Editor: Puck - Diễn đàn
Nguyên Hi Đế vốn không có ý kiến gì với việc tu sửa đường quan, đường quan này được tu sửa tốt cũng xem như là một chuyện tốt nhưng đường xi măng này là cái gì, đó cũng là chuyện lần đầu tiên Nguyên Hi đế nghe được.
Tạ Hoài Ẩn bị Nguyên Hi Đế hỏi như vậy, sau đó hắn lặng đi rồi ngẩn người, thật ra thì hắn cũng không tính là vô cùng rõ ràng về chuyện xi măng này, sau khi suy nghĩ một chút, hắn mới mở miệng nói với Nguyên Hi Đế: “Chuyện xi măng này tuy rằng nhi thần chưa từng thấy, nhưng theo như lời nữ nhi của Liễu Ngự sử nói, nếu con đường của cả Đại Khánh đều đổi thành đường xi măng, như vậy sẽ trở nên vô cùng vững vàng, vững vàng hơn bây giờ rất nhiều, ít nhất sẽ không lắc lư như bây giờ. Nếu có con đường như vậy cũng không tính là một chuyện xấu, đều hết sức có lợi cho nước cho dân, thậm chí thời gian đi từ Ung đô đến biên quan sẽ giảm bớt không ít.”
Tuy Nguyên Hi Đế rất không hiểu những thứ theo lời Tạ Hoài Ẩn nói, nhưng ngược lại cảm thấy hết sức không tệ với viễn cảnh được vẽ ra, ông suy nghĩ một chút sau đó mới hỏi: “Nói nữ nhi nhà Liễu Bác Ích chính là người đó?”
Nguyên Hi Đế cũng có thể coi như quen thuộc Liễu Bác Ích, phụ thân của ông ấy là Thái phó của mình, dạy nhiều năm, mà Liễu Bác Ích cũng là thư đồng của mình, mấy năm niên thiếu cũng chính là cùng mình đọc sách trôi qua, thời điểm đó chuyện trèo cây tìm trứng chim xuống sông mò tôm cũng đã cùng nhau làm, chỉ có điều khi tuổi càng lớn thì Liễu Bác Ích càng trở nên trầm ổn, những cảnh tượng thời niên thiếu này hiện giờ cũng chỉ có thể hồi tưởng lại, khi đó mới có thể nhớ tới mình đã từng trải qua một chút chuyện có lẽ hiện giờ mà làm sẽ bị gọi là hoang đường.
Nguyên Hi Đế dù ít dù nhiều cũng có mấy phần ấn tượng với nữ nhi sau khi Liễu Bác Ích tái giá, ông vừa nhìn về phía Tạ Cẩn Họa, nói: “Chính là nữ tử lần trước tiểu thất con cầm hiệp ước vội tới cho trẫm xem?” dfienddn lieqiudoon
Tạ Cẩn Họa gật đầu một cái, tỏ vẻ đây chính là cùng một người.
“Nha đầu kia!” Trong giọng nói của Nguyên Hi Đế cũng có mấy phần ý cười, “Đây cũng là chủ ý của nha đầu kia? Đây nghe được lại là một nha đầu có đầy đủ ý tưởng, chỉ có điều không biết ý tưởng này của nàng từ đâu mà đến. Buôn bán trong những tiệm này như thế nào?”
Nguyên Hi Đế không tính là hết sức để ý đến chuyện trên phương diện làm ăn, tuy nói đúng là có ba phần nhập vào quốc khố, nhưng trong quan niệm của ông cũng chỉ là mấy cửa tiệm mà thôi, cho dù toàn bộ nhập vào trong quốc khố nghĩ đến cũng không thể có khả năng làm cho quốc khố tràn đầy lên, chủ yếu vẫn là thu thuế cả quốc gia, chỉ có điều những năm gần đây luôn làm chuyện nghỉ ngơi lấy sức, cho nên thuế này thu cũng hạ xuống cực thấp, nếu không dân chúng lầm than nào có thể khiến cho Vương triều họ Tạ của bọn họ có thể ổn định và hòa bình lâu dài.
“Chuyện làm ăn kia con thấy cực kỳ tốt.” Tạ Cẩn Họa nói, “Tiểu nha đầu kia vẫn coi như làm không tệ, nghĩ đến ba tháng sau khi kết toán cũng sẽ có thu hoạch tốt. Con ngược lại thật ra tin được nha đầu kia, nha đầu kia không nể mặt tăng ít nhất cũng phải xem mặt Phật, dù sao cũng không thể phá hư danh tiếng của Liễu Ngự sử đúng không? Cho nên theo lời của nha đầu kia, con vẫn có mấy phần tin tưởng, nếu như thật sự do nha đầu kia nói như vậy, đó đúng là chuyện lớn ích nước lợi dân, cũng có thể coi như là một chuyện tốt. Chỉ có điều xi măng này, chúng ta chính là đều chưa từng thấy, cho nên trong này vẫn còn có mấy phần không lớn có thể tin tưởng được, hơn nữa nghe giải thích của nha đầu kia, dường như còn có mấy phần tính toán khác.”
