Vợ À Em Mãi Mãi Là Của Anh!

Chương 36: Giai nhân ngộ nạn




Giống như sợ rằng câu nói ấy chưa đủ đả kích Bạch Cẩm Vy, cô ta lại nói thêm:

“Chúng tôi đã ở chung với nhau gần ba năm. Nếu không phải Doãn Hạo sợ chị đau lòng, không nhẫn tâm tự mình nói ra, tôi đã không phải đến tận đây gặp chị làm gì.”

Hai mắt Bạch Cẩm Vy trừng lớn, nhìn chăm chăm vào Bạch Cẩm Du, cả người dường như hóa đá, không thể động đậy dù chỉ một chút. Người này, người này thật sự là em gái mà cô luôn yêu thương suốt hai lăm năm sao? Còn nữa, cô ta vừa nói những gì? Doãn Hạo ngoại tình với cô ta, hơn nữa hai người còn đang sống chung...Không, chuyện này nhất định không phải sự thật!!!

“Tiểu Du, em đừng đùa nữa, chuyện này không thể đùa được đâu…”

Bạch Cẩm Vy cố gắng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, tự lừa mình dối người, muốn phủ nhận tất cả.

Bạch Cẩm Du nhếch miệng chế giễu, cô ta biết ngay Bạch Cẩm Vy sẽ có thái độ đà điểu như thế này mà. Ba năm qua, cô ta và Doãn Hạo rất thân thiết với nhau, đến người mù cũng ngửi được mùi mờ ám, vậy mà Bạch Cẩm Vy vẫn ngu xuẩn tin tưởng bọn họ trong sạch, thật đúng là nực cười biết bao. Bạch Cẩm Vy a Bạch Cẩm Vy, nếu cô đã muốn làm đà điểu gục đầu trong bãi cát thì hãy cứ như thế suốt đời luôn đi, đừng ngóc đầu dậy cản đường tôi nữa.

“Bạch Cẩm Vy, chị biết là tôi không đùa mà. Cái thai ba tháng trong bụng tôi chính là minh chứng rõ nhất. Doãn Hạo nói, chỉ cần chị và anh ấy ly hôn, anh ấy sẽ lập tức cưới tôi. Đây là đơn xin ly hôn, Doãn Hạo đã kí sẵn rồi, chỉ cần chữ kí của chị nữa thôi.”

Bạch Cẩm Du vừa nói vừa mở giỏ xách lấy ra một tờ giấy và một cây bút, đặt xuống ngay trước mặt Bạch Cẩm Vy. Bạch Cẩm Vy nhìn thấy bốn chữ “Đơn xin ly hôn” thì lập tức đầu óc trống rỗng, ánh mắt hoa lên, choáng váng đến không chịu nổi. Nếu không phải cô đang ngồi trên ghế thì nhất định đã ngã xuống sàn từ lâu rồi. Hơn nữa, khi tầm mắt cô dừng lại ở chữ kí cứng cáp quen thuộc nào đó trên tờ giấy, sự choáng váng này càng nặng thêm.

Ngay khi Bạch Cẩm Vy sắp ngất xỉu, Bạch Cẩm Du liền cười lạnh một tiếng, ngoan tuyệt cầm ly rượu vang lên, xối thẳng xuống đầu cô. Thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh chảy tràn lan từ trán đến cổ, rồi đến ngực, làm bẩn một mảng lớn chiếc váy màu lam nhạt mà Bạch Cẩm Vy đang mặc, cũng khiến phần tóc mái của cô bết lại, trông thảm hại vô cùng. Rượu vang mang theo chút hơi lạnh đã hoàn toàn khiến Bạch Cẩm Vy thanh tỉnh, đồng thời ngăn cô mất đi tri giác để trốn tránh sự thật.

“Bạch Cẩm Vy, chị muốn giả chết sao, đừng có hòng! Chị tưởng tôi không biết chị đang nghĩ gì sao, chị muốn làm thế để tranh thủ sự đồng tình của Doãn Hạo chứ gì, để anh ấy bỏ đi ý định ly hôn với chị?!! Ha ha, tôi đã chờ ba năm trời rồi, chị có làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể cứu vãn được cái gì đâu.

Chị nhìn chị đi, vừa già vừa xấu, lại còn quê mùa muốn chết, chị có tư cách gì để ở bên Doãn Hạo, độc chiếm ngôi vị phu nhân tổng giám đốc Thịnh Á suốt năm năm nay chứ? Chị có thể mang lại vinh quang và hãnh diện cho Doãn Hạo trong các buổi tiệc tùng, xã giao sao? Chị có thể làm đại diện cho Thịnh Á, giúp công ty càng ngày càng phát triển sao? Hay… chị có thể sinh con cho Doãn Hạo, nối dõi tông đường Doãn gia? Đừng đùa, chị chẳng qua chỉ là một con gà mái không thể đẻ trứng mà thôi!!!”

