Vỏ Bọc Thiên Thần

Chương 2: Chương 2




“Tại sao lại về nhà? Có phải mẹ anh bắt nạt em không?” “Không đâu, em muốn về nhà thăm ông ngoại thôi.”

An Noãn đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi. Người nhà họ Mạc càng lúc càng quá đáng, hôm nay Đường Tĩnh Vi đến nói một câu, tiếp theo không chừng cả nhà họ Mạc sẽ bắt tay hành động, không ngừng lải nhải bên tai cô, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy mệt rồi.

An Noãn đột nhiên về nhà làm ông cụ Thẩm ngạc nhiên, ông cụ cười: “Con bé này, mỗi lần con về nhà đều không có chuyện gì tốt cả, có phải lại đang cãi nhau với Huy không?” An Noãn chép miệng, hừ giọng: “Ông ngoại, ông đừng suốt ngày trông mong chúng cháu như thể được không ạ? Ông nói chúng cháu cãi nhau mãi thì tình cảm của2chúng cháu có thể tan vỡ sao? Chỉ là đột nhiên cháu rất nhớ ông, muốn về nhà thăm ông thôi ạ.”

“Được rồi, được rồi, ông ngoại nói đùa mà.” Ông cụ khoác vai cô, hỏi: “Cháu ăn trưa chưa?” An Noãn lắc đầu. “Cháu đói bụng.” “Cái con bé này. Để ông ngoại vào bếp nấu cho cháu bát mì nhé.” “Như vậy sao được ạ! Cháu sao có thể để ông xuống bếp được?” “Nhưng trong nhà bây giờ chỉ có mình ông thôi, bác gái cả và bác gái ba của cháu lên chùa thắp hương rồi, còn bác gái hai của cháu thì về nhà ngoại.” An Noãn cười nói. “Vậy cũng không thể để ông xuống bếp được ạ, để cháu tự xuống làm.” An Noãn vừa dứt lời thì Mạc Trọng Huy đi vào.

Ông cụ Thẩm bật cười, “Xem ra cháu8cũng không cần tự mình xuống bếp rồi.” Mạc Trọng Huy vào bếp nấu hai bát mì, hắn cũng chưa ăn gì. Hai người ngồi trong phòng ăn ăn mì, hắn ướm lời: “Buổi sáng đi dạo với mẹ anh thế nào?”

An Noãn hờ hững đáp, Thẩm mỹ của mẹ anh hơi kém.” Mạc Trọng Huy cười nói: “Ai lại nói thế? Thế mẹ anh không mời em ăn cơm à?” An Noãn hơi ngập ngừng, sau đó thản nhiên nói: “Không.” Sao Mạc Trọng Huy lại không nhìn ra sắc mặt của cô được chứ, hắn khẽ thở dài, cầm lấy tay cô và nói nghiêm túc: “An Noãn, anh hi vọng em có chuyện gì có thể nói thẳng với anh, nếu không anh thật sự không đoán ra được, mà lại không thể không đoán.” An Noãn để đũa xuống, nhìn hắn, cô hạ6thấp giọng xuống, “Mẹ anh bảo em đi cầu xin bác hại, để ba anh được khôi phục chức vụ ban đầu.”

Sắc mặt Mạc Trọng Huy lập tức sa sầm, hắn nắm chặt hai tay lại. “Nhưng em từ chổi rồi, sao em có thể cầu xin thêm bác hại chuyện như thế. Mạc Trọng Huy, anh có thể hiểu được không?”

Hắn yêu thương vuốt tóc cô, “An Noãn, làm em phải chịu bực mình rồi.”

“Thật ra em để tâm lắm. Em chỉ sợ người nhà của anh sẽ không ngừng tới tìm em thôi.”

“Yên tâm đi, sẽ không đâu.” Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng nói một câu rồi đứng lên, đi ra ngoài.

An Noãn bước nhanh tới tóm lấy tay hắn, cô nói với vẻ khẩn trương: “Mạc Trọng Huy, anh muốn đi đâu đấy?” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẽ thủ thỉ bên tai3cô: “Anh sẽ về nhanh thôi.” An Noãn biết hắn đi tìm Đường Tĩnh Vi, cô cũng không ngăn cản. Nhưng cô sợ cứ như vậy, người nhà họ Mạc sẽ càng thêm có ý kiến với cô. Ông cụ Thẩm hỏi cô có chuyện gì, An Noãn cắn răng, đem chuyện Đường Tĩnh Vĩ nói với mình mà kể cho ông cụ biết. Ông cụ thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ, “Con người vốn có lòng tham không đáy mà. Cháu giúp nhà họ Mạc một lần, bọn họ sẽ bắt cháu phải giúp lần thứ hai, lần thứ ba... Chỉ cần một lần cháu không đồng ý giúp đỡ, họ sẽ cảm thấy cháu là người xấu, mà không để ý đến tất cả mọi chuyện cháu đã làm cho họ.”

