Vợ Bác Sĩ Bướng Bỉnh Của Thủ Trưởng

Chương 16




Tiếng Hoàng Thượng giá lâm càng lúc càng gần, lúc thánh thót lúc trầm bổng.

Cổ Tiếu Thiên nói: “Vân Phàm! Ta thấy không nên để Cao phu nhân xuất hiện lúc này như vậy cũng đỡ gặp phải những chuyện phiền phức khác, hiền điệt thấy sao?”

Đỗ Văn Hạo lúc này đi ra ngoài cửa ngắm nhìn những chiếc đèn lồng treo đằng xa le lói như những đốm lửa ma chơi.

“Sao Hoàng Thượng lại đến đây nhỉ?” Đỗ Văn Hạo trầm giọng nói.

Cổ Nhất Phi thấy Đỗ Văn Hạo nhìn Cổ Tiếu Thiên nói, tưởng hắn nghi ngờ cha mình nên vội giải thích nói: “Bên cạnh đều là những người thân tín, chắc không có ai đi bẩm báo cho Hoàng Thượng đâu!”

Cao Thao Thao nghe vậy bèn nói: “Vậy tại sao Đỗ Văn Hạo vừa tới đây mà Hoàng Thượng cũng đã tới cùng vậy?”

Cổ Tiếu Thiên đáp: “Bây giờ không có thời gian để giải thích nữa rồi, mau mau đưa phu nhân tạm lánh chỗ khác là tốt nhất!”

Cao Thao Thao nghe vậy đang định đứng dậy thì Đỗ Văn Hạo nói: “Không cần đâu!”

Cổ Tiếu Thiên ngạc nhiên nói: “Hiền điệt có chủ ý gì sao?”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười đáp: “Tiểu điệt nghĩ Hoàng Thượng giờ này tới đây chúng ta có trốn tránh cũng vô tác dụng! Chi bằng cứ gặp mặt Hoàng Thượng là xong, chúng ta cũng chẳng có gì phải ngại ngùng cả!”

Cổ Tiếu Thiên nghe xong cũng không nói thêm câu nào nữa.

Một hàng người quỳ dưới đất nghênh đón Hoàng Thượng, dĩ nhiên Đỗ Văn Hạo và Cao Thao Thao vẫn đứng uy nghiêm không hề cúi lậy.

“Ha ha ha! Trẫm nghe Lưu công công nói hôm nay là sinh nhật của Yến Tử nên tới đây uống chén rượu mừng!” Tuyên Nhân Đế vừa bước vào trong phòng liền nhìn Cổ Tiếu Thiên rồi đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo nói: “Ố! Thì ra Quốc Công cũng ở đây sao?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Thần là đại phu của Tử nhi nên có mặt ở đây cũng chẳng có gì lạ cả!”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy quay ra Cổ Tiếu Thiên và Cổ Nhất Phi nói: “Sao lại tiếp Quốc Công ở trong căn phòng chật hẹp thế này? Thật chẳng ra làm sao cả!”

Cổ Nhất Phi nghe vậy vội cúi người nói: “Nơi này cũng chỉ có mấy người bọn thần! Tử nhi vẫn chưa bình phục hoàn toàn do vậy cũng chỉ chọn những nơi thế này, nếu như thần biết Hoàng Thượng đến đây vi thần………hay là chúng ta đổi chỗ khác!”

Tuyên Nhân Đế đi tới chỗ Cổ Tiếu Thiên rồi ngồi xuống, mọi người cũng lần lượt ngồi xuống theo sau đó, Cổ Tiếu Thiên ngồi chỗ đối diện với Đỗ Văn Hạo.

Tuyên Nhân Đế thấy mọi người không nói gì, lại thấy bên cạnh Đỗ Văn Hạo lúc này có người phụ nữ trạc tầm bốn năm mươi tuổi ngồi cạnh hắn, thấy bà ta tuy tuổi trung niên nhưng lại bảo dưỡng rất tốt, da dẻ hồng hào tươi trẻ không kém gì các cô gái mới lớn cả.

Tuyên Nhân Đế nói: “Sao vậy? Các ngươi không hoanh nghênh trẫm tới đây hay sao?”

