Vợ À! Lạnh Lùng Quá Đấy

Chương 29




CHƯƠNG 93

Cuối cùng, Đường Tống vẫn đi theo Lưu Dục cùng Vương Phúc vào thủ thành phủ của Xích Hà thành.

Ngồi trong căn phòng xa lạ, Đường Tống vẫn có chút cảm giác thân đang ở trong mộng. Đi theo Lưu Dục ra khỏi khách ***, Đường Tống nhìn thấy cái sân bình thường trống trải đầy ắp người, một đám sĩ binh mặc chiến giáp, tay cầm trường thương vây quanh xa phu của Liễu gia mã đội, trường thương lóe hàn quang làm cho mấy xa phu chất phác lạnh run.

Hồ Lợi đã ở bên trong, chẳng qua là bị hai binh lính đè trên mặt đất. Thấy mấy người Đường Tống ra khỏi cửa phòng, Hồ Lợi lập tức nâng mặt đã dính đầy bụi nhìn về phía Liễu Phi Li, thấy hắn hoàn hảo không tổn hao gì mới yên tâm, sĩ binh bên cạnh nghĩ Hồ Lợi đang giãy dụa, lại hung hăng đá trên người hắn hai cái.

Đường Tống thấy cảnh này, mặt vốn nhăn như chữ bát cũng giãn ra, ánh mắt nhìn về phía Liễu Phi Li cũng vài phần thông cảm.

Đường Tống tới thủ thành phủ, cảm giác như vào một cái cũi nhốt. Cửa phòng có hai binh lính đứng, Đường Tống vẫn không ra khỏi cửa phòng.

Lúc Lưu Dục đưa y đến phòng này, chỉ nói y kiên nhẫn chờ đợi, đợi song phương nghị hòa xong sẽ trả y về Sư quốc. Lưu Dục lời nói ra đều theo công thức có sẵn, Đường Tống đã không thể tìm thấy trên người hắn hình ảnh của chủ quản Lan Thương Các ôn nhuận như ngọc ngày xưa. Lưu Dục hiện tại khí chất lạnh như băng, tựa như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, mang theo lãnh khí của sắt thép.

Lúc sau, Lưu Dục một lần cũng không tới tìm y, nhưng Vương Phúc lại đến cho y vài thứ, tay phải băng bó như cái bánh chưng, còn mang theo rất nhiều điểm tâm y thích ăn. Buổi tối, phu canh gõ hai tiếng, đêm đã khuya, Vương Phúc mới lưu luyến không rời bước đi.

Đường Tống nằm trên giường so với Phúc Lai khách sạn mềm mại  hơn rất nhiều lần, nhưng như thế nào cũng ngủ không được. Nghe ý Lưu Dục, y qua hai ngày là có thể trở lại bên Hàn Vương. Không biết sao, Đường Tống cảm giác việc này quá mức thuận lợi, thuận lợi làm cho người ta bất an. Một lát sau, Đường Tống lại không khỏi vì chính mình miên man suy nghĩ cảm thấy buồn cười, thuận lợi không tốt sao?

Đường Tống trở mình, nhắm mắt lại vào mộng gặp gỡ Hàn Vương, không có thấy trên cửa sổ, một ống trúc không tiếng động đâm thủng giấy trên cửa sổ tiến vào, phun ra  chút khói nhẹ. . . . . .

Vương Phúc cước bộ dồn dập xông qua đình viện, trên mặt giống như gấp gáp lại giống như tức giận, tuần tra sĩ binh nghĩ hắn là tùy tùng của Lưu Thừa tướng, cũng không ngăn trở.

Vương Phúc đi thẳng đến phòng Đường Tống, nhìn thấy hai thị vệ giữ cửa đã té trên mặt đất, như là bị người đánh bất tỉnh . Vương Phúc vọt vào phòng, vừa lúc thấy hai người nâng một cái túi đối mặt hắn.

Vương Phúc liếc mắt một cái, trên giường đã trống không , hiển nhiên trong cái túi kia chính là Đường Tống .

“Thả người ra!” Vương Phúc nổi giận gầm lên một tiếng bổ về phía hai người kia. Hai người kia nhìn nhau, trong đó một người buông túi ra, đón nhận Vương Phúc giao đấu. Người kia vác túi lên vai, thừa dịp Vương Phúc bị quấn lấy phòng đi, chạy ra khỏi cửa phòng.

Vương Phúc thấy Đường Tống bị tên còn lại mang đi, vội vàng bỏ người nọ, vội vàng đuổi theo, người nọ cũng theo sát sau, theo ra tiểu viện.

Đợi cho ba người đều đi rồi, có hai người từ góc tối bước ra. Hô Diên Liệt nhìn thoáng qua Lưu Dục mặt không chút thay đổi, giống như đã sáng tỏ nói: “Vừa rồi trong phòng, ngươi là cố ý nói ra kế hoạch, để Vương Phúc nghe đi?”

Lưu Dục nhìn ánh mắt Hô Diên Liệt hơi trách cứ, có chút vô vị nói: “Thì đã sao?”

“Dục, ta thật sự không hiểu ngươi, ngươi rõ ràng ước định với Sư quốc Hoàng đế đem tiểu tử họ Đường kia giao cho hắn [là giao cho Lư Khâu Tĩnh Viễn, không phải Hàn Hàn], như thế nào tiết lộ kế hoạch cho Vương Phúc, này không phải tự tìm phiền phức sao?”

Lưu Dục cũng không lập tức trả lời, ngóng nhìn về phía ba người kia rời đi thật lâu, mới giống như thở dài nói: “Đó là ta nợ hắn.”

Nhìn gương mặt Lưu Dục đột nhiên trở nên bi thương, một tình cảm thương tiếc tự nhiên sinh ra, Hô Diên Liệt vươn tay, do dự một chút, thử thăm dò nhẹ nhàng ôm lấy Lưu Dục.

Cảm thấy Hô Diên Liệt thật cẩn thận ôm lấy mình, cánh tay không dám dùng lực, tựa hồ sợ làm hắn kinh hách. Lưu Dục trong lòng mềm nhũn, rốt cục để chính mình dựa vào ***g ngực rắn chắc của người bên cạnh.

Hết chương thứ chín mươi ba


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.