Vợ Bác Sĩ Bướng Bỉnh Của Thủ Trưởng

Chương 52




Đoàn xe biến mất trong đám bụi, mười mấy người Thiết Anh đều như suy nghĩ gì đó. Thiết Anh nhìn thoáng qua Trác Ninh cũng có vẻ mặt thận trọng, hắn cảm thấy biểu hiện của chủ tịch Triệu trong lần điều tra này hơi lạ.

Thiên Châu từ lúc nào biến thành tâm điểm chú ý? Nghĩ tới đao kiếm sau lưng, Thiết Anh không khỏi lạnh sống lưng.

Thiên Châu nếu chỉ đơn thuần là phát triển trì trệ một chút thì cũng đơn giản. Nếu như có vài nhân tố khác xen vào, nhất là quan điểm phát triển của lãnh đạo chủ yếu khác nhau thì rất phiền phức.

Trác Ninh cũng ý thức được điểm này.

- Bí thư Trác, ý kiến của chủ tịch Triệu…
Thiết Anh thử hỏi.

- Tạm thời nghe đã.
Trác Ninh nhíu mày hàm hồ nói.
- Lão Thiết, có một số việc chúng ta không nên xen vào, dù là trong lòng chúng ta nghĩ như vậy nhưng cũng không nên lộ ra.

- Nhưng mà Bí thư Trác, chủ tịch Triệu đã nói rất rõ, nếu như chủ tịch Triệu tỏ thái độ ở trên tỉnh vậy chúng ta sẽ ?
Thiết Anh không nói thêm nữa nhưng ý của hắn đã rất rõ ràng. Chỉ cần Triệu Quốc Đống ở trên tỉnh nói ra quan điểm phát triển của Thị ủy, ủy ban Thiên Châu, lại tỏ vẻ ủng hộ x, như vậy chuyện có thể có vấn đề. Có lẽ Lăng Chính Dược sẽ cảm thấy Thiên Châu điều kiện kém mà nói như vậy không phải là muốn chống đối mình ư?

- Hừ, anh sợ gì? Còn đến lượt chúng ta sao? Anh nghĩ chủ tịch Triệu là kẻ ngu ư? Thiên Châu chúng ta còn chưa đến lượt đâu, chuyện của Thông Thành cùng Miên Châu còn chưa rõ ràng cơ mà. Xem đi, tôi nghĩ dù là Bí thư Lăng cũng tốt, Chủ tịch Triệu cũng tốt, việc này bọn họ đều đã thương lượng đến một mức nhất định, không hề có hố nào không thể vượt qua. Tuyệt đối không nên xem nhẹ nghệ thuật lãnh đạo của các vị đó.
Trác Ninh rất tự nhiên nói.

Thiết Anh nghe được một ít cũng có điểm không hiểu. Hắn còn phải cân nhắc vấn đề trong đó. Chẳng qua nếu Trác Ninh bình tĩnh như vậy, hắn làm thị trưởng có gì để nói chứ?

- Tốc độ tăng trưởng nửa đầu năm của tỉnh ta khá vững vàng, có tốc độ tăng trưởng đạt 12,8%; đầu tư tài sản cố định tăng 16,8%; thu hút đầu tư bên ngoài tăng 9,9%...
Lăng Chính Dược rất hưng phấn giới thiệu, giọng điệu giọng điệu cũng là trầm bồng du dương, phối hợp với cử động tay rất nhịp nhàng.

Các thường vụ đều chăm chú đọc bản phân tích kinh tế toàn tỉnh do Văn phòng tỉnh ủy và Văn phòng ủy ban tỉnh hợp tác làm ra.

Trong tài liệu này đưa ra tình hình kinh tế toàn tỉnh theo từng quỹ. Trước đó văn phòng ủy ban tỉnh cũng có phân tích tình hình từng tháng trình lên hội nghị thường trực ủy ban tỉnh. Nhưng sau khi Lăng Chính Dược tới cảm thấy tỉnh ủy cần tăng cường lãnh đạo công tác kinh tế cho nên yêu cầu Văn phòng tỉnh ủy làm giống văn phòng ủy ban tỉnh, có phân tích kinh tế từng quý, thông qua hội nghị thường ủy để nắm rõ và nghiên cứu công tác kinh tế trong tỉnh, đưa ra các ý kiến chỉ đạo với hoạt động kinh tế lớn.

