Vợ Cay Cú Đình Công: Tổng Thống Đuổi Vợ Trong Lò Thiêu

Chương 37: - Che phủ cảm giác




Đường vào quảng trường học viện không nhiều.

Học viện vương lập là chốn quen thuộc của đám hộ vệ huân quý. Thậm chí có người đã từng là một học viên của nơi đây.

Chuyện thế gian, khó đoán.

Đám hộ vệ quen đường, chia ra nhiều hướng đi vào, đích đến lại có một.

Lối đi có thể gần, có thể xa.

Khi họ chạm mặt những thành viên Tiên hồng kỳ xã phụ trách canh gác, đồng nghĩa mâu thuẫn sẽ nổ ra.

Trên đường không có rào chắn, con người có thể tạo thành rào chắn.

Tay cầm kiếm của Avis phát run. Cậu cùng các xã viên dàn thành hàng rào chắn chặn đường vào quảng trường. Mũi kiếm của họ giương cao, chĩa vào những tên hộ vệ đang tiến đến.

Họ rất đông, đội ngũ lộn xộn. Hai bên chen chúc, đối đầu.

Chưa ai động thủ, vì vẫn chưa ai mất lý trí.

Hơi thở của Avis nặng nề, gò má lấm tấm mồ hôi. Cậu căng thẳng. Ngay khi có người phát hiện đám hộ vệ tràn vào, thủ lĩnh như cậu phải lập tức tập trung xã viên lại để đối phó.

Chỉ là, có những người lại chọn ngay lúc ấy bỏ rơi lý tưởng để thoát thân.

Trên gương mặt xã viên của cậu lộ rõ sự hoảng sợ. Avis đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Có thể, những kẻ đó giống lời của Watson, là một đám chỉ biết đầu cơ trục lợi.

Hoặc bọn chúng vốn ưa an nhàn đến chán, gia nhập Tiên hồng kỳ xã chỉ để tìm kiếm kích thích.

Hay là…

Cậu không muốn nghĩ tiếp, thời gian không cho phép, đám hộ vệ kia đang không ngừng tới gần.

Cậu muốn trở thành anh hùng của quốc gia này. Cậu là người nhận trách nhiệm bảo vệ con đường này.

Nên, cậu giơ kiếm.

“Các thành viên của kỳ xã, nếu nghe thấy giọng nói của tôi, thì hãy bình tĩnh lại.”

“Trước mặt mọi người không phải mãnh thú quái vật, chỉ là những tên hộ vệ ti tiện. Đừng quên thân phận của mình là gì! Các cậu là con cháu của quý tộc thống trị quốc gia. Trong huyết quản là dòng máu cao quý của tổ tiên. Nếu giờ phút này sợ hãi chùn bước trước họ, thì tôi cảm thấy nhục nhã thay cho các cậu. Xấu hổ thay cho gia tộc của các cậu. Càng thấy sỉ nhục thay tổ tiên các cậu!”

Đám xã viên nghe tiếng của Avis, ánh mắt của họ tức khắc đổ dồn về phía cậu.

“Bộ dạng hiện tại của các cậu thật nực cười.”

“Tôi không cần biết mục đích của các cậu khi gia nhập Kỳ xã là gì. Tôi cũng không cần biết lý do các cậu tham gia chiến dịch lần này. Nhưng nếu các cậu đã có gan tham dự, nghĩa là bên trong các cậu vẫn còn dũng khí. Nếu bây giờ buông tay chạy trốn, thì sau ngày hôm nay, các cậu sẽ chỉ là một đám nhát gan vô dụng. Bởi vì các cậu đã đánh mất đảm lược của mình!”

“Nếu không muốn tương lai thành một đám rùa rút đầu, thì hãy rút kiếm trong tay các cậu ra.”

Hai gò má Avis đỏ rực. Giọng nói của cậu vang rõ trên con đường, lọt vào tai những xã viên xung quanh.

Họ chậm rãi rút kiếm. Họ nhìn vào con người xa lạ này, chẳng hiểu sao cảm nhận được thứ ma ngôn dẫn dụ. Cơ thể của họ tự động làm theo lời cậu nói.

“Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Càng không biết kết quả hôm nay thế nào. Nhưng hiện tại, chúng ta không đơn độc, niềm tin của chúng ta hợp nhất. Các cậu sẽ không quên ngày hôm nay, sẽ không quên sự can đảm của mình. Dũng khí đối mặt khốn cảnh hôm nay sẽ dẫn các cậu đến tương lai mai sau! Đó mới chính là tương lai của các cậu!