Cổ Tiếu Thiên nghe vậy vội cười nói: “Dạ bẩm làm gì có ạ! Vi thần được Hoàng Thượng đích thân tới đây cảm thấy rất vinh hạnh, làm gì có chuyện không hoan nghênh cơ chứ? Người đâu mau mang lên cho Hoàng Thượng rượu Hoa Điêu của Thiệu Hưng mà Hoàng Thượng ưa thích lên đây!”

Tuyên Nhân Đế nói: “Trẫm đã nghe nói tài nấu ăn của nhà bếp của ngươi rồi, nhưng mà rượu thì thôi ta không uống nữa! Không biết dạo gần đây bị làm sao mà ta chỉ cần uống chút rượu vào là bỗng nhiên cảm thấy đau đớn lạ thường!”

Cổ Tiếu Thiên nghe vậy lo lắng hỏi: “Vậy Hoàng Thượng đã xem Thái Y chưa?”

Tuyên Nhân Đế cười nói: “Cái bọn bất tài vô dụng đó tài năng không bằng một góc của Quốc Công nên ta chẳng buồn bảo bọn chúng xem cho ta nữa!”

Cổ Nhất Phi thấy vậy cười nói: “Hoàng Thượng đã nói vậy rồi thì Quốc Công cũng có mặt ở đây, hay là để Quốc Công xem cho Hoàng Thượng được không?”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy khoát khoát tay nói: “Không vội không vội! Chúng ta bây giờ đại địch đang cận kề, chờ thời gian nữa hẵng tính tiếp!” Nói xong liền quay sang Cao Thao Thao nhìn một lượt, thấy bà ta không hề sợ hãi gì mà ngược lại bà ta còn tỏ ra vô cùng cao ngạo khác thường. Tuyên Nhân Đế thấy lạ bèn hỏi: “Cổ ái khanh, vị này là……….?”

Cổ Tiếu Thiên nghe vậy liền đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo liền nói: “Thần cứ tưởng Hoàng Thượng đã điều tra hết mọi việc của thần khi ở đại Tống rồi chứ? Hoàng Thượng hỏi vậy là thật không biết, hay là giả vờ không biết vậy?”

Tuyên Nhân Đế cười nói: “Nói như vậy thì vị này là khách của Quốc Công đưa tới hay sao?”

Đỗ Văn Hạo cũng cười đáp lại: “Hoàng Thượng nếu thật không biết thì thần cũng không việc gì phải giấu diếm cả! Để thần giới thiệu cho Hoàng Thượng biết, vị phu nhân này họ Cao tên Thao Thao, không biết Hoàng Thượng đã nghe qua tiếng chưa ạ?”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy sững người rồi đứng bật dậy thần sắc nghiêm nghị chỉ vào Cao Thao Thao, rồi nhìn Đỗ Văn Hạo vô cùng kích động nói: “Vị này lẽ nào lại là…….. của đại Tống hay sao?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy gật gật đầu rồi nhìn Cao Thao Thao một cái. Cao Thao Thao thấy vậy cũng âu yếm mỉm cười đáp lại, nhưng lại không hề để ý gì tới Tuyên Nhân Đế cả, bà ta cứ coi Tuyên Nhân Đế như thể không tồn tại trên thế gian này vậy.

Một lúc sau Tuyên Nhân Đế mới ngồi xuống rồi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình trầm giọng nói: “Quốc Công nghiên cứu vũ khí chống lại đại Kim tiến triển tới đâu rồi?”

Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt Tuyên Nhân Đế đanh lại, nhưng lại không nhìn trực diện vào hắn mà chỉ nhìn vào thức ăn trên bàn trông rất thư thái và nho nhã, nhưng thực chất trong lòng lại đang ngấm ngầm muốn hãm hại hắn ngay lúc này.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nhạt nói: “Hoàng Thượng tới Cổ phủ là để uống rượu mừng hay là tới đây dò la tin tức của thần?”

Cổ Tiếu Thiên thấy Tuyên Nhân Đế như muốn bùng lên giận dữ, nhưng rất nhanh nó lại biến mất mà thay vào đó là một nụ cười giả tạo: “Quốc Công nói đúng lắm, được hôm nay trẫm phá lệ! Người đâu rót cho ta một chén rượu, uống xong nhân tiện bảo Quốc Công xem bệnh hộ ta luôn!”

