Vợ à! Em Quậy Đủ Chưa?

Chương 7: Kẻ tình nghi




- Vù vù vù…

Bá Vương quơ quơ Rìu lớn trong tay.

Từng cổ sức gió vô hình lập tức được sinh ra.

Sức gió này dưới sự không chế của Bá Vương đã tạo nên tác dụng thúc đẩy hoàn mỹ đối với bọn họ, làm tốc độ bay của bọn họ tăng lên rất nhanh.

Ở bên trên bầu trời, nếu Bá Vương tự nhận là thứ hai thì tuyệt đối sẽ không có người dám nói đứng nhất.

Nhưng điều khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, tốc độ bay của Lam Long không hề chậm một chút nào cả, một điểm màu lam nho nhỏ vẫn đuổi sát ở phía sau.

Vẻ mặt Kim Cương Vương giận dữ, hắn quát khẽ:

- Khinh người quá đáng, Doanh huynh, ngươi ném ta xuống đi.

Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, nói:

- Cái gì?

Kim Cương Vương nói:

- Ta muốn hóa thân thành người khổng lồ, giáo huấn người này một chút.

Giờ Doanh Thừa Phong mới hiểu được ý tứ của hắn, Kim Cương Vương chính là con cưng của thiên địa, nhất định chân phải đạp trên mặt đất mới có thể phát huy ra năng lực hùng mạnh nhất. Khi hắn hóa thân thành Kim Cương cự nhân, sức chiến đấu rất khủng bố, tuyệt đối là vượt qua cực hạn đại công tước, thậm chí còn đạt tới cường nhân Vương Cấp.

Tuy Lam Long này hùng mạnh, nhưng đứng đầu vẫn là cường nhân Vương Cấp. Nếu Kim Cương cự nhân xuất hiện, lại thêm sự phụ trợ của bọn họ, có thể không giết được hắn nhưng lại khiến hắn có một ký ức khắc sâu suốt cuộc đời.

Khấu Minh nhìn về phía trước, nói:

- Kim Cương huynh chớ có nóng vội, đợi một khắc nữa là chúng ta có thể xuất thủ.

Kim Cương Vương không hiểu hỏi:

- Vì sao?

Khấu Minh chỉ về phía trước, nói:

- Phía trước chính là phía cuối rừng mưa, chúng ta cứ bay một khắc nữa là có thể rời khỏi nơi này. Ha ha, khi đó chúng ta cùng nhau ra tau, cho hắn biết Nhân Tộc chúng ta cũng không dễ dàng chọc.

Khóe miệng của Bá Vương khẽ nhếch lên, thâm nghĩ trong lòng, cái gì mà Nhân Tộc chứ, lão tử là tinh linh thú.

Kim Cương Vương nhìn Doanh Thừa Phong, bất đắc dĩ nhún vai, không kiên trì ý kiến của mình nữa.

Một khắc sau, bọn họ quả nhiên đã đi tới biên giới của rừng mau, mọi người chăm chú liếc mắt một cái. Tuy rằng vẫn bay về phía trước nhưng lại không hẹn mà tốc độ đều chậm lại. Nhìn qua dường như là bởi vì quá mức mệt mỏi nên mới bất đắc dĩ chậm lại.

Lam Long rất nhanh đã đuổi tới chỗ biên giới, trong miệng của hắn phát ra tiếng gầm gữ tàn nhẫn. Nhưng điều khiến đám người Doanh Thừa Phong không ngờ chính là, sau khi cự long này đuổi đến đó cũng không hề lập tức đuổi theo, mà lại đang bay lượn trên bầu trời, dường như đang do dự cái gì đó.

- Hắn sao thế?

Doanh Thừa Phong nghi ngờ hỏi.

Khấu Minh ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Đại sư, có lẽ Long tộc có phân chia địa bàn, một khi vượt ra khỏi địa vực nào đó thì bọn họ không thể đi tới.

Trong rừng, linh thú hùng mạnh đứng đầu đều có được địa bàn của mình, nếu cường nhân cùng cấp khác tiến vào đây sẽ lọt vào công kích liều chết của linh thú.

Long tộc lại càng cao cấp hơn so với linh thú, bọn họ khẳng định cũng có khái niệm như thế đối với địa bàn.

Mày khẽ nhíu lại, Doanh Thừa Phong nói:

- Ngươi nói là chúng ta sắp sửa đối đầu với một cự long khác sao?

Khấu Minh cười khổ nói:

- Đây là dự đoán của ta, cũng không chắc là chuẩn xác.

Hắn dừng lại một chút, nói:

- Có lẽ mảnh rừng mưa kia là một chỗ hiểm địa, cho nên Lam Long này phụng mệnh đóng ở chỗ đó mà không dám dễ dàng rời đi.

Bá Vương chen vào nói:

- Nói không sai, nơi này là Long Tộc luyện ngục, không có khả năng mỗi địa bàn đều có Vương Cấp Long tộc chiếm đóng, nếu không thì Long tộc đến đây thử luyện chẳng phải là quá dễ dàng sao?

