Vợ Chồng Hắc Đạo

Chương 1




Vị khách tôn quý nhất của khách sạn bọn họ là Hoàng Huyền đang một tay kéo đứa bé Thanh Nhi của vị khách khác, còn người yêu nhỏ bé Mại Vu của Hoàng Huyền thì bị hắn giữ phía sau, thân thể cao lớn dựa vào hắn, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Còn đôi chồng chồng Shelly và Chiến Quốc mà bà chủ rất thích ấy hả, một người chống nạnh, áo choàng Kimono choàng lỏng lẻo trên cơ thể trắng nõn thon gầy, còn người kia thì quấn chăn mềm núp trong góc, da thịt màu lúa mạch khêu gợi bất chợt như có như không lộ ra ngoài, vẻ mặt kinh hoàng nhìn cô.

“Ôi trời, tôi nói này… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Bà chủ dùng ngón tay ngọc thon dài che mặt trái xoan đỏ bừng, trong lòng bảy tám phần đoán được tình huống bây giờ của hai đoàn khách.

Đột nhiên cảm thấy, ái chà, cảnh tượng trước mắt thật sự khiến cô đủ nghiện! Đã lâu không thấy bầu không khí mập mờ như vậy rồi!

“Bà chủ!” Hoàng Huyền và Shelly, hai người cùng đồng thời mở miệng.

“Sao… Sao?” Đồng thời bị hai mỹ nhân gọi tên, cô không thể chịu được đâu!

“Bọn họ ném tiểu quỷ này ở chỗ tôi khiến phiền phức!” Đôi mi thanh tú của Hoàng Huyền nhíu lại, lúc lắc Thanh Nhi trong tay.

Mại Vu nghe ba người Hoàng Huyền, Shelly và bà chủ đột nhiên chuyển cùng ngôn ngữ của một nước, sau đó anh một câu tôi một câu, anh hoàn toàn nghe không hiểu, còn cả Thanh Nhi đáng thương cũng vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ai oán bị Hoàng Huyền xách trong tay lắc lư, anh trông thấy vô cùng đau lòng.

“Tôi nào có, cũng chỉ gửi nhờ ở chỗ các người một lát thôi mà, tôi và bảo bối còn phải an ủi nhau, không thể có người quấy rầy!” Bàn tay nhỏ bé thả xuống, góc áo thuận thế bung ra, để lộ đùi mỹ nhân Shelly vừa thon dài lại khiến người ta suy nghĩ xa xôi.

“Tôi cũng vậy nhé!” Nói xong, Hoàng Huyền và mỹ nhân Shelly lại nhìn nhau chằm chằm.

Thanh Nhi đáng thương bị Hoàng Huyền giữ trong tay, mặt mũi tràn đầy tủi thân. Đáng giận! Ai cho các người xem tôi như quả bóng đá qua đá lại chứ hả!

Thế là Thanh Nhi chu miệng nhỏ nhắn, lông mày nhăn lại, hốc mắt tụ đầy nước, bật ra tiếng khóc, “Hu hu!”

“Tiểu Thanh!” Mại Vu nghe thấy tiếng khóc này cũng không nhịn được, cho dù anh dùng bất cứ giá nào, mặc kệ lát nữa Hoàng Huyền muốn đối xử với anh ra sao, anh chỉ biết nhìn vẻ mặt của cậu bé trong ngực kia không tránh khỏi tình thường của người cha bắt đầu tràn ngập.

Mại Vu vươn tay, ôm lấy Thanh Nhi từ trong tay Hoàng Huyền, lúc này Chiến Quốc bên cạnh khiếp sợ từ nãy tới giờ cũng lấy lại tinh thần, quấn chăn lao về phía Thanh Nhi, đây là tình thương vĩ đại của người mẹ, “Con trai!”

Nước mắt rơi thẳng xuống, Thanh Nhi cảm thấy mình… Quả nhiên giả vờ đáng thương là có tác dụng nhất!

Đoạn, mỹ nhân Shelly vừa thấy dáng vẻ vợ nhà mình vì trấn an con trai khóc lóc mà ngay cả tấm chăn mỏng khoác lên người cũng sắp rơi xuống, thiếu chút nữa phát điên…. Bảo bối của y sao có thể khoe thân thể xinh đẹp khiến y si mê trước mặt người khác cho người khác xem đây!

Thế là mỹ nhân Shelly bước một bước dài, chuẩn bị đi qua đá văng Mại Vu và Thanh Nhi rồi ôm vợ mình trở về.

Hoàng Huyền thấy Shelly muốn lên trước, bộ dạng đằng đằng sát khí, đoán có lẽ y sẽ làm gì đó với Mại Vu cũng liền theo qua. Hắn mới không cho phép có người bắt nạt Mại Vu nhà hắn! Muốn bắt nạt cũng chỉ mình hắn có thể!

Cục diện lập tức hỗn loạn.

Bà chủ đứng bên cạnh chứng kiến…. Cả khuôn mặt đỏ bừng, hưng phấn ghê!

Nhưng mặc dù cô hưng phấn thì hưng phấn, thân là bà chủ vẫn phải ngăn cảnh rối rắm trước mắt, thế là cô hắng giọng rống to: ”Dừng lại mau!” 

Cục diễn hỗn loạn sau khi nghe cô hét lên, quả nhiên dừng lại.

Hoàng Huyền ôm Mại Vu của hắn, Shelly ôm Chiếc Quốc của y, Thanh Nhi níu mẹ cậu, năm người đồng thời nhìn qua bà chủ.

Thế là bà chủ che miệng cười khẽ vài tiếng: “Không sao, nếu như tất cả mọi người đều không tiện thì tôi dẫn Thanh Nhi đi, tôi rất sẵn lòng!”

Thân là bà chủ, nhất định là phải vì khách phục vụ! Hơn nữa nếu như có thể chăm sóc tiểu mỹ nhân đáng yêu này, lại có thể giúp đỡ hai đôi tình nhân kia “Bồi dưỡng tình cảm” mà nói… Ha ha ha, cô rất sẵn lòng!

Hết chương 70

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.