Vợ Chồng Hắc Đạo

Chương 11




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Gần ranh giới Nguyên Hoang thành, hai bên đường đi tràn đầy lầy lội, phần lớn là nhà cửa thấp bé với gạch xanh ngói đen, trước cửa để những án kỷ hẹp dài, phía trên đặt nhiều loại hàng hóa, phần lớn là đồ vật phàm tục, không đáng để vào mắt.

Càng đi vào hướng nội thành, con đường càng ngày càng rộng lớn và ngay ngắn hơn rất nhiều, kiến trúc nhà cửa hai bên cũng cao lớn hoa mỹ hơn, bất quá so với mấy chỗ đại lục ở Bắc Hàn Tiên Vực thì phong cách kiến trúc nơi đây rõ ràng có sự khác biệt.

Nhà cửa nơi đây ít thấy cột trụ hành lang hình tròn, mái cong phía trên cũng không có pho tượng Thuỵ Thú thường thấy, trên mặt tường cũng không có điêu khắc hình ảnh, nhìn chung phong cách đơn giản thô kệch, ít tinh tế.

Đồ vật trang trí, hay đồ vật trưng bày bán hai bên đường đều không ngoại lệ, đều thể hiện sự bất đồng giữa nơi này so với các đại lục khác.

Tuy rằng trời đã bắt đầu tối, nhưng người đi trên phố lại không ít, sau một phen quan sát Hàn Lập phát hiện, ở những địa phương khác của Bắc Hàn Tiên Vực cũng ít thấy người dị tộc, nhưng ở chỗ này số lượng lại không ít, còn chưa đi được mấy trăm trượng hắn đã nhìn thấy không ít tộc nhân có tướng mạo kỳ lạ, phục sức cổ quái.

Bất quá, nghĩ đến đây chính là biên cảnh Bắc Hàn Tiên Vực, Hàn Lập cũng không cảm thấy kì quái.

"Đại thúc, thơm quá a..." Kim Đồng vừa ăn xong mứt quả trong tay, cái mũi nhỏ hếch lên, mở miệng kêu.

Vừa dứt lời, cả người nàng đã chạy tới một cái quầy hàng bên đường.

"Ôi!!! A, mời cô nương lựa chọn?" Đứng sau quầy hàng là một hán tử tráng kiện có làn da ngăm đen, cười hỏi.

Hàn Lập nhìn theo, chỉ thấy quầy hàng bên cạnh bày biện một nồi đồng to lớn, bên trong dầu đang đun sôi, trên án kỷ bên cạnh bày ra một đống lớn thức ăn vừa mới ra lò, nhìn đen sì không dễ coi chút nào, lại tản ra một mùi thơm mê người.

Nhìn một lát, lông mày Hàn Lập liền nhăn lại.

Chỉ thấy phía trên án kỷ là từng đám đoạn chi to cỡ cánh tay người trưởng thành, cũng có một đám bàn chân kích cỡ to lớn, còn có từng con mắt không biết là mắt dị thú nào, tất cả đều bị rán giòn cháy vàng.

"Ngươi muốn ăn cái này?" Hàn Lập hỏi.

"Ân, ta muốn toàn bộ! Đại thúc, thanh toán!" Kim Đồng đã sớm muốn lấy, lập tức vung lên bàn tay nhỏ bé, nói ra.

Vừa nói xong, thức ăn cổ quái trên bàn đều bị nàng thu thập vào trong vòng tay trữ vật.

Hàn Lập thấy thế, không biết làm sao cười trừ một tiếng rồi thanh toán, làm cho hán tử mừng rỡ không thôi. Kim Đồng mang theo mặt mũi tràn đầy thỏa mãn tiếp tục đi vào hướng nội thành.

Càng đi vào hướng nội thành, người đi trên đường càng ngày càng nhiều, các loại ngữ điệu, thanh âm rao hàng liên tiếp vang lên xung quanh, ngoài ra còn kèm theo rất nhiều tiếng kêu gào cãi lộn, ngôn ngữ thô bỉ, không giống với những địa phương mà Hàn Lập đã từng đi qua.

Giữa không ít ngõ hẻm còn có rất nhiều lầu xanh bất chấp mọi thứ, cửa ra vào hoặc trên lầu đều đứng rất nhiều hồng phấn giai nhân ăn mặc trang điểm xinh đẹp, hoặc dựa lan khẽ gọi, hoặc cầm quạt đung đưa, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, gọi mời khách.

Phàm nhân ở ngoại thành khá nhiều, tu sĩ tuy rằng không ít, nhưng phần lớn cảnh giới không cao, một đường đi tới, Hàn Lập cũng không nghe được tin tức nào hữu dụng, dứt khoát ngự phong bay lên, cầm lấy Kim Đồng trực tiếp bay vào nội thành.

Bay trên bầu trời một lúc, nhìn xem phía dưới thấy lốm đa lốm đốm hỏa quang kéo dài ngàn dặm, lông mày Hàn Lập bỗng nhiên nhảy lên, nhịn không được thì thào nói: "Thật không nghĩ tới, Nguyên Hoang thành này lại là một toà đại trận phức tạp như vậy... Dùng trường thành làm trụ cột trận, dùng mười tám con đường lớn làm trận cước, diện tích thành trì càng lớn, pháp trận lại càng vững chắc, trách không được không xây tường thành, thật sự rất hay a..."