Khi Tạ Hoài Ẩn nghe được Tạ Cẩn Họa nói như vậy, hắn cũng khẽ gật đầu nói: “Nàng ngược lại nói bởi vì đường xi măng này chưa ai từng thấy, cho nên để cho nàng tự bỏ tiền tu sửa một nửa đường quan từ Ung đô đến Huệ thành, đến lúc đó cũng dễ dàng so sánh một phen, dù sao nói mà không có bằng chứng cũng khó có thể tin tưởng. Hơn nữa nàng cũng nói có phương pháp khác có thể khiến cho khoản tiền tiêu tốn để tu sửa đường quan này không cần lấy ra từ trong quốc khố, cho nên nhi thần cảm thấy nếu như thật sự có thể như vậy, vậy cũng xem như là một chuyện tốt, phụ hoàng cảm thấy như thế nào?”
Nguyên Hi Đế liếc mắt nhìn con trai mình, không phải ông nói gì, khi nhi tử của ông nhắc tới tiểu nha đầu kia trong ánh mắt thậm chí mang theo một chút ánh sáng, có một ý vị giống như sùng bái, lúc trước khi ông nghe Tạ Cẩn Họa nói đến Vân Thù, dường như cũng mang theo vài phần ý tứ thưởng thức, hơn nữa hiệp ước kia viết cũng có thể coi như hết sức tường tận, thậm chí khi đối mặt với Hoàng gia bọn họ vẫn một chút cũng không thối lui, điểm này cũng khiến cho Nguyên Hi Đế có cảm giác nhìn với con mắt khác, ông ngược lại có mấy phần ý tứ muốn nhìn thấy tiểu nha đầu kia. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Sau khi suy nghĩ một chút, Nguyên Hi Đế ngước mắt lên nhìn Tạ Hoài Ẩn nói: “Tiểu thập tam, con chính là tin tưởng nàng ấy như vậy?”
Tạ Hoài Ẩn nghe được câu hỏi chính là như thế, hắn cũng không để ý tới hiện giờ người ra câu hỏi này là phụ hoàng của hắn, cũng quên mất nhắc nhở mình khi nói chuyện với phụ hoàng dù ít dù nhiều cũng phải có mấy phần kiềm chế, thậm chí phải sau khi cẩn thận suy nghĩ rồi mới đưa ra câu trả lời, hắn gần như không chút nghĩ ngợi gật đầu một cái nói: “Phụ hoàng, con tin tưởng nàng ấy.”
Khi Tạ Hoài Ẩn nói ra câu này, hắn cũng hoàn toàn giống như không hề có một chút cố kỵ, hắn lại nói tiếp: “Phụ hoàng, hiện giờ tuổi của nàng ấy thật sự hơi nhỏ chút, có lẽ khi phụ hoàng nhìn thấy nàng ấy cũng có khả năng nhìn nàng ấy như một đứa bé mà đối đãi, ban đầu, nhi thần thật sự có suy nghĩ như vậy, nhưng phụ hoàng, ngài cũng đã biết nàng ấy đã nói gì với nhi thần, khi nhi thần nghĩ đến chiếm cứ một mảnh địa phương Ung đô này, ánh mắt của nàng đã nhìn về phía những châu huyện khác.”
Tạ Hoài Ẩn nói một phen với Nguyên Hi Đế về chuyện cửa tiệm gia nhập liên minh theo lời Vân Thù nói với hắn ngày hôm qua, khi Tạ Hoài Ẩn nói cũng nghiêm túc nhìn phản ứng của Nguyên Hi Đế, lúc Nguyên Hi Đế nghe ý tưởng cửa tiệm gia nhập liên minh này, trong ánh mắt của ông cũng hơi sáng lên, thứ nhất cảm thấy chuyện như vậy cho tới bây giờ mình chưa từng tiếp xúc đến, thứ hai càng thêm kinh ngạc Vân Thù tuổi còn nhỏ như vậy nhưng trong đầu tại sao lại có nhiều ý tưởng ly kỳ cổ quái như thế, ý tưởng này đều từ đâu mà tới.
Tạ Hoài Ẩn thấy dáng vẻ hưng phấn dồi dào của Nguyên Hi đến cũng biết phụ hoàng mình hết sức để ý những chuyện theo lời mình nói, thậm chí còn có hứng thú cực kỳ nồng đậm.
Theo những lời nói của Tạ Hoài Ẩn, không, phải là theo những lời nói của Vân Thù, sau khi Nguyên Hi Đế nghe xong cũng cảm thấy trong lòng có mấy phần kích động, chỉ cảm thấy ở trước mặt mình đang bày một miếng bánh thật sự vô cùng khổng lồ, thậm chí có cảm giác chỉ cần mình chìa tay là có thể dễ như trở bàn tay, nhưng ông dù sao cũng cảm thấy có chút chuyện chỉ nhìn cũng không đủ để lạc quan như vậy.
