Vợ À, Xin Em Đừng Rời Xa Anh

Chương 24




Điềm Tâm nhìn thấy trên gương mặt của nữ sinh kia sửng sốt một chút, sau đó có chút lúng túng giật khóe miệng:

- Anh... anh đã có bạn gái?

- Ừ

Trần Diệc Nhiên lạnh nhạt gật đầu đôi mắt tĩnh mịch nhìn Tiểu Ngải, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì. Ngay lập tức, bầu không khí trầm mặc bao trùm lấy toàn bộ.

- Vị tiểu thư, cô muốn uống gì?

Phục vụ ở bên cạnh ngọt ngào lên tiếng, phá vỡ không khí lúng túng. Tiểu Ngải phục hồi tinh thần lại, hướng phía phục vụ cười nhẹ

- Một ly cà phê Lam Sơn, cám ơn.

Phục vụ ghi chép lại, lại hỏi có cần những gì khác hay không sau đó quay người đi.

Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Ngải, giọng trầm xuống:

- Vẫn còn uống cà phê?

- Ừ.

Tiểu Ngải gật đầu, nhìn thoáng qua Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm đều uống cùng một loại nước, khẽ cười hỏi

- Thế nào, bây giờ anh đổi sang uống nước trái cây rồi hả?

- Ừ, bỏ cà phê rồi.

- Anh thay đổi rất nhiều

- Cô cũng vậy.

Thoáng cái, bầu không khí lại trầm mặc. Điềm Tâm nháy đôi mắt nhìn qua nhìn lại hai người, chần chờ hồi lâu mới hỏi Trần Diệc Nhiên:

- Vậy anh họ... khụ khụ... anh yêu, hai người quen biết nhau?

- Ừ

Trần Diệc Nhiên quay đầu, nhìn thoáng qua sự nghi ngờ trong đồi mắt Điềm Tâm, cười dịu dàng:

- Tiểu Ngải là... bạn gái cũ của anh

- À...

Điềm Tâm ngỡ ngàng gật đầu, trong lòng siết chặt một cái, cô nhìn Tiểu Ngải cười cười, thanh âm thanh thúy vang lên:

- Chào cô, tôi là Điềm Tâm.

- Chào cô.

Tiểu Ngải cười xấu hổ, cô không nghĩ tới Trần Diệc Nhiên đem quan hệ lúc trước của bọn họ nói thẳng ra.

- Sao lại trở về nước?

Trần Diệc Nhiên im lặng một lúc, rốt cuộc cũng hỏi Tiểu Ngải

- Lần này quay về nghỉ ngơi.

Vẻ mặt Tiểu Ngải tinh tế, do dự một chút sau đó tiếp tục nói:

- Vừa hay bạn mẹ tôi nói có một người nhìn rất được để đi xem mắt, muốn làm mai cho tôi. Vốn không có ý định đến đây, nhưng mà vừa nghe người đó là anh, lại không biết vì sao tôi lại đồng ý.

Đôi mắt thâm sâu của Trần Diệc Nhiên lặng yên nhìn Tiểu Ngải, không mở miệng.

- Vốn chỉ là muốn đến đây dọa anh một cái, không ngờ bị anh hù ngược lại.

Tiểu Ngải nhìn qua Điềm Tâm cười một cái, lại hỏi:

- Hai người yêu nhau được bao lâu rồi? Có phải còn chưa nói với người lớn? Bằng không làm thế nào lại bị sắp xếp đi xem mắt.

- Chuyện này không phiền cô quan tâm.

Trần Diệc Nhiên lạnh giọng đáp lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.