Vợ À Em Mãi Mãi Là Của Anh!

Chương 22: Tín vật đổi trao




Hôm nay Tưởng thị và Liên Thủ Nhân phối hợp khiến Chu thị vô cùng hài lòng, tâm tình của bà trở nên vô cùng tốt. Bà bảo Liên Nha Nhi lấy chiếc hộp đặt trên tủ xuống. Cái hộp đó là nhà Liên Mạn Nhi đưa tới, bên trong chứa điểm tâm thượng hạng.

Chu thị mở hộp ra, đưa tay vào lựa chọn một lúc, đầu tiên chọn ra hai miếng xốp giòn, cho Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu mỗi người một miếng, sau đó chọn lấy một miếng cho Tưởng thị.

“Bà nội, cháu không ăn đâu, mọi người ăn đi.” Tưởng thị vội xua tay nói.

“Sao? Ngươi chê ta bẩn thỉu sao?” Chu thị cao hứng nói, có thể chia cho Tưởng thị một miếng điểm tâm nghĩa là bà đã cho Tưởng thị một ân huệ thật lớn, nếu Tưởng thị không nhận thì là không nể mặt bà: “Cho ngươi ăn, ngươi liền ăn đi. Hai hộp điểm tâm này ta không giữ lại, cũng không đem tặng… Ta sẽ ăn mừng.”

Xưa nay Tưởng thị biết tính tình Chu thị. Nàng dâu trong nhà, dù là con dâu hay cháu dâu thì với Chu thị mà nói đều là người ngoài. Là người ngoài, tất nhiên phải chịu khổ trước, dù sau đó chưa chắc đã có thể hưởng thụ. Chỉ là, trước mặt Chu thị, nàng có thể diện hơn những nàng dâu khác của Liên gia. Chính vì thế mà nàng càng thêm cẩn thận, tránh chọc Chu thị tức giận.

Bởi vì nàng có chút thể diện nên trong nhà có đồ ăn ngon, đồ dùng tốt, có lúc Chu thị sẽ chia cho nàng một chút. Mà lúc này đây, nàng không thể nhận ngay khi Chu thị đưa cho. Có lúc, Chu thị chẳng qua chỉ nói ngoài miệng, nếu nàng thật sự lấy, sẽ khiến Chu thị mất hứng, sau lưng sẽ nói nàng tham ăn.

Mà hôm nay, nàng nghe Chu thị nói thế, biết đây là Chu thị chắc chắn muốn cho nàng, nàng mới dám nhận lấy.

“Bà nội à, ai dám chê bà bẩn thỉu chứ ạ. Cả phố này có ai không biết bà là người sạch sẽ gọn gàng nhất chứ. Bà không chê chúng cháu bẩn thỉu, chúng cháu đã mừng lắm rồi.” Tưởng thị cười nói.

Những lời này khiến Chu thị càng cao hứng hơn. Chu thị luôn coi việc bà sạch sẽ gọn gàng là điều đáng kiêu ngạo. Bà cũng thích những người khác nịnh nọt về chuyện này.

“… Hiện tại già rồi, mở một mắt nhắm một mắt, lúc ta còn trẻ còn sạch sẽ gọn gàng hơn bây giờ cả trăm lần. Ngươi cũng xem như là một người khá sạch sẽ trong đám thanh niên, nhưng so với ta lúc ấy thì còn kém xa.” Chu thị cười nói.

“Dạ đúng ạ, cháu không dám so với nội” Tưởng thị cười hùa theo.

Chu thị lại chọn một miếng bánh có bột trắng, bảo Đại Nữu Nữu đưa cho Liên Thủ Nhân, sau đó lại chọn một miếng cho Liên Kế Tổ. Sau cùng, bà mới cầm miếng điểm tâm mềm nhất, cắn từng miếng một, thưởng thức với trà mà Tưởng thị mang đến.

Đám người Tưởng thị ở bên cạnh cùng bà. Tưởng thị thấy tâm tình của Chu thị lúc này vô cùng tốt, nhớ tới Chu thị thường nói ăn ngon mới có thể nói chuyện. Lại nghĩ tới chuyện Ngũ lang sắp kết hôn, liền định nhân cơ hội này khuyên Chu thị mấy câu.

“Bà nội.” Tưởng thị cười, cẩn thận mở miệng: “Ngũ lang cưới vợ, chúng ta tặng cái gì đi. Chuyện lớn như vậy, đó còn là cháu ruột của bà nữa.”

“Cái gì ta cũng không có.” Chu thị nuốt điểm tâm xuống bụng, lại uống ừng ực ừng ực hai ngụm trà: “Ngươi không nghe thấy sao, người ta cũng không cần chút đồ này của ta.”

