại An An rất bình tĩnh. Cô nhìn thằng vào Lục Ngang nói: "Lo lắng cho tôi hả? Nếu không thì anh ngủ với tôi? Có điều, đây là lần đầu tiên của tôi, giá cao hơn một chút."  

Thẳng thắn không biết xấu hổ chút nào.

Lục Ngang chậm rãi nheo mắt lại.

Tầm mắt nhìn chằm chằm An An, cuối cùng anh dời đi chỗ khác.  

Ý này rõ ràng không có hứng thú.   

Bên kia, có người đi tới: "Anh Ngang, em tìm anh đã lâu, anh định bỏ em lại ở đây sao?" Lúc đang nói chuyện, giày cao gót giẫm bạch bạch bạch xuống sàn. Sức mạnh kia, giống như đang sợ cục thịt béo Lục Ngang bị người khác cướp mất đi.  

An An theo giọng cô ta nhìn sang ——

Đi tới là một người phụ nữ mặc một bộ váy bó sát vào người.  

Bộ ngực lộ ra một nửa. Cặp mông phía sau vểnh lên, dáng người đầy đặn, nhiệt tình lại sôi động, tóc dài đến eo. Đi theo đường nét, tất cả đều chập chờn phong tình.  

Trên ngực còn có đeo thẻ bảng tên "Tô Đình".

Vừa mới đi tới bên cạnh, vị Tô Đình này hận không thể dán vào người Lục Ngang.  

Thật ra hôm nay là lần đầu tiên cô ta gặp Lục Ngang, Hồ mập để cho cô ta tiếp đãi tốt vị khách này. Lăn lộn ở đây đã lâu, Tô Đình nhìn đàn ông vô cùng chính xác, biết rõ ai là cực phẩm.    

Giống như Lục Ngang này vậy, khắp người đều tỏa ra mùi nam nhân, hơn nữa còn rất mạnh mẽ. Chỉ sợ ngủ qua một lần, sẽ càng không thể nào rời bỏ được mất.

Đề phòng An An, Tô Đình khoanh tay lại, rõ ràng đang phòng ngự: "Em gái, xin lỗi nhá, vị này chính là khách của chị."  

An An không phản ứng lại với cô ta, một lần nữa tầm mắt lại dời lên người Lục Ngang.    

Lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện, An An hỏi anh: "Đây chính là hứng thú của anh?"  

Tô Đình vừa nghe xong, giậm chân nói: "Cô có ý gì?"  

Lục Ngang nhìn An An nở nụ cười, hỏi ngược lại: "Không được sao?"  

An An không nói gì thêm, trực tiếp vung tay rời đi.   

Dáng người cô gầy, cố ý rời đi với khí thế bá đạo.  

Cúi đầu nhìn điếu thuốc kẹp trong đầu ngón tay, Lục Ngang xoay người bước vào phòng bao 208.  

Trong phòng mọi người vẫn còn ngồi ở đó.  

Có lẽ bởi vì Lục Ngang rời đi một khoảng thời gian, nên không khí bên trong phòng dịu lại rõ ràng. Hồ mập lúc này lại thu xếp, hắn để cho quản lý mang vài người phụ nữ vào. Trong lúc nhất thời vui vẻ, tất cả đều uống rượu chơi trò chơi còn có âm thanh của cháo lưỡi.  

Người lúc trước giận dữ trong tay đang ôn một mỹ nữ. Trông thấy Lục Ngang quay trở lại, ông ta từ từ ngồi thẳng dậy, còn ra oai khoan dung: "Cậu Lục, cậu vừa tới đây, không biết bây giờ làm ăn khó khăn như thế nào."  

Lục Ngang cười: "Cho nên La Khôn mới để tôi qua đây giúp đỡ."  

Người nọ lắc đầu nói: "Cậu đừng có lấy La Khôn ra đây ép tôi. Cho dù hôm nay cậu ta có ở trước mặt tôi, cũng phải gọi tôi một tiếng chú Ngũ.

Lục Ngang bóp chặt điếu thuốc trong tay, không có nhận những lời này.  

Cái người tự xưng là "chú Ngũ" gọi một cú điện thoại, đưa cho Lục Ngang: "Tôi để cho La Khôn nói chuyện với cậu."  

Lục Ngang nhận lấy. Đầu bên kia giống như ngọn núi trong trẻo lạnh lùng trong màn đêm, lại phảng phất âm thanh niệm kinh của hòa thượng.  

"Anh Ngang." Người bên kia lại gọi thân thiện. 

Lục Ngang cười một tiếng, gọi cậu ta: "Khôn."   