Bạch Cẩm Vy rùng mình, không thể tin nhìn Bạch Cẩm Du. Làm sao, làm sao cô ta biết được cô không thể có con chứ. Năm năm trước, Doãn Hạo mới bắt đầu bước chân vào giới kinh doanh nên gặp rất nhiều khó khăn, vấn đề thiếu hụt vốn nghiêm trọng khiến anh ta tìm đến bọn vay nặng lãi, sau đó vì nợ quá nhiều nên bị bọn chúng sai người đuổi đánh. Vụ việc càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng có một lần Doãn Hạo suýt nữa bị đâm cho thủng ruột. Nói là “suýt nữa”, bởi vì Bạch Cẩm Vy đã xuất hiện kịp lúc, đỡ cho anh ta nhát dao trí mạng ấy. Vì vết thương rất nặng, Bạch Cẩm Vy tuy may mắn sống sót nhưng lại mất đi khả năng sinh sản. Doãn Hạo khi đó vô cùng cảm động, quỳ bên giường bệnh Bạch Cẩm Vy khóc cả buổi trời, sau đó chân thành cầu hôn cô, còn thề rằng sẽ không bao giờ nói ra việc này. Bạch Cẩm Vy ban đầu cũng tự ti mà từ chối, nhưng vì Doãn Hạo ngày đêm kiên trì, cô cũng quá mức yêu anh, cuối cùng cũng đồng ý.

Bạch Cẩm Vy không ngờ, Doãn Hạo lại phản bội lời thề kia, nói chuyện cô bị vô sinh cho Bạch Cẩm Du biết, để cô ta dùng cái cớ này chà đạp lên lòng tự trọng của cô. Cô cay đắng cắn môi, nước mắt vô thức trào ra. Doãn Hạo, không phải ngày đó anh nói chúng ta không cần con cái vẫn sẽ sống hạnh phúc sao, không phải anh nói chúng ta có thể nhận con nuôi sao, không phải anh nói anh sẽ chôn sâu bí mật này mãi mãi để tôi không bị kì thị sao??? Vậy mà, tại sao, tại sao anh lại nuốt lời dễ dàng như thế? Đứa bé trong bụng Bạch Cẩm Vy rất quan trọng với anh chăng, quan trọng hơn cả người vợ chung giường chung gối, sát cánh hoạn nạn với anh suốt năm năm…

“Này, chị còn ngây ra đó làm gì, mau ký vào đi, tôi không có thời gian đâu.”

Bạch Cẩm Vy nghe vậy liền hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy đau đớn cùng tuyệt vọng. Cô nhìn người con gái xinh đẹp tràn đầy ánh hào quang trước mặt, khuôn mặt rõ ràng là rất quen thuộc bây giờ lại trở nên vô cùng xa lạ. Bạch Cẩm Du luôn luôn đi theo sau lưng cô làm nũng đâu rồi, Bạch Cẩm Du sẵn sàng ngồi chăm sóc cả đêm cho cô khi cô bị sốt đâu rồi? Hay, tất cả chỉ là một chiếc mặt nạ, mà cô luôn ngu xuẩn không hề nhận ra.

Cô nhớ lại những ngày tháng trước đây, Bạch Cẩm Du muốn một bộ váy số lượng có hạn của Dior, cô liền bay sang Pháp chờ suốt một tháng ròng để mua cho bằng được. Bạch Cẩm Du muốn trở thành diễn viên, cô liền bỏ ra một đống thời gian cùng kiên nhẫn để chỉ dạy cách diễn xuất cho cô ta. Bạch Cẩm Du nói thích bộ phim cô sắp ký hợp đồng, cô liền không chần chừ nhường cho cô ta… Dù suy nghĩ rất lâu, Bạch Cẩm Vy vẫn không thể đếm hết việc mình đã làm cho Bạch Cẩm Du. Cô khẽ nở nụ cười tự giễu, hình như, trong lúc vô tình, cô đã nhường cả chồng mình cho cô ta luôn rồi.

“Tôi không ký.”

Bạch Cẩm Vy bỗng trở nên vô cùng bình tĩnh. Cô từ tốn rút khăn tay trong giỏ xách ra, chầm chậm lau gương mặt nhếch nhác dính đầy rượu và nước mắt của mình.

“Chị, chị nói cái gì?”

Bạch Cẩm Du thấy Bạch Cẩm Vy đột ngột thay đổi liền vô cùng kinh ngạc. Mặc dù cô ta cũng đoán trước được Bạch Cẩm Vy sẽ không dễ dàng ký tên vào đơn ly hôn như vậy, nhưng cũng không ngờ Bạch Cẩm Vy sẽ trở nên khác lạ thế này. Cô ta nghĩ thầm trong đầu, chẳng lẽ chị ta bị kích thích đến điên rồi???

Bạch Cẩm Vy soi bóng mình xuống bàn trà bằng gương, phát hiện trông mình đã ổn hơn, liền lập tức đứng dậy.

“Chị muốn đi đâu?!!”

Bạch Cẩm Du thấy Bạch Cẩm Vy chưa ký tên mà đã muốn rời đi liền cực kì bối rối cùng vội vàng. Cái bụng của cô ta đã hơn ba tháng rồi, chẳng mấy chốc sẽ lớn lên, nếu lúc đó mà Bạch Cẩm Vy cùng Doãn Hạo vẫn chưa ly hôn thì…

“Bảo anh ta tự mình đến gặp tôi. Bằng không…các người đừng mong tôi ly hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.