“Xuất kiếm! Dàn trận!”

“Đừng bao giờ quên các cậu là những nam nhi đầy nhiệt huyết! Đừng bao giờ để niềm tin của mình lung lay! Đừng bao giờ run sợ trước bất kỳ điều gì!

“Bởi vì! Hôm nay chính là tương lai của các cậu!”

Watson lắc đầu. Gã đứng ở tít phía sau hàng rào người, chuẩn bị lặng lẽ lỉnh đi.

Avis đã điên rồi, các xã viên cũng bị cậu ta kích động mà điên theo rồi. Tất cả những thứ này đã vượt sức chịu đựng của gã.

Gã biết, cứ như vậy, kết quả sẽ chẳng đi đến đâu cả.

Nên gã lùi lại, và nhẹ nhàng thoát đi.

“Các vị thiếu gia này, mời tránh ra.”

Đám hộ vệ ở đối diện cử ra một người làm đại diện để thương thuyết.

Họ phải làm như vậy, bởi vì họ biết rõ thân phận của các học viên của Học viện vương lập. Họ không thể, càng không dám làm bừa.

Dù bọn họ có đông hơn, có thực lực mạnh hơn.

Hai bên giao tranh không thể tránh có thương tích, hậu quả sau đó thực sự không phải thứ mà những hộ vệ như họ có thể gánh được.

“Bọn ta sẽ không tránh đường.”

Avis tiến lên một bước, lắc đầu nắm chặt trường kiếm trong tay.

“Không cần nói những lời vô vị như thế nữa. Nhiệm vụ của bọn ta là canh gác con đường này. Nếu muốn đi qua, thì các người phải bước qua xác của bọn ta!”

Cậu đang đe dọa bọn họ. Cậu hiểu rõ những người này kiêng kị điều gì.

“Thiếu gia này! Chủ nhân của chúng tôi vẫn đang bị các cậu giam cầm, xin hãy hiểu cho chúng tôi.”

“Họ sẽ không sao.” Avis nói. “Sau khi bọn ta trao đổi xong với Quốc vương bệ hạ, chủ nhân của các người sẽ được thả ngay.”

Đại biểu hộ vệ sầm mặt quay lại đoàn người phía sau, họ chụm đầu, nhỏ giọng thảo luận.

Lòng bàn tay của Avis mướt mồ hôi. Ánh mắt cậu không rời khỏi đám hộ vệ. Cậu biết, nếu bọn chúng liều lĩnh tấn công, đám học viên như cậu không cách nào cản lại được.

Chẳng lẽ phải đánh một trận sống mái thật sao?

Cậu không muốn nhìn thấy cảnh ấy. Bởi vì cậu biết thực lực hai bên chênh nhau quá xa. Không chừng ngay lúc đối phương chọn tấn công, đội ngũ cậu vất vả hiệu triệu sẽ bỏ của chạy lấy người.

Cậu biết mấy lời của mình không đủ thay đổi suy nghĩ của đám xã viên.

Đại diện của bên hộ vệ lại một lần nữa tiến đến.

Hắn tiếc nuối thở dài.

“Thật xin lỗi, thiếu gia, chúng tôi thực sự không thể để chủ nhân ở cảnh sống chết không rõ. Vì không thể lường trước chuyện sẽ xảy ra, chúng tôi cũng không gánh được hậu quả.”

Răng của Avis tì lên vết thương đóng vảy trên môi, cậu híp mắt, căng thẳng nói.

“Nói vậy các người muốn xông qua? Các người đã nhận thức rõ hậu quả chưa?”

“Thiếu gia này, chúng tôi biết tội danh mạo phạm quý tộc…” Gã hộ vệ mỉm cười, “Nhưng chúng tôi rất đông, có thể các cậu sẽ chẳng nhớ được ai đã làm mình bị thương đâu. Mạng của chúng tôi so với mạng của chủ nhân, tôi nghĩ chắc cậu biết bên nào nặng hơn chứ?”

“Ra vậy.” Avis khẽ nhếch miệng, nói. “Tôi muốn nói cho anh một bí mật.”

“Bí mật gì?”

“Bí mật này tôi chỉ nói cho anh biết được thôi, có khi nghe rồi anh sẽ đổi ý.”