La Khôn nói: "Trước đó chú Ngũ đã đề cập với em, anh mới đến vài ngày, trước tiên nghỉ ngơi khỏe cái đã, em bên này làm lễ xong sẽ quay trở lại đó tìm anh."   

Lục Ngang chỉ nói: "Anh biết rồi."

Nói đơn giản qua, Lục Ngang cúp điện thoại.

Đối diện trước mặt, chú Ngũ nhếch miệng lên, thắng lợi mỉm cười, anh ta "khách khí" nói: "Tiểu Lục, tôi sắp xếp người dẫn cậu đi đây đó chơi đùa một chút nha? Gần đây tôi phát hiện ra ở trong núi có một suối nước nóng, rất tốt cho thân thể, cậu đi thả lỏng một chút?"   

"Được đó." Lúc này Lục Ngang không cự tuyệt nữa, sảng khoái đáp ứng.  

Con ngươi chú Ngũ đảo qua một cái, chỉ vào Tô Đình: "Để cho Tô Đình bồi tiếp, thế nào?"   

Bộ dạng lười biếng dựa vào ghế sofa, Lục Ngang rũ mắt xuống nói: "Tôi không có ý kiến."   

*

Đêm tối tan cuộc chơi, Hồ mập đích thân lái xe đưa Lục Ngang đến khách sạn. Xe lái đến khách sạn cao cấp nhất dừng lại, hắn đưa cho Lục Ngang một chìa khóa phòng, nói: "Anh Ngang, anh nghỉ ngơi cho khỏe, cần cái gì cứ gọi điện cho em. Anh La đã dặn dò rồi, nói anh là anh em tốt với anh ấy."  

Lục Ngang không nói gì, sắc mặt nhàn nhạt, liếc nhìn khách sạn một cái.   

Bên trong nguy nga lộng lẫy, có người đến có người rời đi.

Anh nói: "Còn chỗ nào khác không? Chỗ này tôi không nỡ ngủ."  

Hồ mập gãi đầu một cái nói: "Em còn một căn nhà trống không, chỉ là nhà cũ thôi."  

"Vậy thì đi đến đó." Lục Ngang nhìn ngoài cửa xe, không nói gì thêm nữa.  

Hồ mập nói nhà cũ, quả thật nhà rất cũ.    

Trong góc sân một đống phế liệu để lộn xộn, trong phòng khắp nơi đều bụi bẩn. Tô Đình nhìn xung quanh ngôi nhà một lần, sờ sờ đống bụi trên bàn, không nhịn được lên tiếng phàn nàn: "Chỗ này làm sao mà ở nổi?!"  

Hờ hững nhìn cô ta, Lục Ngang nói: "Ai nói muốn cô ở đây?"

Tô Đình: "..."

Lục Ngang để balô trên lưng xuống, ngồi xuống bên giường. 

Không có bật đèn lên, anh đem từng món đồ để trên đầu giường. Một hộp dầu cù là, một gói thuốc, còn có một chút ít tiền lẻ.   

Dầu cù theo thường lệ thoa một ít lên người, anh chậm rãi ngửi.   

*

Hồ mập lái xe chạy về "Ý Hưng Lan San"—— hắn làm quản lý ở đây, phải đi dọn dẹp tàn cuộc. Tô Đình bị quăng đi, lại không thể tức giận, bây giờ chán nản đi về nhà, Hồ mập sẽ không có đưa cô ta về.

Dừng xe xong, khẽ hát ngâm nga, Hồ mập đi về phía "Ý Hưng Lan San".  

Đột nhiên, một người chặn ở trước mặt hắn.  

Hắn đưa mắt nhìn một cái, cười nói: "Đây không phải là đại mỹ nữ à?" nói xong lời này, anh ta mới nhớ ra chuyện đưa chô cô một nghìn đồng. Nhìn chằm chằm eo thon của An An, tên mập ngoắc tay: "Cô đi theo tôi vào lấy tiền."  

An An không động đậy, chỉ hỏi anh ta: "Lục Ngang là ai?

Hồ mập không nhịn được cau mày, hắn còn chưa dám gọi thẳng tên Lục Ngang, con nhóc ranh này ngược lại không khách khí gọi.   

"Thế nào, vừa ý với anh ấy hả?" hắn cố ý trêu chọc.    

Lục Ngang là ai, An An căn bản không biết rõ, cô chỉ biết là, người này rất lợi hại, đúng, là một nhân vật tuyệt đối lợi hại. Cô không thể buông tha miếng đùi ngon này được.  

Vì vậy, An An gật đầu nói: "Đúng vậy tôi rất vừa ý anh ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.