Doanh Thừa Phong ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Không cần quản nhiều như vậy, nếu người này không đến thì chúng ta mau đi thôi.

Lúc mấy người bọn hắn vừa muốn tăng tốc độ lên, đột nhiên nghe được Lam Long ở phía sau rống lên một tiếng long trời lở đấy, sau đó đuôi lớn của hắn chìm xuống, không ngờ là chạy ra khỏi phạm vi rừng mưa, tiếp tục truy đuổi về hướng bọn hắn.

Trong lòng mọi người vừa sợ vừa giận, không biết Lam Long này phát bệnh thần kinh gì nữa, không ngờ lại bám riết không tha đối với bọn họ như vậy.

- Hừ, nếu người này không biết suy nghĩ, vậy thì… Đừng mơ có thể trở về.

Kim Cương Vương hung ác nói.

Mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sát khí nồng đậm trong mắt lẫn nhau.

- Duy trì tốc độ, tiếp tục ra xa một chút.

Doanh Thừa Phong thấp giọng nói một câu.

Tốc độ của Lam Long vẫn cực nhanh như cũ, khoảng cách giữa hai bên bắt đầu không ngừng gần hơn, ước chừng bay khoảng thêm gần trăm dặm nữa, Lam Long rốt cục đuổi kịp mọi người.

Hắn mở ra miệng lớn, rít gào nói:

- Tiểu tử kia, đem bảo vật hàn hệ trên người giao ra đây, bổn tọa có thể bỏ qua chuyện cũ, cho các ngươi một cái chết vẻ vang.

Đám người Doanh Thừa Phong ngẩn ra, giờ mới hiểu được vì sao Lam Long này lại đuổi theo như vậy.

Không ngờ hắn lại mơ ước có được Khí linh Hàn Băng ở trên người Doanh Thừa Phong.

Tuy nhiên trên mặt của mọi người đều xuất hiện nụ cười thản nhiên, cho dù cái đồ chơi này cho người thì ngươi cũng phải có phúc mới có thể hưởng thụ được.

- Hống…

Kim Cương Vương giận dữ hắn:

- Lão già, thắng chúng ta thì đồ vật kia sẽ là của ngươi.

Hắn ngẩng đầu, mang theo vẻ mặt kỳ vọng nhìn Doanh Thừa Phong.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, rốt cục buông nhẹ hai tay, thân thể Kim Cương Vương lập tức rơi xuống đất.

Lam Long ở phía sau vừa thấy liền cười hô hố, hắn còn tưởng rằng Doanh Thừa Phong là vứt bỏ đi đồng bạn, muốn lợi dụng Kim Cương Vương đến hấp dẫn lực chú ý của hắn và kéo dài thời gian hắn truy kích.

Tuy nhiên, tuy tên kia đáng giận nhưng làm sao có thể hấp dẫn người khác bằng bảo vật chứ. Chỉ cần hắn đuổi theo Doanh Thừa Phong, cướp đoạt bảo vật, khi đó hiển nhiên là sẽ có thời gian chơi đùa với tiểu tử không biết bay này.

Đang lúc khóe miệng của hắn hàm chứa kinh thường và cười lạnh, lúc Kim Cương Vương từ trên không trung bay qua, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một tia báo động.

Sau đó hắn cảm nhận được một luồng sức lực mênh mông từ phía dưới vọt thẳng lên, sức lực kia vô cùng cường đại, không ngờ lại sinh ra một loại tiếng rít bén nhọn chói tai.

Ánh mắt của hắn thoáng lướt qua, lập tức thấy được một hòn đá thật lớn giống như ngọn núi bay lên bầu trời, và dùng tốc độ như tia chớp phi thẳng tới hướng hắn.

Trong lòng Lam Long kinh hoảng, hắn kiệt lực giãy dụa thân hình, khó khăn lắm mới tránh né được công kích của khối đá này.

Tuy rằng thân rồng vô cùng cường đại, nhưng cũng có thể mạc danh kỳ diệu bị tảng đá lớn này đập dập đầu.

- hô…

Lại là một tảng đá sắc bén bay lên, tốc độ kia còn tốt hơn cả khối đá thứ nhất.

Lam Long quá sợ hãi, hắn không kịp đuổi theo đám người Doanh Thừa Phong mà là dùng toàn lực bắt đầu tránh né. Nhưng theo sát khổi đá lớn này, không ngờ lại càng có thêm nhiều khối đá lớn nữa, một khôi tiếp một khối, giống như phía dưới có một máy bắn đá, cuồn cuộn không dứt bắn tảng đá lớn lên trên.

Đám người Doanh Thừa Phong ở phương xa đã sớm dừng lại, bọn họ đều trợn mắt líu lưỡi nhìn một màn này.

- Cái này thật quá khuếch trương.

Khấu Minh thì thào nói:

- Làm sao Kim Cương Vương có thể làm được?

Mỗi tảng đá lớn đều to như một hòn núi giả, mặt ngoài đã lởm chởm phập phồng, vô cùng bén nhọn. Tìm được một hai khối như vậy rất dễ dàng, nhưng giờ phút này số lượng bay lên ít nhất cũng vượt qua hơn trăm khối.