Gã hộ vệ cảnh giác bước tới trước. Avis hít một hơi thật sâu, thả lỏng tư thế cầm kiếm. Ngay khi gã hộ vệ vừa buông cảnh giác, lưỡi kiếm sắc bén của Avis lướt thẳng một đường nhanh như chớp qua cổ hắn.

Lưỡi kiếm xé gió, da thịt bị cắt rách, máu nóng bắn tung tóe. Hai mắt gã hộ vệ kinh hãi trợn trừng.

Hắn chẳng kịp nói thêm câu gì nữa.

Hắn ôm cổ, cố giữ lại dòng máu đang chảy qua kẽ tay. Hai chân hắn không ngừng run rẩy đến khi cả người quỵ xuống, đổ sụp.

“Thấy chưa, tôi đã làm anh đổi ý. À, quên, người chết thì nghĩ suy được gì nữa chứ.”

Nhìn đôi mắt trợn ngược của gã hộ vệ đang hấp hối, Avis bật cười điên loạn.

Giọng cậu run rẩy, tay cầm kiếm run rẩy.

Cậu nhìn những kẻ đang bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến bất động.

Cậu quay lại nhìn xã viên xung quanh, nhìn thấu sợ hãi trong mắt họ.

Cậu giương kiếm lên cao, đám xã viên ở gần vội vã sợ hãi lùi lại.

“Hỡi các thành viên của Tiên hồng kỳ xã!”

Giọng nói của cậu vang vọng, không nhiệt huyết mà lạnh lẽo như băng.

“Tôi đã dùng máu để chứng minh niềm tin của mình, các cậu thì sao?”

“Trở thành một kẻ bỏ cuộc hèn nhát, hay trở thành anh hùng của quốc gia này?”

Cậu xoay người, đối diện những gương mặt tràn đầy giận dữ.

“Tiên hồng kỳ xã! Hãy vùng lên!”

“Hãy viết hết giấc mơ và niềm tin tương lai trong khoảnh khắc này!”

“Hỡi các thành viên! Hãy kéo hết dũng khí từ đáy lòng, dồn hết ý chí, theo tôi chiến đấu!”

Trường kiếm lên cao, trường kiếm rơi xuống.

Có người ở lại, có người đi.

Đám hộ vệ nhìn thấy tất thảy. Đột nhiên họ cảm thấy thế giới này sao mà xa lạ. Rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Họ nhìn thấy một đám người điên.

Cơn điên như sóng thần không ngừng trào dâng, không biết lúc nào sẽ nuốt chửng họ.

Đám hộ vệ rút vũ khí, căng thẳng đón nhận cơn điên từ những cậu quý tộc trẻ kia.

Những gương mặt dữ tợn, những đôi mắt đỏ ngầu, những đường kiếm kiên quyết.

Họ không dám hạ sát thủ. Kẻ nương tay tự nhiên vẫn phải chịu thiệt.

Nhưng bằng ấy vẫn không đủ san bằng khoảng cách nhân số và thực lực.

Avis bất lực nhìn những thành viên của mình bị hạ gục. Chưa ai chết cả, nhưng đều đã mất năng lực chiến đấu.

Kiếm thuật của cậu chỉ ở mức thường, chống cự được đến giờ hoàn toàn nhờ vào khí thế sắc bén.

Lưng đột nhiên đau nhói, cậu quay đầu.

Là một tên hộ vệ dùng chuôi kiếm đập trúng cậu. Cậu muốn chống trả, bắp đùi lại đâm một kiếm đau đớn. Cậu gục.

Cậu nằm trên đất, tầm mắt mơ hồ. Cậu nhìn thấy bóng người của đám hộ vệ đang lắc đầu trao đổi.

Thất bại rồi?

Avis chỉ cười khổ.

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng gì đó.

Là tiếng kêu thét thảm thiết, tràn đầy đớn đau.

Cậu nghĩ đây là tiếng thét của xã viên.

Nhưng âm thanh càng lớn, càng dày đặc.

Cậu gắng gượng ngồi dậy. Những hình ảnh mơ hồ truyền vào đáy mắt, cậu siết chặt kiếm, bật cười to.

Bởi vì kỳ tích cậu trông chờ đã đến rồi.

Những bóng người màu đen từ đâu xuất hiện không ngừng tàn sát đám hộ vệ đang xông vào. Tốc độ của họ quá nhanh, giết người như đang chém rạ.

Chẳng mất bao nhiêu thời gian, con đường dưới chân của hơn mười cái bóng màu đen kia đã bị nhuộm đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.