Võ Công Tự Động Tu Luyện: Ta Tại Ma Giáo Tu Thành Phật Hoàng!

Chương 5




Băng Thần ngồi trong phòng ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ hai mắt híp lại ánh nhìn xa xăm, từng diễn biến có thể xảy ra đang được hắn thiết lập như một cao thủ chơi cờ đang tính toán ván cờ vậy, cửa phòng mở ra Thủy Linh đi vào sau đó nhẹ giọng hỏi:

"Sư phụ nước cờ này thật hay đấy."

Băng Thần khóe miệng nhấc lên mỉm cười nói: 

"Lâu lâu trở lại thành bản thân trước kia cũng khác thú vị lắm chứ, trước kia ta làm chuyện gì cũng dùng đến vũ lực cùng quan hệ, bây giờ thì có vẻ ta đang bị bất lợi thì phải, thế nên ta muốn bố cục để ép Hắc Nguyệt giáo một chút."

Hắn thở dài rồi nói:

"Nhưng có vẻ động tác của họ quá kém thì phải, đầu tiên cử Lam Ngọc đến trinh thám cao tầng nhưng không chuẩn bị cho nàng ta một chút nào về tâm lý, tiếp đó nàng ta lộ diện một cách lãng nhách ngay trong lần đầu tiên đối mặt với ta.

Chưa kể cha của nàng lấy mẹ cùng em trai của nàng ra uy hiếp nhưng lại để họ vào hoàn cảnh chết chắc, hắn ta quá ngu hay quá tin tưởng rằng bọn họ sẽ không có vấn đề, tiếp đó lại để lộ ra gián điệp trước mắt những người quản lý Thiên Vương học viện."

Hẳn thở dài một cài tiếng rồi gắt giọng:

"Một đám não cá vàng, thật đáng thất vọng."

Thủy Linh nhìn Băng Thần rồi nói:

"Theo ta biết thì trong Hắc Nguyệt giáo cũng có mấy con cáo già đấy, ngài cẩn thận không bị bọn họ cắn một cái thì không tốt đâu."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ngươi yên tâm ta sẽ không mắc mấy cái sai lầm hạ đẳng như thế đâu."

Thủy Linh ngồi vào lòng của hắn thì thào:

"Ta kiếp trước đã không được ở bên người, kiếp này nếu mất ngài chắc ta sống không nổi mất."

Băng Thần cười nói:

"Trước giờ chỉ có ta lo cho các ngươi, từ khi nào các ngươi lại phải lo lắng cho ta thế nhỉ?"

Thủy Linh xụ mặt xuống tức giận nói:

"Ngài không thể nói ngọt dỗ dành ta một chút được sao?"

Băng Thần kéo nàng vào lòng ngậm lấy làn môi hồng tay mò vào trong áo của nàng nhẹ nhàng nắm bắt, áo ngoài của nàng nhanh chóng được Băng Thần cởi ra.

"Băng Thần ngươi chắc chắn bao nhiêu...... "

Khi Lý Tầm Yên xông vào thì thấy Thủy Linh đang ngồi trong lòng Băng Thần thì lập tức xấu hổ nói:

"Xin lỗi hai người ta ra ngoài trước."

Băng Thần kéo áo của Thủy Linh lại nhanh miệng nói:

"Không có chuyện gì, chính sự quan trọng nhất ngươi vào đây đi còn Thủy Linh đi ra ngoài đi."

Thủy Linh cũng rất ngại ngùng lập tức đi ra ngoài mặt không dám ngẩng lên trong lòng hơi oán trách Lý Tầm Yên phá hỏng chuyện tốt của mình, khó khăn mới được sự phụ để ý tới mất đi cơ hội này thì lại không biết phải đợi đến bao giờ.

Lý Tầm Yên ngồi xuống rồi hỏi:

"Ngươi chắc chắn về kế hoạch của mình đưa ra bao nhiêu thành thế Băng Thần?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Khi ngươi thông báo cho những thành viên cao cấp thì ta chắc khoảng bảy thành nhưng khi ngươi mang những người kia tới đây thì ta chắc đến 10 thành."