"Đại thúc, cái gì hay?" Tay Kim Đồng nắm một cái rán giòn vàng óng to đùng, đang gặm xoẹt xoẹt, hỏi.

"Ngươi lo ăn đi..." Hàn Lập cười cười, nói ra.

So với ngoại thành, kiến trúc nội thành trở nên tinh tế hơn nhiều, bên trên góc phòng mái cong rường cột chạm trổ rất nhiều hoa văn trang trí, chẳng qua là tất cả đều điêu khắc hình dạng hung thú đặc dị, đại bộ phận Hàn Lập cũng chưa từng thấy qua.

Hai bên đường phố, tửu lâu và cửa hàng đều là lầu các ba tầng, chính giữa còn kèm theo một ít đình viện khách sạn.

Mà để cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn chính là, hầu như cách vài con đường, ngay chính giữa địa phương náo nhiệt nhất ở con phố, lại có một toà kiến trúc to lớn hình tròn.

Những kiến trúc này thường chỉ có một đại môn, khắp nơi trên tường đều điêu khắc phù văn dùng để gia cố, bên trong thỉnh thoảng có âm thanh giống như sơn hô hải khiếu truyền tới.

"Đại thúc, nơi đây rất náo nhiệt, chúng ta vào xem một chút đi!" Kim Đồng bị thanh âm này câu dẫn nên có chút động tâm, nói ra.

"Chỉ là nơi đánh cược mà thôi, giống như phố phường bình thường dùng chó hoang gà đất, cho chúng đấu đá với nhau, người vây quanh đặt cược đoán thắng thua mà thôi." Hàn Lập lắc đầu, nói ra.

"A." Sau khi Kim Đồng nghe giải thích, lập tức không còn hứng thú nữa.

"Đã liên tục di chuyển mấy ngày rồi, đêm nay ở trong thành này nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai ra khỏi thành đi Man Hoang Giới Vực a." Hàn Lập ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn đêm tinh quang đầy trời, nói ra.

"Đại thúc ngươi quyết định là tốt rồi. Ta ăn no rồi nên díu cả mắt, muốn ngủ một lát a." Kim Đồng không dị nghị chút nào, nói.

Dứt lời, thân hình nàng liền co rụt lại, hóa thành một giáp trùng màu vàng to cỡ vài tấc, biến thành một giới chỉ màu vàng đậu trên ngón tay Hàn Lập.

Hàn Lập không biết làm sao cười một tiếng, đi về hướng trung tâm toà thành.

Càng đi vào trong thành, kiến trúc trên đường phố ngược lại càng trở nên thưa thớt.

Trong nội tâm Hàn Lập rõ ràng, cái này không phải là vì nội thành không đủ phồn hoa, mà bởi vì kiến trúc khu vực hạch tâm nội thành, đều là căn cứ bố cục pháp trận to lớn kia mà xây dựng nên, cho nên không thể tùy ý sửa đổi, đương nhiên cũng sẽ không chen lấn xây dựng thêm rồi.

Đi đến đầu một con phố, Hàn Lập thấy ở trong ngõ hẻm đứng lặng một toà môn lâu cao lớn màu đỏ thắm, phía trên cột trụ có long bàn phượng dật, điêu khắc đám hoa đoàn như gấm, chính giữa viết ba chữ to "Yên Miểu Viên".

Trong đôi mắt Hàn Lập chớp động lam quang, xuyên thấu qua môn lâu thấy được khu vực đường phố phía sau, thiên địa nguyên khí dồi dào, hơn xa các nơi khác, liền cất bước đi tới hướng môn lâu bên này.

Tới gần cửa, hắn mới chú ý tới bên cạnh rõ ràng còn dựng thẳng một tấm bảng gỗ màu đen, phía trên viết một nhóm chữ:

"Bản viên chỉ tiếp đãi tu sĩ Hóa Thần trở lên."

Hắn cười lắc đầu, cất bước đi vào.

Vừa vào trong môn, ánh sáng đột nhiên phát sáng lên, đôi mắt Hàn Lập híp lại, liền thấy trước mặt có một cung trang nữ tu dáng người thon dài, dung mạo diễm lệ, thản nhiên đi tới trước người hắn.

"Khách quý lâm môn, không có tiếp đón từ xa rồi." Nữ tu hơi hạ người xuống cúi chào hắn, mở miệng nói ra.

Ngôn ngữ tư thái của nàng đều có chút cung kính, làm cho người ta tìm không ra nửa điểm khuyết điểm, chẳng qua là nụ cười trên mặt thực sự quá hoàn chỉnh, giống như là trải qua thời gian dài hình thành tư thế tiêu chuẩn, làm cho người hơi có chút cảm giác xa cách.

"Phòng trọ còn có chỗ trống không?" Hàn Lập nhìn khắp nơi một chút, mở miệng hỏi.

