Võ Công Tự Động Tu Luyện: Ta Tại Ma Giáo Tu Thành Phật Hoàng!

Chương 17: Không Dám Nhảy Sao Ta Giúp Ngươi




" Lăng U, hôm nay lại đi xin việc sao? Thế nào? Có được nhận không?" Kỷ Hà vắt chéo hai chân, tay chống cằm cười đến mức đáng đánh nhìn người đang ủ rũ trước mặt.

" Cậu không biết đâu, người phỏng vấn tớ là một lão già đầu hói bụng phệ, lại còn rất...... um không đứng đắn. Tớ còn lâu mới chấp nhận vào làm công ti có loại người như vậy." Lăng U dẩu mỏ nói. Còn lâu cô mới chấp nhận việc bản thân đã 25 tuổi nhưng vẫn chưa xin được việc làm.

Kỷ Hà nhìn Lăng U như vậy không khỏi bật cười thành tiếng. Hồi mới vào cấp 3, không hiểu sao cô ta với Lăng U lại có thể trở thành bạn thân được, cô ta chỉ biết là không muốn Lăng U bị bất kỳ tổn thương nào. Vào đại học, hai người vẫn giữ liên lạc, đến khi ra trường rồi, thân lại càng thân hơn.

Lăng U nhìn cô bạn thân từ hồi cấp 3, lại nhìn đến bản thân mình, cảm thấy quá chênh lệch. Kỷ Hà từ nhỏ đã rất xinh lại vô cùng thông minh, vừa ra trường đã có bao nhiêu công ti giành giật. Trong khi cô cũng xinh đẹp không kém, chỉ có điều IQ không bằng người ta, chật vật đi xin việc nhưng đến cuối cùng đã 25 tuổi rồi vẫn là đứa thất nghiệp.

" Phải ăn cho bớt xui xẻo mới được." vừa nói Lăng U vừa dùng tay gỡ cá. Lăng U rất thích ăn cá, từ nhỏ cô đã được ba mẹ cho ăn đủ các loại cá, đến khi lớn vẫn rất thích ăn.

" Ăn từ từ thôi, bữa này tớ mời. Đợi đến khi cậu có việc làm, tháng lương đầu tiên nhất định phải đãi tớ một bữa ra trò đấy." Kỷ Hà cũng cẩn thận gỡ xương cá, bỏ thịt vào trong bát của Lăng U.

" Tất nhiên."

" Mong là đến cuối đời tớ có thể ăn được một bữa của cậu."

Lăng U phồng má nhìn Kỷ Hà. Từ giờ đến cuối đời, cô nhất định sẽ tìm được việc làm. Ba mẹ cô rất giàu, bọn họ luôn đi làm ăn xa, mỗi tháng lại gửi tiền cho cô, nói cô không cần làm gì cả, họ có thể nuôi cô cả đời, nhưng Lăng U không muốn ăn bám ai hết, cô muốn tự kiếm tiền.

Tinh........ tiếng tin nhắn điện thoạt vang lên. Lăng U mở ra xem, vừa nhìn thấy, hai mắt to tròn của cô đã sáng lên, tay cầm con cá cũng rơi xuống.

" Kỷ Hà Kỷ Hà, lần này tớ có thể mời cậu ăn cơm rồi." vừa nói tay vừa túm lấy áo của Kỷ Hà.

" Sao vậy?" Kỳ Hà cũng không để ý đến vết dơ trên áo do cô gây ra vội hỏi.

" Quân thị, tớ được nhận vào làm ở tập đoàn Quân thị rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.