Vợ à! Em Quậy Đủ Chưa?

Chương 45: Ám muội




Ở trong vô số quang minh bao vây, dù là Doanh Thừa Phong cũng biến sắc.

Điều hắn kinh ngạc không phải giáo tông bệ hạ phóng thích lực lượng quang minh, dựa vào thực lực sâu không thể lường của lão già này, dù phóng xuất ra lực lượng quang minh cường đại, Doanh Thừa Phong cũng chẳng thấy cổ quái gì.

Nhưng loại lực lượng quang minh thần kỳ này lại có thể đem Thiên kỵ lực chuyển hóa thành quang minh lực hùng mạnh hơn, điều này thì thật đúng là nghĩ trăm lần cũng không ra lời giải.

Lực lượng quang minh thuần khiết vô hạ, so với Bá Vương thương khí linh huyết sắc của hắn không giống nhau.

Quang minh càng hùng mạnh thì càng tinh thuần, đây là điều ai cũng biết. Nhưng lúc giáo tông bệ hạ khống chế quang minh bây giờ, dường như còn có thêm gì đó rất khác, chính sự khác thường này đã tới mới. Tuy nhiên loại năng lực này không so được với độ tinh khiết của quang minh, nhưng cũng không biết nó có hùng mạnh hơn không.

Chỉ có điều, dựa vào sự thay đổi kỳ dị này của quang minh cũng đủ để người ta bội phục sát đất lão già này.

- Ha ha ha…

Giáo tông bệ hạ chợt phá lên người, lúc này, nếp nhăn trên mặt ông ta không ngờ bằng phẳng lại như có phép màu, thân hình đang còng xuống biến thành cao ngất, giống như toàn thân lớn thêm một vòng.

Trên người ông ta có một luồng quang minh vô hạn, lực lượng này tụ hội trong bán thần khí càng khiến nó như hổ thêm cánh, uy năng phóng xuất thêm hùng mạnh.

Giờ phút này, Giáo tông bệ hạ không còn là ông lão mà đã biến thành một đại hán cường tráng tràn đầy sức sống.

- Xôn xao…

Trong hư không truyền tới một thanh âm như tri âm đang phát tiết, theo thanh âm này vang lên, quang minh trước mắt nhanh chóng bành trướng như quả khí cầu trong nháy mắt tăng lên mấy chục lần.

Lực lượng quang minh hùng mạnh kia không ngờ tràn ngập bầu trời, xâm nhập vào đạo thiên lôi cuối cùng kia.

Doanh Thừa Phong mở to mắt, dù được tận mắt chứng kiến, nhưng hắn vẫn thấy cảnh tượng này thật khó tin.

Trước đây hắn từng trải qua không ít lần Thiên Lôi oanh kích bán thần, lần đầu Hàn Băng khí linh đưa tới Thiên lôi mà phải trên trăm vị vương cấp liên thủ mới khó khăn chống đỡ được.

Lần thứ hai Bá Vương thương khí linh thăng tiến là lúc họ vì vậy mà hủy diệt một tiểu thế giới.

Mà điều khiến Doanh Thừa Phong có ấn tượng khắc sâu cũng là điều tương tự với lão Cường Ni, Kim Cương Vương, Lang Vương Thuẫn.

Lão Cường Ni dựa vào khí thế trầm ổn như núi dễ dàng kháng lại Thiên lôi oanh kích. Kim Cương Vương mượn lực đại địa, cứng rắn đánh tan cửu đạo thiên lôi, còn Lang Vương Thuẫn rất đơn giản, nó hóa thành tấm lá chắn lớn, tùy ý để Thiên Lôi oanh kích, thậm chó còn bị oanh kích sâu vào lòng đất. Vậy mà lúc thiên lôi tán đi, bản thể của Lang Vương Thuẫn cũng không hao tổn gì.

Tuy nhiên, so với Giáo tông bệ hạ, ba người họ vẫn kém hơn một bậc.

Dù là cứng rắn oanh phá Thiên Lôi như Kim Cương Vương hay chỉ phòng thủ dưới sự tập kích, nhưng giờ Giáo tông bệ hạ lại khống chế quang minh, tập kích ngược lại, quang minh cứng rắn phóng lên cao bao trọn khoảng trời không.

Đó không phải tập trung lực lượng khai mở tầng mây mà là lấy lực lượng khổng lồ, cùng trời cao tranh phong.

Doanh Thừa Phong thật không rõ, Giáo tông bệ hạ lấy ở đâu ra sự tin tin lớn như vậy.