Kim Cương Vương tìm được nhiều tảng đã hợp tay như thế ở nơi nào chứ?

- Đi, đi xuống xem một chút.

Doanh Thừa Phong cũng nghi hoặc khó hiểu, hắn vung tay lên, mang theo mọi người bay xuống phía dưới.

Một lát sau, bọn họ đã đi tới trên mặt đất, lập tức thấy được một cảnh tượng làm bọn họ kinh hãi.

Kim Cương Vương cũng không biến thân thành Kim Cương cự nhân, hắn chẳng qua là giơ hai cánh tay lên, mà trên hai cánh tay kia, cách mỗi một giây sẽ ngưng tụ ra một khối đá lớn. Hơn nữa, cánh tay của Kim Cương Vương căn bản cũng chưa từng nhúc nhích, những tảng đá lớn cũng giống như đạn pháo xông tới.

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng hâm mộ và đố kỵ.

Quả nhiên không thể đo lường con cưng của thiên địa giống như lẽ thường, chiêu thức tuyệt kỹ ấy, khẳng định cũng là một trong những sức lực đặc thù được đại địa ban cho, cho dù bọn họ muốn học tập cũng sẽ không có khả năng.

Kim Cương Vương quay đầu lại, hướng về mọi người cười nói:

- Xem ta đây.

Hắn dường như đang chơi đùa rất vui vẻ, đột nhiên há miệng ra, một hơi phun tới trước.

Lập tức trên đầu hắn bắt đầu chậm rãi ngưng tụ ra một khối đá vô cùng lớn.

Tảng đá kia không ngừng bành trướng, cuối cùng đã đạt tới trình độ trái phải dài rộng hơn mười trượng.

Nhìn hòn đá này, trong lòng mọi người đều lạnh lẽo. Đừng nói là Doanh Thừa Phong và Khấu Minh, cho dù là Bá Vương sau khi thấy cũng không kìm nổi mà phát run.

Sau đó, Kim Cương Vương tức giận quát một tiếng:

- Đi.

Khối đá đặc biệt vô cùng lớn này lập tức phóng lên cao, bay về hướng Lam Long đã bắt đầu có chút chật vật.

Lam Long nhìn thấy tảng đá kia cũng không kìm nổi mà hít một hơi khí lạnh. Hắn liều mạng chớp động thân thể, thà rằng bị một tảng đá khác đập trúng cũng không thể bị tảng đá này đập trúng.

Ngay sau đó, tảng đá kia lập tức sượt qua bên người Lam Long xông lên không trung.

Đám người Doanh Thừa Phong phía dưới không hẹn mà cùng thở dài một hoi, không đập trúng Lam Long thật là có chút tiếc nuối.

Nhưng và lúc này, tảng đá lớn đã bay lên bầu trời đột nhiên lại thông linh, đang trôi lơ lửng trong hư không liền lấy tốc độ càng thêm mau lẹ đè xuống hướng Lam Long.

Lam Long đã tránh né hơn trăm tảng đá nên cũng đã có một ít kinh nghiệm đối với đồ vật này, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, lúc này nguy cơ không phải từ phía dưới mà là tới từ trên đỉnh đầu.

Chờ đến khi hắn phát hiện ra, cự thạch kia đã nện vào giữa ngực và bụng của hắn, cho dù hắn muốn tránh né cũng không kịp nữa.

- Ầm….

Khối đá đặc biệt lớn kia hung hăng đập trúng thân rồng.

Cho dù thân thể của Lam Long có mạnh mẽ hơn nữa, nhưng ở trước hòn đá được ngưng tụ từ sức mạnh to lớn của thiên địa lại không cách nào chống lại.

Nháy mắt giữa ngực và bụng hắn xuất hiện một lỗ thủng thật lớn, đại lượng long huyết từ trên bầu trời phiêu tán xuống dưới, thân long cứng rắng dưới sự oanh kích của tảng đá lớn đã yếu ớt không chịu nổi một kích.

Đây là ở thời khắc mấu chốt hắn né tránh một chút, khiến tảng đá đập vào sát bên người. Nếu trực tiếp bị tảng đá lớn đập trúng, sợ rằng đã bị đập thành hai đoạn rồi.

- Tốt.

Doanh Thừa Phong lớn tiếng tán thưởng một tiếng, hắn không nghĩ tới tảng đá lớn của Kim Cương Vương lại có thần uy như thế, quả thật chính là còn khoa trương hơn cả Kim Cương cự nhân.

- Hống…

Lam Long điên cuồng hét lên một tiếng, sóng gợn màu lam trên người hắn kích động, ngay sau đó đã bị một đoàn lam quang bao phủ.

Ngay sau đó thân thể của hắn trở nên hư ảo, chợt biến mất tại chỗ.

- Vù vù…

Lại là hai khối đá lớn xuyên thấu qua thân thể hắn và bay về phía giữa không trung, nhưng đáng tiếc chính là, bọn chúng xuyên thấu qua chỉ là một tàn ảnh mà thôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.