Không khí trong phòng lúc này trở nên ngột ngạt vô cùng, Tuyên Nhân Đế cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, còn Đỗ Văn Hạo thì lại cứ nhởn nhơ như không, Cổ Tiếu Thiên thì cứ để ý đi đâu, trong phòng có năm người mà dường như ai cũng đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Một lúc sau rượu trên bàn cũng đã được uống cạn sạch.

Tuyên Nhân Đế lúc này vẻ mặt có vẻ ngà say, nói năng có phần lắp bắp, xem ra Tuyên Nhân Đế không phải là người có tửu lượng tốt.

“Trẫm…………trẫm vô cùng yêu mến……Quốc Công, nếu như……Quốc Công không chê cười……..thì sau này xin Quốc Công về làm Quốc Công của Đại Lý………. Vinh hoa phú quý tận hưởng……….hết đời!” Tuyên Nhân Đế lè nhè nói.

Cổ Tiếu Thiên thấy vậy vội can: “Hoàng Thượng xin đừng uống nữa, mau mau hồi cung nghỉ ngơi đi ạ!”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy liền quay ra Cổ Tiếu Thiên cười nấc lên nói: “Lão già này ngươi hay thật đấy! Ta chỉ mới uống có hai hũ rượu thôi! Ngươi sao lại……….ai da……đau quá!” Nói xong Tuyên Nhân Đế liền ngã vật xuống dưới ghế, Lưu công công thấy vậy vội chạy tới dìu Tuyên Nhân Đế ngồi lại lên ghế.

Sắc mặt Tuyên Nhân Đế lúc này trắng bệch, mồ hôi nhỏ ra to như hạt đậu, hai tay ôm chặt vào bụng trông vô cùng đau khổ.

Lưu công công thấy vậy đi tới chỗ Đỗ Văn Hạo miễn cưỡng cầu xin nói: “Quốc Công mau xem giúp cho Hoàng Thượng với, Hoàng Thượng đau quá rồi!”

Đỗ Văn Hạo liền đi tới chỗ Tuyên Nhân Đế đưa tay bắt mặt, sắc mặt hắn đột nhiên đanh lại nói: “Không ổn rồi! Bệnh này nó ở trong người Hoàng Thượng bao nhiêu năm nay, ngày trước Hoàng Thượng cũng không hoang dâm vô độ như hiện giờ, cũng không phải mỏi mệt lao lực, sức khỏe không như ngày trước nên mới bị như vậy!”

Lưu công công nghe Đỗ Văn Hạo nói bốn chứ “hoang dâm vô độ” thì khó chịu vô cùng, nhưng lại thấy Hoàng Thượng không nói gì nên chỉ dám nói: “Vậy Quốc Công có linh đơn tiên dược nào cho Hoàng Thượng uống bớt đau không?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Không phải là không có, nhưng chỉ cần Hoàng Thượng tĩnh dưỡng ba đến năm năm thì cũng sẽ khỏi bệnh thôi!”

Tuyên Nhân Đế lúc này nhịn đau đứng dậy nói: “Trẫm về cung nghỉ ngơi một chút, các ngươi cứ ngồi dùng tiệc tiếp vậy!”

Lưu công công thấy vậy vội vã gọi người tới dìu Tuyên Nhân Đế, khi ra đến cửa Tuyên Nhân Đế liền quay đầu lại nói: “Quốc Công vừa nói ba đến năm năm tĩnh dưỡng là lo lắng trẫm nói lời không giữ lấy lời qua cầu rút ván hay sao?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười đáp: “Thần không lo! Có gì mà phải lo cơ chứ?”

Tuyên Nhân Đế không nhìn ra được nụ cười của Đỗ Văn Hạo còn có hàm ý sâu xa khác nữa, lúc này Tuyên Nhân Đế lại ôm bụng đau đớn, Lưu công công thấy vậy vội kêu người mau mau đưa Tuyên Nhân Đế về cung.

Cổ Tiếu Thiên và Cổ Nhất Phi thấy Tuyên Nhân Đế đi rồi, lại thấy Đỗ Văn Hạo và Cao Thao Thao đang ngồi vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ liền tiến tới nói: “Hiền điệt tại sao không cho Hoàng Thượng thuốc giảm đau vậy?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy nhìn Cổ Tiếu Thiên rồi cười nói: “Làm gì có chuyện đã hạ độc rồi còn cho thuốc giải cơ chứ?”