“Bà nội, dù sao cũng là chuyện mừng, sau này tân nương tử vào cửa, mọi người còn phải gặp mặt. Chúng ta cũng không thể thiếu lễ nghi, tránh để người ta xoi mói.” Tưởng thị thấy Chu thị vẫn nói vậy, đành tiếp tục khuyên nhủ: “Tứ thúc, tứ thẩm chắc cũng không mong chúng ta tặng vàng bạc bảo bối, đồ vật quý giá, tình huống nhà chúng ta ra sao, bọn họ cũng biết. Chúng ta tặng dù nhiều dù ít thì cũng là một phần tấm lòng của chúng ta.”

“Ta bà lão sắp xuống mồ, một đồng tiền cũng không kiếm được, thứ gì cũng là đám người kia cung cấp, ta lại… tặng hắn? Qua qua lại lại, còn không bằng cái gì cũng không cho.” Chu thị ăn xong điểm tâm, lấy từ dưới mông ra một cái khăn lớn lau miệng, lại đập tay, nói: “Lão bà ta mặc kệ, hắn cũng không thể mong chờ ta làm gì cho hắn.”

Liên Chi Nhi thành thân, nhà mẹ đẻ của Trương thị tặng rất nhiều đồ thêu, chuyện này, sau này Chu thị cũng biết. Bây giờ nàng nói như vậy chính là so đo với Lý thị.

“Hắn cũng không sợ tổn thọ!” Chu thị hừ lạnh một tiếng, nói: “Không nghĩ xem ta là loại người nào, ta sẽ nịnh bợ hắn sao? Đời này cũng không có cửa đâu, đời sau, đợi hắn thành cha ta rồi hẵng nói!”

Tưởng thị thấy lời của Chu thị ngày càng khó nghe, ngày càng vô lý nên vừa lúng túng vừa lo lắng.

Khôngbiết là chuyện gì đã xảy ra, Chu thị lúc nào cũng thế – cái gì cũng không cho đám người Liên Thủ Tín, đến thái độ hòa nhã cũng không cho, hình như là làm vậy, bà mới có thể diện, mới là trưởng bối, cũng khiến cho người khác nhìn thấy được bà là người có cốt khí, bà vẫn có thể gây khó dễ cho nhà Liên Thủ Tín.

Tưởng thị thấy lời nói của Chu thị khó nghe, sợ bà lại tiếp tục nói ra lời khó nghe hơn nên cũng không dám nói nữa.

Chờ ăn xong điểm tâm, Tưởng thị âm thầm nháy mắt ra hiệu với Liên Kế Tổ rồi đi trước về phía Tây phòng. Lúc Liên Kế Tổ trở lại Tây phòng đã thấy Tưởng thị đang lục tung mọi thứ lên mà tìm kiếm.

“Tìm gì thế?” Liên Kế Tổ hỏi Tưởng thị.

“Tìm được rồi.” Tưởng thị lấy một bọc nhỏ từ trong rương quần áo ra, mang tới giường gạch mở ra.

Bên trong bọc đồ đó có hai tấm vải lụa, ngoài ra còn có mấy chiếc hà bao và rất nhiều túi lưới màu sắc phong phú. Hai chiếc khăn lụa kia vốn là màu trắng, chất vải cũng tương đối tốt, phía trên khăn thêu hình long phượng trình tường.

Đường kim mũi chỉ trên khăn đều cực kì tinh xảo, đẹp đẽ.

“Nàng muốn…” Liên Kế Tổ thấy Tưởng thị cẩn thận sắp xếp đồ trong bọc, liền nghi ngờ hỏi.

“Ngũ Lang cưới vợ, bà nội nói không cho gì cả, chẳng lẽ chúng ta cũng không làm gì cả sao?” Tưởng thị liếc nhìn Liên Kế Tổ phía sau, thấy cửa đã đóng, liền thấp giọng nói: “Bà nội có làm gì thì người ta cũng không thể nói gì. Bà có thân phận, là mẹ ruột của Tứ thúc. Ta là ai chứ?”

“Nếu thật sự không tặng gì, sau này chúng ta ra khỏi cửa, người ta cũng sẽ đâm chọc chúng ta. Hơn nữa, bà nội còn có thể sống bao nhiêu năm, chúng ta có thể sống cùng bà cả đời sao? Hay sau này chúng ta sẽ tự sống một mình? Việc lớn như vậy, chúng ta không tặng chút quà nào, Tứ thúc, Tứ thẩm, Ngũ Lang sẽ nghĩ gì về chúng ta? Sau này, chúng ta có thể không biết xấu hổ mà đứng trước mặt họ sao?”

“Về tình về lý đều không thể vắt cổ chày ra nước như thế.” Nói vậy, Tưởng thị cũng có chút tức giận: “Đừng nói đến chuyện sau này chúng ta còn phải nhờ cậy người ta nhiều, cho dù không cầu xin gì thì cũng không thể làm vậy.”