- Ầm…

Bầu trời run rẩy, dường như toàn tiểu giới cũng vì nó mà dao động kịch liệt.

Dưới luồng ánh sáng mãnh liệt bao phủ, ngay cả Doanh Thừa Phong cũng không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên, hắn cảm ứng được luồng năng lượng mãnh liệt truyền từ trên đỉnh đầu xuống, hắn biết Giáo tông bệ hạ đang dùng quang minh vô hạn đối phó với thiên địa chi kiếp.

Khóe miệng co quắp, đến lúc này hắn mới hiểu được một chuyện.

Hóa ra vị đứng giữa mọi người đang dần dần già đi, dường như con người kiêu ngạo ngông cuồng Giáo hoàng bệ kia sẽ ngay lập tức cưỡi hạc về tây thiên.

Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên, nhưng chỉ một lát sau, tiếng vang long trời lở đất đã dần tiêu tán trong không trung.

Quang minh trên trời suy yếu, giống như mặt trời chính ngọ có mãnh liệt tới đâu thì vẫn có lúc tan biến.

Cuối cùng tất cả khôi phục sự yên tĩnh, tất cả quang minh nằm trong sự khống chế của quyền trượng trong tay Giáo hoàng bệ hạ.

Doanh Thừa Phong cúi người thật sâu với lão nhân kia, từ đáy lòng nói.

- Bệ hạ thần uy cái thế, khâm phục.

Giáo tông bệ hạ thản nhiên cười, giờ phút này ông ta đang trong trạng thái tuổi già sức yếu, trên người không có chút lực uy hiếp.

Nhưng vừa chứng kiến cảnh tượng che trời phủ đất kia, ngay cả thiên kỵ lực cũng có thể bị quang minh xua tan, Doanh Thừa Phong không còn tin vào cảm giác lão nhân kia đang bộc lộ trên người.

- Doanh đại sư, bán thần khí ngươi rèn quả nhiên hùng mạnh, bổn tọa hết sức hài lòng.

Giáo tông bệ hạ chậm rãi nói.

- Ha ha,

Doanh Thừa Phong cười gượng hai tiếng.

- Chỉ cần ngài vừa lòng, Thừa Phong cũng không uổng khổ công một chuyến.

Giáo tông bệ hạ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve quyền trượng, một lúc lâu sau mới khẽ than.

- Lực lượng có cường đại tới đâu nhưng nếu không thuộc về mình cũng là không có gốc rễ. Nhưng nếu là lực lượng của mình, chẳng sợ tuy giờ bé nhỏ, nhưng trưởng thành sẽ là đại dương bao la.

Doanh Thừa Phong máy mắt, trong lòng thầm oán, thể loại có thể đánh tan Thiên Kiếp còn nói là bé nhỏ không đáng kể sao.

Tuy trước kia hắn từng sử dụng bí pháp, đánh Thiên Kiếp thành một lỗ nhỏ. Nhưng một lỗ nhỏ sao có thể đánh đồng với luyện hóa toàn bộ thiên kiếp đây.

Độ khó của chuyện này không phải như trời với đất.

Nhưng giáo tông bệ hạ có nói quang minh quyền trực có lực lượng bé nhỏ thì thật quá đả kích người.

Ánh mắt chuyển động, Doanh Thừa Phong nói.

- Bệ hạ, bán thần khí hùng mạnh nhưng nếu không có sự khống chế của ngài thì cũng chẳng thế phóng thích được sức mạnh lớn nhất của nó.

Giáo tông bệ hạ cười ha ha, nếp nhăn trên mặt như ít đi một chút.

Nhìn lão nhân cao hứng, Doanh Thừa Phong vội vàng nói.

- Bệ hạ, Thừa Phong mới về Thánh giáo, còn chưa bái kiến cha mẹ, thế nên…

Giáo tông bệ hạ ngẩn ra, thu hồi nét cười.

- Đúng, là bản tọa sơ sót, chúng ta quay về thôi.

Ông ta hướng tay về phía hư không, một cánh cổng vô thanh vô tức hiện ra trước mặt họ.

Doanh Thừa Phong nhìn quanh, tuy thực lực Giáo tông bệ hạ sâu không lường được, bán thần khi quang minh quyền trượng cũng vừa phát ra quang minh vô hạn. Nhưng thiên lôi nào dễ chống như vậy, thế nên khung cảnh chim hót líu lo xung quang đã bị hai cỗ lực lượng va chạm mà phá hủy rồi.

Lúc này hắn nhìn quanh thấy vách tương tàn tạ, một mảnh hỗn độn.