Cổ Tiếu Thiên và Cổ Nhất Phi nghe vậy cùng kêu lên thất thanh, Cổ Nhất Phi lúc này liền đưa mắt ra khắp nên dò xét, rồi nhanh tay khép cửa lại thấp giọng nói với Đỗ Văn Hạo: “Vân Phàm lão đệ! Lão đệ nói vậy là có ý gì?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đặt cốc rượu trên tay mình xuống rồi cầm cây đũa nhúng ít rượu vào đầu viết luôn lên bàn. Cổ Nhất Phi thấy vậy liền đưa mắt nhìn, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch ra.

Đỗ Văn Hạo vừa viết hai chứ: “Mưu phản!”

Cổ Nhất Phi vội chạy tới xóa chữ này đi, rồi run run nói: “Lúc trước ta bảo lão đệ suy ngẫm trong mật thất là muốn nói về chuyện này, thì ra lão đệ đã có ý định này từ trước rồi!”

Cổ Tiếu Thiên nghe Cổ Nhất Phi nói vậy thì không cần nhìn chữ trên bàn cũng biết được ý của Đỗ Văn Hạo là gì, nghĩ vậy liền đứng dậy nói: “Nếu đã như vậy thì….Vân Phàm! Ta đi thôi! Chúng ta đến nơi khác để nói chuyện này!” Thế là bốn người cùng nhau đi vào mật thất khi trước Cổ Nhất Phi dẫn Đỗ Văn Hạo tới. Bốn người ngồi bàn bạc với nhau tới tận sáng ngày hôm sau.

Ba ngày sau, Minh Tiền đã quay lại, hắn đã đưa vật đó cho Thạch Đầu và Mộ Dung Ngọc Lan, xem ra mọi chuyện vô cùng thuận lời. Đỗ Văn Hạo vì muốn thăm dò độ trung thành của Minh Tiền nên đã cố tình để Minh Tiền tới quận Tú Sơn đưa thư cho Hướng Hoàng Hậu, nội dung bức thư chẳng qua là một trò chơi đố chữ mà khi còn ở đại Tống, Lâm Tiệp Trữ đã dậy cho hắn biết. Do vậy mà Đỗ Văn Hạo nghĩ nếu như Minh Tiền không đáng tin thì đó chẳng qua là một bức thư thông thường, nhưng nếu như Minh Tiền đáng tin thì Lâm Tiệp Trữ sẽ đọc hiểu nội dung trong đó, và có thể nhờ Dụ Cáp Nhi làm theo ý của Đỗ Văn Hạo đi tìm Phó Qua Đông giúp đỡ, sau đó lại tìm tới Lý Phố để dẫn quân tới đây. Chờ mọi việc xong đâu đấy rồi thì chỉ việc ngồi chờ động tĩnh của Thạch Đầu và Mộ Dung Ngọc Lan là có thể hành động luôn.

Vì không muốn để Tuyên Nhân Đế phải nghi ngờ, sau sinh nhật của Yến Tử, Đỗ Văn Hạo và người trong Cổ phủ không hề gặp mặt nhau nữa, còn Cao Thao Thao thì sau khi theo Đỗ Văn Hạo về phủ thì chỉ ở trong nhà không bước chân ra ngoài. Cái này làm cho Tuyên Nhân Đế tưởng là hôm sinh nhật đó chẳng qua là bạn bè ngồi uống rượu với nhau mà thôi. Chó dù Cao Thao Thao có là Thái Hoàng Thái Hậu của đại Tống đi nữa chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, thậm chí còn là một người phụ nữ có tuổi, bà ta có thể làm được cái gì. Nhưng Tuyên Nhân Đế không biết rằng, bà lần này tới đây không chỉ có một mình, bây giờ tại các nhà nghỉ của thành Đại Lý bỗng nhiên có thêm gần nghìn người khác nữa vào trọ. Nhưng những người này lại chỉ là một bộ phận nhỏ, vì cách thành Đại Lý chưa đầy mười dặm đường có một đại đội nhân mã đã tập trung tại đây, bọn họ chỉ chờ mệnh lệnh của Cao Thao Thao là tấn công vào đây ngay lập tức.