Cái này như biến tướng tham gia công tác kinh tế cụ thể. Trần Anh Lộc sau khi làm trưởng ban thư ký tỉnh ủy cũng từng khéo léo đưa ra có nên hủy bỏ việc phân tích này, đổi sang ủy ban tỉnh hàng tháng đưa bản phân tích cho từng vị thường vụ là được, nhưng Lăng Chính Dược kiên trì cho rằng tỉnh ủy phải thông qua phương thức này để tăng cường chỉ đạo công tác kinh tế, đẩy mạnh kinh tế phát triển, Trần Anh Lộc không kiên trì nữa.

Tốc độ tăng trưởng nửa đầu năm nhìn qua khá tốt. Nhưng so sánh với mấy đối thủ chính của An Nguyên thì vẫn còn có chênh lệch. Hai tỉnh Tích, Dự nửa đầu năm tăng trưởng 14,7%; mặc dù là tỉnh Ký có tốc độ tăng trưởng chậm hơn cũng đạt 13,1%; tỉnh Tô thậm chí đạt 15%, mà Nội Mông Cổ còn đạt 18,2%. Mà An Nguyên mới có 12,8%, con số này làm người ta phải suy nghĩ rất nhiều.

Nếu nói Nội Mông Cổ không thể so sánh với An Nguyên, nhưng tỉnh Tích xếp trước một bậc, tỉnh Dự xếp sau một bậc đều đạt 14,7% làm người ta thấy áp lực. Khoảng cách giữa An Nguyên và tỉnh Tích càng lúc càng lớn, mà tỉnh Dự vốn chỉ kém An Nguyên một bậc. Nếu cứ phát triển theo nửa đầu năm nay thì tỉnh Dự hoàn toàn có thể vượt qua An Nguyên trong năm nay. Điều này cũng có nghĩa An Nguyên sẽ bị đá ra khỏi vị trí top 5 toàn quốc. Đây là điều mà Lăng Chính Dược mới tới làm bí thư tỉnh ủy một năm không thể tha thứ.

- Thưa các đồng chí, nhìn qua thì tốc độ tăng trưởng năm nay của An Nguyên chúng ta khá tốt, nhưng so sánh với các tỉnh thành khác thì lại phát hiện chênh lệch giữa An Nguyên và các nơi càng lúc càng được mở rộng.
Lăng Chính Dược khép tài liệu lại, giọng điệu trở nên có chút trầm trọng:
- Nhất là mấy tỉnh có tình hình tương tự như chúng ta đều phát triển nhanh hơn, ví dụ như tỉnh Dự có dân cư, thực lực kinh tế và vị trí địa lý rất tương đồng, nhưng tỉnh Dự có tốc độ 14,7%, tại sao An Nguyên chúng ta thấp hơn gần 2%? Điều này đáng để chúng ta suy nghĩ, Quốc Đống, Kính Quang, Ứng Hoa ba người các vị cần phải có cảm giác gấp gáp mới được.
Lăng Chính Dược nói như không mang theo ý châm trích nhưng hàm nghĩa là rất rõ ràng, làm cho Dương Kính Quang cảm thấy một chút áp lực. Dương Kính Quang liếc nhìn Triệu Quốc Đống ngồi bên, Triệu Quốc Đống giống như chăm chú viết gì đó vào sổ nhưng Dương Kính Quang thể khẳng định hắn tuyệt đối không phải đang ghi lời nói của Lăng Chính Dược.