An Noãn ngồi trên ghế salon, tựa đầu lên vai ông cụ, trong5giọng nói của cô có sự tự trách, “Ông ngoại, hình như cháu đã làm sai rồi, cháu đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.”

“Làm sai không sao hết, sau này nhớ lâu là được, làm bất cứ việc gì cũng phải nhìn xa trông rộng. Noãn Noãn, ông ngoại thật sự không thể không nhắc nhở cháu một câu, lúc này cháu không thể ngu ngốc mà bị nhà họ Mạc lợi dụng được, nếu không bác cháu sẽ tức giận.”

An Noãn dựa vào lòng ông cụ, khẽ khàng nói: “Không đâu ạ, sau này cháu sẽ không bao giờ như vậy nữa. Bác hai thương cháu như vậy, cháu không thể cứ mãi lợi dụng bác ấy được.” “Con người đều phải dần dần học cách lớn lên, nhóc con, càng ở lâu trong cái giới này, cháu sẽ càng hiểu ra nhiều đạo lý.” Mạc Trọng Huy hùng hùng hổ hổ chạy về nhà họ Mạc. Đường Tĩnh Vi thấy hắn như vậy là biết chuyện không ổn rồi, bà còn chưa kịp bảo An Noãn giữ bí mật thì con bé kia đã chạy mất.

“Huy, sao con lại về đây giờ này? Đã ăn cơm chưa?”

Mạc Trọng Huy đứng đấy không nhúc nhích, vẻ mặt hắn lạnh đến mức đáng sợ. Mạc Bình Sơn đang ngồi trong phòng khách xem báo, nhìn thấy hắn như thế, ông ta hừ giọng. “Mẹ anh đang hỏi anh đấy, đây là cái thái độ gì hả? Không muốn về thì đừng có về nữa, không có ai bắt anh về đây đâu.”

Đôi mắt đen như mực của Mạc Trọng Huy nhắm lại, hắn chuyển ánh nhìn sang Đường Tĩnh Vi, giọng nói lạnh bằng đủ để khiến người ta run rẩy.

“Sao mẹ còn có mặt mũi nói với An Noãn những lời đó?”

Đường Tĩnh Vi cười giải thích: “Mẹ cũng chỉ vì cái nhà này thôi. Con xưa nay vốn sẽ không bao giờ vì người nhà mà nói với An Noãn, vậy chỉ có thể là mẹ nói. Sau khi con và con bé kết hôn, chúng ta cũng là người nhà của con bé. Vì người nhà, bảo nó nói vài lời tốt đẹp trước mặt bác hai nó thì sao chứ? Chẳng lẽ đó không phải là bổn phận của nó à?” Mạc Trọng Huy day trán, giọng nói lạnh nhạt: “Bởi vì các người mà tôi đã không thể ngẩng đầu lên được ở nhà họ Thẩm rồi. Tôi cứ cho rằng các người trải qua nhiều biến cố như vậy rồi sẽ hiểu đạo lý thế nào là biết chừng mực, thật không ngờ rằng các người cứ muốn lợi dụng An Noãn hết lần này đến lần khác. Sớm biết thế này, lúc trước tôi đã không nên để An Noãn đi cầu xin Thẩm Diệc Minh.”

Đường Tĩnh Vi khẽ giật mình.

Mạc Bình Sơn thì nổi trận lôi đình, ông ta gầm lên với Mạc Trọng Huy. “Mày nói thể là có ý gì? Mày hi vọng Thẩm Diệc Minh giết chết tạo thật hả? Tao chỉ có mình mày là con trai, tạo làm tất cả mọi thứ còn không phải vì mày sao? Mày cho rằng không có tao, sự nghiệp của mày có thể phát triển đến như ngày hôm nay à?”

Mạc Trọng Huy cười lạnh, hắn gằn giọng nói từng câu từng chữ: “Ông không phải vì tôi, cũng không phải vì cái nhà này, ông là vì quyền lợi, vì địa vị của mình. Ông muốn được đứng trên vạn người, tiếc là ông không có năng lực này, cũng không có cái vận ấy. Năm đó ông cụ Thẩm chọn bác cả là con rể, ông cụ Tiết thì lựa chọn Thẩm Diệc Minh, ông có biết là vì sao không? Bởi vì tâm của ông không tốt, bởi vì dã tâm của ông quá lớn, người giống như ông sẽ không bao giờ làm được việc lớn? Mạc Bình Sơn tức giận đến mức vung tay đến, Mạc Trọng Huy cao hơn ông ta, hắn dễ dàng giữ cổ tay ông ta lại và đẩy mạnh ra sau, làm cơ thể Mạc Bình Sơn lảo đảo ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.