Đang trong lúc Đỗ Văn Hạo ngồi chờ tin tức của Thạch Đầu và Mộ Dung Ngọc Lan thì đột nhiên Lưu công công tới, nhưng lần này không phải là Tuyên Nhân Đế mà là một mỹ nhân. Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ người đẹp này không phải ai khác mà chính là ái phi của Tuyên Nhân Đế, Mục Quý Phi.

Như thường lệ Đỗ Văn Hạo không phải tiếp phụ nữ, nhưng hắn lại đề phòng trước, vì không biết Mục Quý Phi đột nhiên đến đây làm gì. Hắn ngẫm nghĩ một lúc liền không để Vương Nhuận Tuyết xuất hiện mà hắn để Kha Nghiêu và Lâm Thanh Đại ra tiếp chuyện. Mãi cho tới bữa tối thì vị Mục Quý Phi kia mới nói ra dụng ý của mình.

“Bên trên? Thích Kha Nghiêu? Muốn đưa nàng vào cung ở vài ngày? Mục Quý Phi nói vậy là có ý gì hả?” Đỗ Văn Hạo nghe Nhược Vân thông báo vậy liền linh cảm thấy ngay có chuyện không hay xảy ra.

Cao Thao Thao đứng cạnh đó nói: “Văn Hạo! Chàng đừng nóng vội quá! Nhược Vân, Mục Quý Phi nói bao giờ đưa Kha Nghiêu vào cung?”

Nhược Vân đáp: “Nói là tối nay!”

Cao Thao Thao thầm nghĩ nói: “Được rồi! Lão gia đã biết rồi, ngươi đi nói cho Kha Nghiêu rằng lão gia nói sáng sớm mai hẵng đi, Thiên Tư tối vẫn phải cần mẹ!”

Nhược Vân nghe vậy liền lui xuống.

Cao Thao Thao lúc này cười lạnh nói: “Hứ! Ở đâu mà chẳng giống nhau, hậu cung đại Tống và Đại Lý đều như nhau hết, ta lại không biết Mục Quý Phi định giở trò gì hay sao?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ta cũng biết, cũng may mà không để cho Tuyết nhi và Cầm Nhi đi, Kha Nghiêu thì ta không lo, chỉ lo cho Thiên Tư mà thôi!”

Cao Thao Thao nói: “Tuyên Nhân Đế chẳng qua muốn có con tin trong tay để chàng không dám ra tay làm gì! Chúng ta chỉ cần không để cho Thiên Tư theo vào trong cung thì vấn đề không lớn lắm, chúng ta có thể tương kế tựu kế!”

Đỗ Văn Hạo nghe Cao Thao Thao nói cũng thấy hợp lý. Lúc sau Kha Nghiêu đột nhiên chạy tới.

Mọi người liền đóng cửa vào, chưa đầy một tuần hương sau thì Kha Nghiêu đi ra.

“Văn Hạo! Chàng cứ yên tâm!”

Đỗ Văn Hạo đưa Kha Nghiêu ra cổng thấp giọng dặn dò nói: “Nàng vào trong đó phải cẩn thận, không được nghịch ngợm quá đáng đâu đấy!”

Kha Nghiêu nghe vậy gật đầu đáp: “Lão gia cứ an tâm! Thiếp nghe chàng và Cao phu nhân nói rồi, thiếp hiểu chuyện này quan trọng ra sao, thiếp sẽ không làm bừa đâu!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Vạn nhất có tình huống bất ngờ thì cũng không nên cho người nào đưa tin ra cho ta biết chưa? Nhất thiết không được!”

Kha Nghiêu nghe xong gật gật đầu đáp lại, nàng đi thêm hai bước rồi đột nhiên quay người lại khóc lên như mưa.

Đỗ Văn Hạo tưởng Kha Nghiêu sợ hãi vội nói: “Nếu nàng không muốn thì để ta nói với Hoàng Thượng một câu cũng được, thực ra nàng không đi cũng chẳng sao!”

Kha Nghiêu nghe vậy lắc đầu đáp: “Không phải vậy! Thiếp chỉ lo cho Thiên Tư mà thôi, nó còn nhỏ như vậy mà thiếp không ở bên cạnh nó, nhỡ nó tỉnh lại đòi thiếp thì làm sao?”

“Cái này muội cứ yên tâm, vẫn còn có ta mà!”

Kha Nghiêu nghe vậy liền quay đầu lại thấy Bàng Vũ Cầm và Vương Nhuận Tuyết đang đi tới, Kha Nghiêu xúc động ôm lấy hai người khóc lên rưng rức.