"Trong Ất đẳng viên còn có một viện phòng trọ, vị trí coi như u tĩnh..." Cung trang nữ tu đáp.

"Phòng trọ còn phân chia đẳng cấp ư, thế Giáp đẳng viên còn có khách viện không?" Lông mày Hàn Lập chau lên, hỏi.

"Khách quý đích thị là mới tới Nguyên Hoang thành này a? Tất cả Tiên gia khách sạn trong thành này đều có một quy củ bất thành văn, phòng trọ đều phân bốn đẳng cấp Giáp Ất Bính Đinh, Giáp đẳng dành cho tu sĩ Chân Tiên trở lên, cho nên... Dùng tu vi Đại Thừa của ngài, phòng Ất đẳng là thích hợp nhất." Cung trang nữ tu mang theo vẻ áy náy khom người nói ra.

"Thì ra là thế, không sao, ngươi đi trước dẫn đường đi." Hàn Lập nghe vậy, cười nói.

Chỉ là một chỗ ở, hắn cũng không tính toán gì, dù sao chỉ là ở tạm một đêm mà thôi.

Cung trang nữ tu do dự một chút mới lên tiếng nói: "Khách quý không hỏi thăm thoáng một chút giá cả sao?"

"Một lát ngươi đưa tới một bàn tiệc rượu, ngày mai lúc rời đi sẽ thanh toán luôn." Hàn Lập lạnh nhạt nói ra.

"Tốt. Khách quý xin mời theo ta." Cung trang nữ tu lại hạ thấp người, nói ra.

Dứt lời, nàng liền dẫn Hàn Lập ra hậu đường, đi dọc theo một hành lang nhỏ, chậm rãi đi về phía sau tiểu viện.

"Khách quý nếu mới đến, vì sao không dừng chân ở Nguyên Hoang thành vài ngày? Trong thành này vẫn còn có vài nơi đáng giá để đi, khách quý nếu không du lãm một phen, thật sự có chút đáng tiếc." Cung trang nữ tu đi trước Hàn Lập nửa người, mở miệng nói ra.

"Vậy làm phiền cô nương giải thích một phen." Hàn Lập nhìn như tùy ý nói.

"Nguyên Hoang thành này đã xây dựng từ sớm, cũng không biết đã qua bao nhiêu niên đại, trong lịch sử từng nhiều lần bị hủy bởi chiến tranh giữa tu sĩ và hung thú Man Hoang. Lần trước thành trì này cũng bị huỷ do chiến tranh, sau đó được các đại tông môn đỉnh cấp tại Bắc Hàn Tiên Vực ủng hộ mới xây dựng lại đấy." Nữ tu vừa chậm rãi dẫn đường, vừa nói.

"Hung thú Man Hoang từng nhiều lần đánh vào Nguyên Hoang thành?" Trong nội tâm Hàn Lập khẽ động, hỏi.

"Không sai. Nghe nói là do một ít Man Hoang Chân Linh dẫn dắt, chủ động tiến giết vào Nguyên Hoang thành đấy. Bất quá, cuộc chiến đại quy mô lần trước đã qua quá nhiều năm, chỉ sợ nhiều người cũng không nhớ rõ." Nữ tu gật đầu nói.

"Nói như vậy, Nguyên Hoang thành này là do các đại tông môn cùng chưởng quản hả?" Hàn Lập chợt nhớ tới một chuyện, hỏi.

"Cũng không phải như vậy. Vị trí Nguyên Hoang thành thực sự quá đặc thù, hiện nay người quản lý chính là Phủ Thành chủ, cũng không bị các đại tông môn cai quản. Bất quá, Phủ thành chủ có quan hệ với các đại tông môn không tệ, từ trước đến nay vẫn luôn an ổn." Nữ tu giải thích tiếp.

"Tiên Cung kia lại không có trách nhiệm quản giáo nơi này sao?" Hàn Lập lại hỏi.

"Bắc Hàn Tiên Cung ngược lại là muốn nhúng tay vào, nhưng các đại tông môn không cho phép, một phương diện khác thành chủ Nguyên Hoang Thành là một tu sĩ Kim Tiên đỉnh phong, cho nên bọn họ hữu tâm vô lực. Bất quá..." Cung trang nữ tu nói đến đây, chần chừ một chút.

"Bất quá cái gì?" Kỳ thật trong nội tâm Hàn Lập đã đoán được nàng muốn nói gì tiếp theo rồi, nhưng vẫn mở miệng hỏi.

"Cũng không phải là bí sự không thể nói... Lúc trước Chúc Long Đạo xảy ra biến cố, thế cục Bắc Hàn Tiên Vực chỉ sợ sẽ sinh biến, vì vậy Nguyên Hoang thành chưa hẳn không bị liện lụy." Nữ tu bước chậm lại, có chút lo lắng nói.

Sau khi Hàn Lập nghe xong, trong nội tâm ngược lại trấn an thêm vài phần.

Theo như nàng này nói thì biến cố Minh Hàn Tiên Cung còn chưa lan truyền ra toàn bộ Bắc Hàn Tiên Vực, ít nhất trong Nguyên Hoang thành này còn chưa biết tin tức đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.