Lý Tầm Yên vẫn chưa hiểu lắm liền hỏi:

"Có khác biệt gì sao?"

Băng Thần cười nhạt nói:

"Mỗi khi ngươi nghe một loại thông tin từ một người thì người sẽ có phản ứng khác nhau, để ta ví dụ cho ngươi hiểu, ví dụ ngươi cùng một người khác ở trong một căn phòng sau đó một người khác nữa mất túi xách đi.

Khi đó người mất nghi ngờ ngươi chứ không nghi ngờ người kia thì cách để khẳng định vô tội giữa hai người cũng sẽ khác nhau, ví dụ như ngươi thì phải nói thật quyết liệt như rằng sẽ mời công an tới để điều tra chứng minh mình vô tội thì người kia mới tin.

Ngược lại với ngươi thì người còn lại chỉ đơn giản nói rằng mình không lấy thì xong, khi họ vốn tin ai thì người đó nói gì cũng đúng cả họ sẽ rất dễ tin, ba mươi người kia có đủ các loại thành phần nếu ai cũng nói giống nhau thì sẽ bể chuyện ngay." 

Lý Tầm Yên nhìn Băng Thần chăm chú rồi hỏi:

"Ngươi tuổi còn rất nhỏ tại sao lại nghĩ đến nhiều chuyện như thế?"

Băng Thần mỉm cười nói: 

"Ngươi nghĩ rằng cứ tuổi tác cao thì sẽ biết hết mọi thứ ư, dù cho một vị đại năng thì cũng không thể nào biết hết mọi thứ được, ta cũng thế thôi nếu ta biết thì ta có thể chỉ cho ngươi cùng những người khác giải quyết chuyện này.

Thế nhưng nếu ta không biết thì ta cũng sẽ giống ngươi cùng bọn họ vậy, con người phải luôn học hỏi để biết nhiều thứ hơn nữa, nếu không thì ngươi sẽ chỉ mãi mãi dựa vào người khác trong tất cả mọi chuyện và tất nhiên như thế thì không tốt một chút nào.

Ngươi có thể ngốc thế nhưng mỗi một sự việc xảy ra ngươi cũng lên lưu tâm một chút, như thế mai sau nếu có chuyện tương tự xảy ra lại không có ta thì ngươi cùng bọn họ vẫn có thể giải quyết được những vấn đề đó được."

Hắn đặt tay lên trán nàng nhỏ giọng nói:

" Những vị tiền bối đang quản lý Thiên Vương học viện một ngày nào đó cũng sẽ như ba vị sư phụ của ta hoặc tệ hơn là vẫn lạc, rất nhiều người vẫn lạc mới khiến thế giới này đi đúng hướng của nó, trừ khi suốt kiếp làm rủa rút đầu.

Khi họ xuống đài hay ra đi thì thế hệ của ngươi cùng Phất Nữ sẽ là thế hệ tiếp quản Thiên Vương học viện, ngay từ bây giờ ngươi phải nhớ rõ đầu ở trên cổ không chỉ để trưng khuôn mặt xinh đẹp mà còn để suy nghĩ cùng học hỏi."

Nói xong hắn rút tay lại thở dài rồi nói:

"Ta mệt mỏi rồi ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi, ngày mai sẽ có rất nhiều chuyện phải làm."

Lý Tầm Yên chợt tỉnh táo lại rồi nói:

"Thế ta đi trước, cám ơn ngươi vì những lời vừa rồi, ta sẽ suy nghĩ nghiêm túc về chúng."

Khi nàng đi ra đến công thì Băng Thần mới nhỏ giọng nói:

"Ngươi không nên xem một người thông qua vẻ bề ngoài trẻ trung của họ, biết đâu họ lại có một tâm hồn đã già cỗi từ bao giờ."

Lý Tầm Yên tính quay lại hỏi gì đó nhưng Băng Thần đã búng một quả nho vào cánh cửa khiến cho nó đóng lại, đứng ở ngoài của Lý Tầm Yên thầm nghĩ:

"Rốt cuộc ngươi là một nam nhân như thế nào vậy Băng Thần, làm sao để ta có thể hiểu được ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.