“Nàng nói thế, ta hiểu rồi.” Liên Kế Tổ thở dài nói: “Nhưng bà nội kia, ai có thể nói cho bà nghe chứ. Bà chính là ông trời! Ta cũng không còn tiền, trong tay bà nội có tiền, bà đã nói thế chứng tỏ bà sẽ không bỏ tiền ra đâu.”

“Cho nên ta đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ tới hôm nay, chúng ta tặng đi cho đỡ mất mặt.” Tưởng thị liền nói.

“… Nàng bắt đầu chuẩn bị từ lúc nào thế?” Trên mặt Liên Kế Tổ lộ ra chút vui mừng, hỏi Tưởng thị.

“Đã chuẩn bị từ sớm.” Tưởng thị liền nói, lại giận nhìn Liên Kế Tổ: “Bây giờ ngươi lại vui vẻ, cũng không giận ta nữa sao. Ta không cho ngươi tiêu tiền chính là dùng vào việc này. Lúc ấy ngươi còn nói này nói nọ với ta.”

Liên Kế Tổ không nói gì, chỉ cười.

Hôm nay, Chu thị nói nhà Liên Thủ Nhân sống nhờ bà, thật ra thì điều này cũng không thật sợ đúng. Chu thị được Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ phụng dưỡng, còn có những thứ mà nhà Liên Thủ Tín không ngừng tặng hàng ngày. Chu thị rất dư dả cũng là sự thật. Mà mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị và Đại Nữu Nữu cũng có sáu mẫu ruộng dưới danh nghĩa của bọn họ.

Sáu mẫu ruộng này, bọn họ không cho thuê mà tự họ gieo trồng.

Đây là do Tưởng thị khăng khăng phải làm vậy. Vốn là Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ định cho thuê sáu mẫu ruộng này, dù sao thì cũng có Chu thị giúp đỡ, bọn họ cũng không sợ không sống nổi.

Tưởng thị lại biết tính toán hơn hai người này. Nàng kiên trì tự cày cấy, lại khuyên bảo thuyết phục Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ. Một mặt nàng đốc thúc Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ xuống ruộng làm việc, một mặt nàng cũng kiên quyết xuống ruộng học cày cấy. Vài người bọn họ không quen làm việc nặng, trồng trọt cũng chỉ qua loa tàm tạm, nhưng qua việc này có thể khiến cho cái nhìn của người xung quanh với họ cải thiện đôi chút.

Liên Thủ Tín và Trương thị thấy vậy, thầm nghĩ cả nhà này còn chưa đến nỗi không có thuốc chữa, rất vui mừng.

Mà nông sản thu được từ ruộng đồng cũng vừa đủ khẩu phần lương thực của mấy người. Chu thị cũng chỉ quản phần ăn uống của mình và Liên Nha Nhi, ngoài ra chỉ lấy ra chút tiền, giúp chút cá, thịt, dầu, muối.

Có thể nói, cả nhà có thể sống ấm no là dựa vào chính họ, có thể sống cuộc sống ăn ngon uống sướng như vậy là nhờ vào Chu thị.

Liên Thủ Nhân khúm núm như vậy trước mặt Chu thị cũng có một phần là muốn ăn uống ngon lành. Mỗi lần Chu thị náo loạn, cay độc mắng chửi Liên Thủ Nhân xong đều dùng thức ăn ngon tới vãn hồi, bù lại.

Vì vậy, trong tay Tưởng thị cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Lương thực dư ra hàng năm có thể bán đi vô cùng ít, ngoài ra hàng năm cũng nuôi hai con lợn, nhưng những thứ tiền khác, kể cả tiền bán trứng gà cũng không đến được tay nàng, tất cả đều do Chu thị giữ.

Mà tiền bán lương thực và heo đi còn phải chi trả chi tiêu thông thường, như vậy, số tiền có thể tiết kiệm được hàng năm đều rất ít. Nàng mua những thứ lụa là, kim chỉ này đều bằng chút tiền để dành đó, sau đó dùng thời gian rảnh mà thêu từng chút một, đan từng chút một.

Trong lòng, nàng cũng đã sớm tính toán dùng những đồ này vào việc gì, đầu tiên là Ngũ lang, sau đó còn có Liên Mạn Nhi, cũng là chuyện lớn trong một, hai năm tới. Mà đồ thêu tốn công tốn sức, thể hiện được tâm ý như vậy cực kì thích hợp với gia cảnh cùng thân phận hiện tại của nàng, cũng không hoàn toàn bị đám người Lý thị lấn át.

Người trong nhà đều sẽ làm như vậy.

Tưởng thị thu thập từng món đồ trong bao, lại nhỏ giọng nới chuyện với Liên Kế Tổ.

“… Nhị thúc nó mấy năm nay sống với La gia, nếu không phải Tứ thúc, Tứ thẩm quan tâm giúp đỡ thì sao có thể có ngày hôm nay? Lần trước Chi Nhi xuất giá, Nhị thẩm nó còn bán cả heo, tặng một phần đồ cưới lớn như vậy. Chúng ta còn không bằng bọn họ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.