Ông nói: “Thập tam, con tin tưởng nàng ấy như vậy, nhưng lời nói hay ai cũng biết nói, ở trước mặt con bày ra tiền cảnh tốt đẹp như vậy, chỉ cần là ai nghe cũng cảm thấy hết sức kích động, chỉ cảm thấy tài phú ngập trời đều có thể đến được. Nhưng chỉ nghĩ như vậy không phải suy cho cùng vẫn còn là vô dụng, ba thành lợi ích này thật sự không ít, nhưng có đôi khi, lại chẳng phải có khả năng đủ để đại biểu cho trẫm và các con chính là núi dựa sau lưng nàng ấy, chuyện gì đều có thể giúp đỡ nàng ấy một tay!” di3n~d@n``l3q21y"d0n
Tạ Hoài Ẩn nghe lời Nguyên Hi Đế nói, trên sắc mặt của hắn tuy rằng vẫn hết sức cung kính, nhưng trên thực tế trong đáy lòng lại không nhịn được lẩm bẩm một câu, thầm nghĩ phụ hoàng về điểm này ngài cứ yên tâm đi, nha đầu kia vốn chưa từng để con đây một Vương gia vào trong mắt, cho đến bây giờ nhân tình này cũng chưa từng xin chúng ta, cho dù tự mình đưa tới cửa cho nàng một nhân tình, nàng còn chẳng lấy làm lạ gì, người này từ trong xương sợ rằng còn kiêu ngạo hơn người trong Hoàng gia chúng ta nhiều.
“Về điểm này phụ hoàng ngược lại có thể yên tâm.” Tạ Cẩn Họa cười nói, “Tiểu nha đầu kia cũng chính là cầu xin một yên ổn mà thôi, ban đầu khi hợp tác với chúng ta, chính là nhìn trúng yên ổn này, khi hợp tác với người khác cho dù hợp tác đến bây giờ chỉ sợ cũng có khả năng bị người đen một phen hoặc có thể xảy ra tình huống nhúng tay, hiện giờ chúng ta chỉ lấy ba thành lợi ích, hàng năm chính là có tiến cống một chút đến nội viện Hoàng cung, duy nhất chính là Hoài Ẩn tìm một vài thợ thủ công có khả năng cho nàng, những chuyện khác, con và Hoài Ẩn một chút cũng không nhúng tay vào, mặc kệ nha đầu kia tự mình giày vò. Lui về sau nàng ấy có thể làm thành cục diện như thế nào cũng chính là vận mệnh của nàng.”
Hiện giờ Tạ Cẩn Họa cũng cảm thấy ban đầu khi ở trong hiệp ước Vân Thù chú thích hoàn toàn không để cho người trong Hoàng thất bọn họ nhúng tay vào thật sự xem như một chuyện tốt, ít nhất hiện giờ cửa tiệm này cuối cùng có thể coi như có liên quan không lớn với bọn họ.
Nguyên Hi Đế vừa nghe như vậy ngược lại cũng cảm thấy có mấy phần yên lòng, ông cũng biết những đại thần này hoặc những nhi tử này của mình trên tay dù ít dù nhiêu cũng vân sẽ có một chút sản nghiệp, chỉ có điều không bày ra trên mặt bàn mà thôi, đối với chút chuyện này, Nguyên Hi Đế cũng không có ý tứ hạn chế, chỉ hy vọng chính là bọn họ sẽ không bị mê muội trên cửa tiệm này mà thôi.
Tạ Hoài Ẩn gật đầu liên tục, hòa với lời Tạ Cẩn Họa nói, hắn nói: “Phụ hoàng, đây là ý của nha đầu kia, chỉ sợ nàng cảm thấy con và Hoàng tỷ nhúng tay vào sau đó sẽ ngăn cản chuyện nàng muốn làm, cho nên khi phân chia công việc tất cả nhi tử chỉ cần tìm thợ thủ công cho nàng làm kỹ thuật nhập cổ phần là được.”
Theo lời của nhi tử nữ nhi của mình, lòng hiếu kỳ của Nguyên Hi Đế với Vân Thù càng sâu hơn, ông lúc trước lo lắng chính là có người mượn tên tuổi Hoàng gia mà làm ra chút chuyện bôi đen Hoàng gia, nhưng bây giờ nghĩ đến, còn chính là ngươi để ý nhưng người ta không nhìn trúng, Nguyên Hi Đế cũng cảm thấy càng thêm thú vị, ông ngược lại muốn nhìn thấy người nữ nhi của Liễu Bác Ích này.
Ông nghĩ như vậy, chính là nói một câu: “Nếu nghĩ như vậy thế chính là không thể tốt hơn, nha đầu này cũng thật sự là một người thông minh, ngày khác mang nàng tới để cho trẫm nhìn một chút.”