Bàng Vũ Cầm nghe vậy nhẹ nhàng nói: “Đừng lo! Ta tối nay sẽ đưa Thiên Tư về phòng ta cùng ngủ với Thiên Tề, hai anh em nó ngủ với nhau cũng tốt mà!”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Lần này không biết Mục Quý Phi định giở trò gì, chỉ là lần này muội không đi e là sẽ đắc tội với Hoàng Thượng, vì vậy…………”

Kha Nghiêu lúc này mới biết ngoại trừ nàng và Mộ Dung Ngọc Lan ra thì trong nhà không một ai biết Đỗ Văn Hạo đang làm gì, và định làm cái gì, do vậy mà nàng chợt sực tỉnh cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi quay lại mỉm cười với Đỗ Văn Hạo, sau đó quay ra Bàng Vũ Cầm và Vương Nhuận Tuyết nói câu cảm ơn rồi quay người ra đi.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền thở dài một tiếng, thấy Vương Nhuận Tuyết và Bàng Vũ Cầm hai mắt ngấn lệ liền nói: “Nàng cứ yên tâm! Không lâu nữa thôi chúng ta sẽ chẳng phải lo lắng việc gì nữa cả!”

Vương Nhuận Tuyết lúc này đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo, tuy ngoài mặt hắn vẫn tươi cười nhưng trong ánh mắt của hắn lại hiện rõ lên sự lo âu. Tuy nàng không biết Đỗ Văn Hạo đang làm gì cho Hoàng Thượng, nhưng mấy ngày gần đây Thạch Đầu và Mộ Dung Ngọc Lan đột nhiên biến mất, Thạch Đầu còn dặn dò các vị phu nhân là không được nói cho bất kỳ người ngoài nào biết chuyện này, Vương Nhuận Tuyết vô cùng lo lắng, nhưng lại thấy Đỗ Văn Hạo không nói gì cả, nên nàng đành im lặng chờ đợi mặc dù lòng nóng như lửa đốt.

“Tướng công! Chàng nghỉ ngơi chút đi, chàng gầy đi nhiều quá!” Vương Nhuận Tuyết nói.

Đỗ Văn Hạo đáp: “Ta có chuyện này muốn nói cho các nàng biết, các nàng canh ba đêm nay đến nam viện gặp ta, không cần đưa nha hoàn tới đâu, chỉ cần các nàng tới là được!”

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy gật đầu tuân lệnh, chờ cho Đỗ Văn Hạo quay người đi rồi nàng mới cùng Bàng Vũ Cầm mới quay người ra về.

Lại ba ngày nữa trôi qua, Minh Tiền từ quận Tú Sơn quay về đem theo thư của Lâm Tiệp Trữ. Đỗ Văn Hạo mở ra xem, thì thấy trong đó quả nhiên là nét bút cảu nàng, từ trong nội dung nội dung của bức thư nàng đã liên lạc được với Phó Qua Đông. Bởi vì triều đình đang bận chuyện đại Kim nên bây giờ không ai còn để ý tới Bạch Y Giáo nữa. Do vậy mà Phó Qua Đông mới có cơ hội liên lạc với các đà chủ trên toàn quốc, mọi người đều tập trung binh lực hướng về thành Đại Lý tiến quân.

Minh Tiền nói: “Lão gia! Bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy lắc lắc đầu nói: “Bây giờ chúng ta không cần làn gì nữa cả, chúng ta chỉ cần chờ thôi!”

Minh Tiền vốn là người nóng vội nên nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy sốt ruột nói: “Thạch tướng quân đi được nửa tháng rồi, một chút tin tức cũng không có, chờ! Chúng ta phải chờ tới bao giờ?”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Có những tin tức thì không thể chờ được, nhưng có những tin tức thì cần chúng ta đi nói với người khác!”

Minh Tiền nghe vậy khó hiểu nói: “Nói kiểu gì? Nói với ai?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền móc tay ra hiệu Minh Tiền tiến lại gần, sau đó hắn nói thầm vào tai Minh Tiền mấy câu. Chỉ thấy Minh Tiền gật gật đầu vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chân đi ra ngoài.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy gọi giật lại nói: “Ngươi có gặp Minh Thâm không?”