- Tôi đã xem qua phân tích về phương diện này, cũng nhìn sự tăng trưởng khác nhau của các nơi cảm thấy có vài vấn đề đáng để chúng ta coi trọng.
Ánh mắt Lăng Chính Dược trở nên ác liệt nhìn quanh một vòng. Làm bí thư tỉnh ủy, lời nói của hắn cũng đại biểu một tư thái, dù là ai chỉ cần ảnh hưởng tới phát triển kinh tế thì hắn sẽ không hề khách khí phê bình. Nếu không?
- Một vài nơi có tốc độ tăng trưởng giảm rõ rệt so với mấy năm trước ví dụ Ninh Lăng và Thông Thành. Ninh Lăng mấy năm trước có tốc độ phát triển kinh người, được xưng là hổ Ninh Lăng, hai năm nay tốc độ tăng trưởng giảm dần cũng là bình thường. Nhưng là lãnh đạo tỉnh ủy, chúng ta cũng cần chăm chú phân tích nếu như giảm bình thường thì không có gì, nhưng nếu tiếp tục giảm như vậy thì chúng ta cần phải suy nghĩ sâu xa. Ninh Lăng có nghiên cứu qua nguyên nhân trong đó không, có tìm biện pháp giải quyết không? Làm cho hổ Ninh Lăng tiếp tục duy trì, điểm này tôi cảm thấy Ninh Lăng cần nhắc nhở Ninh Lăng không nên ngủ ngon trên công lao.

Câu cuối cùng Lăng Chính Dược dùng giọng điệu rất mạnh, ánh mắt lại hung hăng nhìn quanh một vòng.

- Về vấn đề Thông Thành, tôi cảm thấy chúng ta cũng cần nghiêm túc nghiên cứu. Thông Thành có trụ cột mỏng nhưng phát hiện khí thiên nhiên chính là cung cấp cơ hội phát triển cho Thông Thành. Thị ủy, ủy ban Thông Thành hai năm trước đã nắm bắt cơ hội này, tốc độ phát triển rất nhanh nhưng nửa đầu năm nay đầu tư cố định giảm nhiều, tốc độ tăng trưởng cũng xuất hiện chướng ngại. Tôi cảm thấy đây là khốn cảnh Thông Thành gặp phải nhưng cũng là cơ hội. Hạng mục MP của tập đoàn Basf Đức và Thạch Hóa chính là một trong số đó. Ở hạng mục này tỉnh cần toàn lực ủng hộ, đảm bảo hạng mục này đầu tư ở An Nguyên…

Phòng hội nghị rất yên tĩnh, ngoài tiếng mở trang ra thậm chí không có tiếng ho khan, thậm chí ngay cả Đinh Sâm bình thường có thái độ rất bình thản lúc này cũng đang cúi đầu.

- Nắm phát triển đầu tiên cần nắm hạng mục, kiên trì không ngừng bắt hạng mục, cố gắng bảo trì tốc độ tăng trưởng của đầu tư, mở rộng đầu tư làm trung tâm phát triển kinh tế, đẩy mạnh tác dụng chiến lược của hạng mục lớn, đây là trách nhiệm của Đảng ủy, chính quyền. Hạng mục lớn có tác dụng lâu dài và lập tức đối với sự phát triển kinh tế của địa phương. Điểm này được vô số sự thật chứng minh, ở điểm này Đảng ủy, chính quyền chúng ta càng phải nhìn ở góc độ càng cao hơn, không nên bám vào khuôn mẫu mà triển khai công việc. Đối với các hạng mục lớn thì mấy vấn đề chi tiết không nên dây dưa quá mức, phải nhìn vào đại cuộc, ý thức được chỉ có phát triển kinh tế mới cải thiện dân sinh, mới có thể cung cấp vật chất cho dân chúng.

Triệu Quốc Đống thật ra có chút vui vẻ, đúng là không ngờ Lăng Chính Dược giỏi nói như vậy. Quan niệm rất đường hoàng, cũng có ý phê bình mình không biết nhìn đại cuộc ở hạng mục của Thông Thành…

Long Ứng Hoa ngồi bên quan sát từng biểu hiện trên mặt Triệu Quốc Đống, kể cả Triệu Quốc Đống cau mày, nhíu mày, nhướng mày, cười lạnh…. nhưng hắn không thấy được vẻ mặt phẫn nộ và uất ức mà mình mong thấy, thậm chí cũng không thấy vẻ mặt đầy kiêu căng, đầy đấu chí quen thuộc trên mặt Triệu Quốc Đống.

Vẻ mặt này của đối phương không giống là giả vờ tiếp nhận, nhưng cũng có vẻ như phản bác, không giống lộ vẻ mặt muốn giải thích. Điều này không phù hợp tác phong của Triệu Quốc Đống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.