Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 3: 3: Muốn Báo Thù




Nếu như đổi lại là trước kia, bản thân cậu đối với lịch sử Ai Cập cổ là vô cùng si mê, có thể ngồi trên chiếc thuyền to này tham quan sông Nile, là điều mà Khải Nhạc tha thiết ước mơ nhất!

Ở thế kỷ hai mươi mốt, công nghệ chế tạo chiếc thuyền như thế này đã sớm thất truyền. Hình dạng của nó giống như một chiếc giầy rơm khổng lồ, trước và sau thuyền đều nhếch cao lên, đừng nói là ngồi, căn bản chỉ nhìn thôi cũng không có khả năng. Mà cậu hiện tại chẳng những có thể chứng kiến, lại còn có thể ngồi ở trên nó du ngoạn, cảm giác giống như ước mơ trở thành hiện thực vậy.

Đáng tiếc, với cảnh ngộ hiện tại của cậu, những thứ này với cậu mà nói căn bản đã không còn quan trọng nữa, muốn hưng phấn cũng không hưng phấn nổi. Thử hỏi, một người bị giam ở trong một cái lồng, còn có thể có tâm tư đi thưởng thức cảnh vật hoa lệ sao?

Mặc dù như thế, Khải Nhạc vẫn nở nụ cười ngọt ngào, khẩu thị tâm phi nói:

"Không... Đương nhiên không phải, tôi thật sự rất thích! Đây là anh cố ý chuẩn bị cho tôi, sao tôi lại không thích chứ?"

Mấy tháng này, Khải Nhạc cảm giác những lần nói dối của mình so với hai mươi mấy năm nói thật gom lại còn nhiều hơn. Ban đầu nói dối sẽ còn có chút cảm giác tội lỗi, nhưng bây giờ nói dối nhiều đến mức cậu có thể nói thành thạo luôn rồi. Cậu cũng không muốn nghĩ mình bây giờ có bao nhiêu là dối trá, cũng không muốn tự mình vào chán ghét mình, cậu an ủi bản thân rằng làm như vậy cũng chỉ vì bảo vệ bản thân thôi, có lẽ loại ý nghĩ này rất ích kỷ, nhưng còn cách nào khác sao?

"Thật vậy sao? Nhưng mà tại sao em luôn không chuyên tâm vậy?"

Con ngươi đen thâm thúy của Oropesa Seth nhìn thẳng vào nơi sâu nhất trong đôi mắt Khải Nhạc, muốn nhìn ra chút gì đó, nhưng mà Khải Nhạc cố ý ngụy trang ánh mắt, không dễ dàng mà nhìn ra bất luận sắc thái nào.

Bị Oropesa Seth ma mỵ nhìn chằm chằm như thế, trong nội tâm Khải Nhạc xuất hiện một điểm chột dạ, chỉ là đã ở cùng người có tính cách lạnh lùng này nhiều ngày rồi cậu đã rèn luyện được cách làm hài lòng hắn, khiến cho cậu không lộ sơ xuất gì.

"Có sao? Đại khái chỉ là nhất thời thất thần thôi!" Khải Nhạc mang theo nụ cười tươi ra vẻ thoải mái mà trả lời.

"Nhưng mà dạo gần đây em rất thường hay thất thần."

Đôi mắt Oropesa Seth trầm tiếu nhìn đôi môi mỏng câu dẫn lộ ra một nụ cười, không rõ cậu đang nghĩ cái gì, khẽ vuốt lấy khuôn mặt Khải Nhạc nói:

"Khải! Ta hi vọng em không dấu diếm ta bất cứ chuyện gì. Em biết không? Ta thật sự rất yêu em, ta không thể chịu đựng được khi em cố tình dấu ta chuyện gì, như vậy ta sẽ rất đau lòng."

Trong lời nói Oropesa Seth mỗi chữ mỗi câu phảng phất đều đặn ở trong đầu Khải Nhạc, một con người thật sự ngang ngược, bá đạo, độc tài, tuy nhiên cậu đã sớm quen rồi, nhưng mà trong lòng vẫn nhịn không được mà hò hét: "Oropesa Seth, tại sao anh không thể tinh mắt chút, tôi là con người, không phải là con rối, cho nên, anh yêu cầu tôi làm điều này e là không có khả năng đấy! Tại sao? Chính anh còn không rõ sao?"

Bên ngoài Khải Nhạc im lặng bên trong thì ghào thét, đương nhiên Oropesa Seth không nghe thấy được, cho nên trong lòng cũng vơi bớt được hào khí.

"Bội! Yêu một người, chính là muốn cả hai phải thẳng thắng với nhau không phải sao? Tôi nói rồi, tôi yêu anh, cho nên, tôi không có bất cứ chuyện gì phải giấu diếm anh cả, chẳng lẽ anh không tin tưởng tôi sao? Hay là căn bản anh vẫn chưa tin tình yêu của tôi dành cho anh? Nếu là như vậy, tôi còn yêu anh có tác dụng gì nữa?"

Khải Nhạc cảm thấy mình bây giờ giống như là nhân vật chính trong bộ phim truyền hình lúc tám giờ cậu từng xem, kịch bản phim là một người giả vờ yêu một người để thực hiện mục đích của bản thân, để có được lòng tin của người kia sẽ nói ra những lời như vậy làm cho người kia động tình, cho dù cậu có cảm giác mình diễn không tốt, nhưng mà, ít nhất Oropesa Seth vẫn yêu cậu không phải sao? Đây mới thực sự là đánh cược.

"Khải! Ta không cho phép em nói như vậy, nghe chưa? Không cho phép nói không yêu ta!"

Oropesa Seth kéo mạnh Khải Nhạc vào trong ngực, cùng thân thể của mình kề sát không có bất kỳ khe hở nào, lồng ngực không ngừng phập phòng, cuồng loạn mà dồn dập, gầm nhẹ:

"Ta thừa nhận là ta không đúng, ta không nên nghĩ ngợi lung tung, ta cam đoan sau này không bao giờ như vậy nữa... Khải! Không được nói không yêu ta nữa, biết không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.