Minh Tiền nghe vậy quay lại thấp giọng nói: “Dạ có! Anh ấy rất nóng lòng được cùng chúng ta làm chuyện lớn!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thở dài nói: “Làm chuyện lớn? Lẽ nào ngươi không sợ người trong nước nói Cấm Vệ Quân các ngươi là đồ bán nước hay sao?”

Minh Tiền nghe vậy cười đáp: “Một là tiểu nhân và Minh Thâm không phải người Đại Lý, hai là Thạch tướng quân là ân nhân của tiểu nhân, tướng quân đã từng ba lần cứu mạng cho tiểu nhân, do vậy mà nếu tướng quân có muốn tiểu nhân chết tiểu nhân cũng cam lòng!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy nói: “Thôi được rồi! Ngươi đi đi, lần này không cần ngươi phải đích thân đi đâu, ngươi giao phó cho người khác đi làm được rồi!”

Minh Tiền nói: “Lão gia! Bao giờ thì chúng ta hành động?”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ngươi đúng là người nóng vội quá đấy! Nhưng việc này này tối nay sẽ truyền tới đại bản doanh của đại Kim, chưa tới trời sáng thì đại bản doanh của chúng cũng sẽ loạn thôi!”

Minh Tiền nghe vậy phấn khởi nói: “Vậy chúng ta không cần chờ tướng quân nữa đúng không? Vậy chúng ta phát binh trước đi, trong tay lão gia không phải vẫn có binh phù của Huyết tướng quân hay sao?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy nghiêm giọng nói: “Vạn nhất bọn Cấm Vệ Quân chỉ nghe theo người khác không nghe theo lệnh phù thì sao? Bây giờ vẫn chưa là lúc phát binh!”

Minh Tiền nghe vậy ngẫm nghĩ một lúc rồi trầm ngâm nói: “Vị Huyết tướng quân kia không phải là kẻ sợ chết, nhưng lại là một người chính nghĩa, hay là tiểu nhân đi…….”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy lắc lắc đầu nói: “Không cần, nhất thiết không được!”

Minh Tiền khó hiểu nói: “Sao lại không được? Tiểu nhân thường ngày cũng có chút qua lại với Huyết tướng quân, hay là……….”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi không nên vội, nghe ta nói đã!”

Minh Tiền bất đắc dĩ cúi đầu nghe Đỗ Văn Hạo nói.

Đỗ Văn Hạo hỏi: “Nếu như ngươi là Hoàng Thượng, ngươi sẽ trao binh quyền cho ai?”

Minh Tiền đáp: “Tiểu nhân chưa bao giờ nghĩ mình làm Hoàng Thượng, tiểu nhân muốn lão gia lên làm Hoàng Thượng!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy vội ra ý bảo Minh Tiền nói nhỏ: “Ta chỉ nói là ví dụ ngươi là Hoàng Thượng thôi!”

Minh Tiền nghe vậy ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Nếu tiểu nhân làm Hoàng Thượng, tiểu nhân sẽ trao binh quyền cho Thạch tướng quân!”

Đỗ Văn Hạo hỏi: “Tại sao?”

Minh Tiền đáp: “Tiểu nhân sẽ đưa cái quan trọng nhất này cho người mà tiểu nhân tin tưởng nhất………. Ồ, tiểu nhân hiểu rồi! Đúng là lão gia suy nghĩ thấu đáo thật đấy! Nhưng nếu chúng ta không điều động binh mã được thì cái binh phù đó để làm cảnh hay sao?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thầm nghĩ, cũng chẳng phải là không có tác dụng, nếu thật không có tác dụng thì ta cầm nó đeo trên mình làm gì. Nhưng hắn không nói chỉ cười cho xong chuyện.

Đêm hôm đó, Đỗ Văn Hạo nhận được tin của Bạch Y Giáo, nói rằng bọn họ đã có mặt ở ngoại thành. Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ tin này mà tới tai Hoàng Thượng thì chắc Hoàng Thượng sẽ ra tay với mình luôn, bởi vì Tuyên Nhân Đế là một người khó mà kiềm chế nổi bản thân. Khi Tuyên Nhân Đế thấy mình không còn tác dụng gì nữa chắc chắn sẽ ra tay hạ sát mình ngay, nghĩ vậy hắn liền cùng với Minh Tiền, Cao Thao Thao, Lâm Thanh Đại cùng bàn bạc xem nên ra tay với Tuyên Nhân Đế ra sao.