Hắn âm thầm lắc đầu nhưng không hỏi gì Giáo hoàng bệ hạ, chỉ thầm kêu đáng tiếc trong lòng.

Sau đó, hắn nhấc chân bước vào cánh cổng vận chuyển.

Hào quang chợt tắt, Doanh Thừa Phong và Giáo hoàng bệ hạ đã tới nội phòng.

Cung kính cáo lui Giáo tông bệ hạ, cho đến khi rời khỏi hành cung, Doanh Thừa Phong mới thở dốc một hơi.

Uy áp Giáo tông bệ hạ mang tới cho hắn, thực lớn hơn Vua thời không nhiều lắm.

Đó không phải nói thực lực Giáo tông bệ hạ vượt xa Vua thời không mà là vì Vua thời không muốn cầu cạnh hắn nên ngôn ngữ còn khách khí.

Còn Giáo tông bệ hạ tuy mời hắn tới rèn bán thần khí, nhưng thân phận và địa vị kia, Doanh Thừa Phong lại còn đòi đồ ăn từ ông ta, nên thái độ cũng không giống vậy. Thành ra, áp lực Giáo tông bệ hạ mang tới phải vượt xa Vua thời không.

Ngay lúc Doanh Thừa Phong rời đi, Giáo hoàng bệ hạ theo thói quen ngồi xuống chiếc ghế lớn của mình.

Động tác của ông ta cứng ngắc mà thong thả, bao sức sống mênh mông lúc đối kháng Thiên kiếp đều đã biến mất.

Thân thể ông lúc này như cái động không đáy, phong tỏa toàn bộ khí tức sinh mệnh và sức sống trong nhục thể, không chịu tiết ra ngoài.

Tu vi tới mức này đã đạt tới trình độ khó tin.

Sau đó, chợt có tiếng bước chân rất khẽ vang lên.

Có thể không qua bẩm báo mà vào tới đây, phóng mắt toàn Thánh giáo cũng chỉ có hai người. Ngoài tùy tùng Bàng Đức ở bên ông đã mấy trăm năm thì chỉ có cường giả bán thần khác là lão Cường Ni.

- Chúc mừng bệ hạ.

Lão Cường Ni đứng thẳng, cơ thể trông giống như một cây thương, cho tới giờ cũng chưa từng bị thứ gì đè cong.

Từ điểm này đã biết con đường ông ta chọn và Giáo tông bệ hạ không hợp nhau chút nào.

- Cường Ni à, ngươi cũng thấy màn vừa nãy rồi.

Giáo tông bệ hạ nhắm hai mắt uể oải.

- Ngươi thấy thế nào?

- Khẳng định Doanh Thừa Phong đang che giấu gì đó.

Lão Cường Ni trầm ngâm một lúc nói.

- Lúc họ trong luyện ngục Long tộc có lẽ đã gặp được cường giả nên mới có được thu hoạch như vậy.

- Ha ha, không phải hắn nói hấp thu được một chút tinh hoa sinh mạng và ký ức của bán thần Long tộc sao.

Giáo tông bệ hạ ngừng lại.

- Chắc hắn cũng không nói dối, cũng chỉ có thế mới giải thích được nguyên nhân những người này cùng thăng tiến Vương Cấp.

Cường Ni gật đầu, chậm rãi nói.

- Ta cũng không nghi ngờ hắn, nhưng lại nghi ngờ, bán thần Long tộc kia rốt cuộc do ai chém giết. Ha ha, chỉ dựa vào mấy tiểu tử họ, không bị người ta giết đã là may lắm rồi.

Giáo tông bệ hạ không nhịn được cười nói.

- Sau lưng hắn có chút bí mật thì sao đâu, ngay cả ta và ngươi cũng có bí mật gạt hắn.

Lão Cường Ni giật mình kinh ngạc.

- Ngươi công nhận thực lực của hắn?

- Đúng vậy.

Giáo tông bệ hạ thở dài.

- Tu vi võ đạo chưa nói làm gì, nhưng ở thiên phú và trình độ rèn thì đúng là chưa từng có. Ha ha, hai lần rèn bán thần khí không ngờ không có lần nào thất bại, mà khó tin hơn, giờ hắn mới chỉ là Vương Cấp thôi.

Kỳ thật, nếu để họ biết, số bán thần khí qua tay Doanh Thừa Phong còn nhiều hơn hai người họ, chắc họ sẽ càng thêm kinh ngạc và rung động.

Lão Cường Ni chớp mắt nói.

- Ngươi muốn kéo hắn gia nhập chúng ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.