Quả nhiên trưa ngày thứ hai, nghe tình hình quân Kim đã rút lui, toàn bộ thành Đại Lý đều bàn bạc sôn sao, đêm hôm đó Tuyên Nhân Đế đến tìm Đỗ Văn Hạo.

“Quốc Công! Quốc Công đã nghe tin quân Kim rút lui chưa?” Tuyên Nhân Đế xúc động nói.

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu đáp lại.

Tuyên Nhân Đế nói: “Nghe nói trong thành nước Kim dân chúng bỗng nhiên nhiễm một loạt bệnh gì đó vô cùng nguy hiểm, thật là trời giúp Đại Lý!”

Đỗ Văn Hạo nhìn Tuyên Nhân Đế một cái, lúc này Minh Tiền từ đại sảnh đi ra rồi đưa tay ra hiệu cho Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo hiểu ngay, Tuyên Nhân Đế đem người tới đã bị người của Cao Thao Thao khống chế rồi. Đỗ Văn Hạo chắc mẩm trong bụng cười nói: “Vậy thì thần không cần làm cho Hoàng Thượng cái vũ khí kia nữa nhỉ?”

Tuyên Nhân Đế nói: “Quốc Công không cần vội như vậy, vạn nhất tin tức kia nó không đáng tin thì sao?”

Đỗ Văn Hạo thấy Tuyên Nhân Đế ăn nói mập mờ liền biết ngay là Tuyên Nhân Đế định ra tay sát hại hắn rồi: “Bệnh của Hoàng Thượng đã đỡ chưa?”

Tuyên Nhân Đế vội nói: “Bệnh càng ngày càng nặng, chẳng thấy đỡ đi gì cả!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Mấy ngày gần đây Hoàng Thượng hay ở chỗ của Mục Quý Phi đúng không?”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy sững người hỏi: “Sao Quốc Công lại biết?”

Đỗ Văn Hạo đứng dậy đi tới chỗ Tuyên Nhân Đế cười nói: “Bởi vì nếu Hoàng Thượng không ăn cơm ở chỗ Mục Quý Phi thì phu nhân Kha Nghiêu của thần sao có thể hạ độc Hoàng Thượng được cơ chứ?”

Tuyên Nhân Đế nghe vậy thất kinh đang định gọi người tới thì thấy có một bóng hình phóng tới, đó chính là Lâm Thanh Đại, nàng nhanh tay điểm huyệt Tuyên Nhân Đế.

“Văn Hạo! Chúng ta phải làm gì tiếp theo!”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Lần này ta phải tới phủ của Huyết tướng quân một chuyến rồi, đem theo Hoàng Thượng sau đó tới chỗ của Cổ Nhất Phi bảo bọn họ chuẩn bị hành động!”

Lâm Thanh Đại nghe xong liền quay người đi luôn, Đỗ Văn Hạo và Minh Tiền thì ngồi lên xe của Hoàng Thượng rời khỏi đây tới phủ của Huyết tướng quân.

Đêm hôm đó, trong thành Đại Lý từng đốm lửa đột nhiên bắn vút lên trên trời, tiếp theo sau đó là một tiếng chém giết nhau kinh thiên động địa vang lên. Đỗ Văn Hạo, Cao Thao Thao, Lý Phố cùng với Huyết tướng quân hợp binh lại. Cả thành Đại Lý lập tức ngập chìm trong màu máu của chiến tranh.

Một trận chiến không khoan nhượng nổ ra ngay giữa đêm khuya.

Đến sáng, thành Đại Lý trong và ngoài cung thi thể chất đầu, đại quân của Đỗ Văn Hạo đã khống chế toàn bộ Đại Lý, sau đó Đỗ Văn Hạo lại dùng vũ khí sinh học do hắn phát minh đánh bại nốt tàn quân của Đại Lý, thống nhất đất nước.

Đỗ Văn Hạo mặc áo hoàng bào đứng trên cổng thành Đại Lý, Cao Thao Thao, Lâm Thanh Đại, Kha Nghiêu, Mộ Dung Ngọc Lan, Lý Phố và nhiều người khác đều đứng ở sau lưng của hắn.

Phía đông một vầng sáng từ từ mọc lên tỏa sáng chói lọi

(Truyện đến đây là hết)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.