Vợ À Em Mãi Mãi Là Của Anh!

Chương 1: Tử lộ đắc sinh




Mọi người đỗ dồn ánh mắt về phía người phát ra giọng nói. Đó không ai khác ngoài Ly, nhỏ liếc mắt nhìn nó nhếch mép cười, nói tiếp:

- Tôi không đồng ý Uyên Nhi là người thắng cuộc.

Không gian yên ắng lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau, thì chợt nghe tiếng MC cất lên:

- Tại sao bạn lại không đồng ý?

- Đơn giản thôi, thầy hiệu trưởng tức ban giám khảo là chú ruột của Uyên Nhi, chú nào mà không thương cháu mình nên đã nâng điểm cho Uyên Nhi.

Giọng nói lanh lãnh chua ngoa vang lên làm tất cả xôn xao bàn tán. Lúc đầu nó hơi bất ngờ, nhưng sao đó một nụ cười chế giễu hiện lên trên miệng nó, chế giễu Ly quá ngu ngốc, quả thật là nhỏ quá ngu ngốc nếu vậy thì đừng trách sao mà đẹp mặt giữa chốn đông người.

Còn hắn? Hiện giờ mặt hắn đen xì như than, sâu trong con ngươi lửa giận đang nổi lên. Sau nhỏ có thể làm những chuyện ngu xuẩn như vậy chứ, nếu có thể hắn sẽ cho Ly một bạt tai đẻ nhỏ tỉnh táo lại.

Nó lắc nhắc bước lên phía trước, mỉm cười cầm lấy miro:

- Vậy ý bạn là thầy hiệu trưởng là chú mình nên mới nâng điểm để mình chiến thắng cuộc thi?

- Đúng vậy. - Ly trả lời không cần suy nghĩ

Nó cẫn tiếp tục mỉm cười nhưng nụ cười lần này rất sắc bén và thâm độc.

- Sao bạn có thể ngu ngốc đến như thế nhỉ...? Nó dừng lại một chút quan sát biểu cảm của Ly, quả thật y như nó nghĩ, nhỏ Ly nghe nó nói xong muốn tức điên lên, nhìn vẻ mặt của nhỏ nó rất hài lòng a. - Đúng! Thầy hiệu trưởng chính là chú ruột tôi, nhưng bạn không thấy kết quả cuộc thi đâu phải chỉ một mình chú tôi quyết định, còn nữa tất cả mọi người cũng đã chứng kiến tài năng của tôi. Tôi không hiểu sao bạn lại nói tôi thắng cuộc thi là do chú tôi nâng điểm được nhỉ, hay bạn đang ghen tỵ với tôi?

Giọng nói chua chát, nham hiểm vang lên khắp cả kháng phòng làm mọi người kinh ngạc. Không còn ai ngờ đây là giọng nói của một Uyên Nhi suốt ngày cười nói, mà giờ đây giọng nói lanh lãnh như muốn xuyên qua người của đối phương. Ngay cả hắn nhìn nó chăm chăm đầy kinh ngạc.

Còn Ly thì trợn mắt đầy tức giận, Ly định bước lên cho nó mấy cái tát thì tay đã bị một bàn tay rán chắc, mạnh mẽ kéo ngược vào trong. Ly còn chưa kịp định hình lại mọi chuyện thì đã bị bàn tay ấy xô mạnh vào vách tường. Vai trái của Ly đau buốt, nhỏ ngước mặt lên định chửi cái người nào đó vô duyên vô cớ kéo nhỏ đi, thì lời nói bị tắt nghẹn lại khi thấy cái bộ mặt hằm hằm của hắn trước mặt nhỏ. Ly giật bắn người, chưa bao giờ nhỏ thấy vẻ mặt này của hắn, vẻ mặt như muốn giết người, nhỏ còn định hỏi hắn tại sao lại kéo nhỏ vào trong thì đã nghe cái giọng lạnh buốt của hắn cất lên:

- Cô có đang bị điên hay không hả? Làm những chuyện điên rồ như thế cô không thấy nhục nhã hay sao?

Thì ra hắn muốn nói chuyện này, Ly cười chua chát, nói:

- Anh đâu bao giờ la em...- Ly dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt hắn. - Trước kia dù em có làm chuyện động trời động đất đi nữa anh cũng chưa bao giờ la em.

Hắn cười lạnh, bàn tay đè lên vai nhỏ cũng siếc chặc lại

- Cô cũng đã nói là 'trước kia', thì bây giờ và trước kia khác nhau hoàn toàn

- Tại sao chứ? Tại con nhỏ Uyên Nhi ấy đúng không? - Ly hét lên, cho dù biết rõ câu trả lời nhưng nhỏ vẫn hỏi.

Hắn không trả lời câu hỏi của Ly mà nói: - Chuyện lúc trước cô thả rắn vào lớp của Uyên Nhi tôi không truy cứu nữa, nhưng khi nãy cô làm cho dây xích đu bị đứt ra chuyện này tôi không thể tha thứ cho cô được, còn nữa cô dám đứng trước đám đông nói Uyên Nhi...

Hắn chưa nói hết đã bị nhỏ cắt ngang.

- Anh yêu nó rồi đúng không? Anh nên nhớ là chúng ta vẫn chưa kết thúc. - Ly hét toán lên, nhìn sâu vào con ngươi đen thâm thuý kia như muốn tìm ra một dối trá trong đó, những thật đáng tiếc khi câu trả lời lại...

- Tôi yêu Uyên Nhi đấy thì sao? Tôi cũng xin nhắc lại cho cô nhớ một điều, chúng ta đã kết thúc từ khi cô bước đi.

Nước mắt Ly bắt đầu rơi lã chã. Nếu như trước kia nhỏ không bỏ hắn mà đi qua Mỹ để nhận cái chức giám đốc kia thì có thể mọi chuyện sẽ không như vậy, nhưng trên đời làm gì có hai chữ 'nếu như'.

- Tôi cảnh cáo cô nếu còn đụng tới Uyên Nhi một lần nữa tôi sẽ không tha cho cô đâu! - giọng nói lạnh lùng, mạnh mẽ như xuyên qua tai Ly, làm nhỏ đứng yên đó nhìn hắn bước đi xa dần, nhỏ hét lên.

- Tôi đâu phải thiên thần mà phải đứng yên nhìn người khác từng bước cướp đi trái tim của người tôi yêu...

Hắn vẫn không quay đầu lại. Nước mắt Ly càng rơi nhiều hơn, dần dần trượt người xuống ngồi trên mặt đất lạnh buốt, Ly vùi mặt vào đầu gối khóc nức nỡ. Còn ở một nơi gần đó, một nụ cười hài lòng nở trên môi nó.

Đến lúc ra về, mọi người cố ý diện cớ bận việc để hắn chở nó về, thật ra ngay từ đầu hắn cũng có ý định sẽ chở nó về nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị cái đám két kia chuyển hết nhiệm vụ qua cho hắn (-_-). Khi ra nhà xe, thấy nó lắc nhắc bước đi, hắn chao mày lại, nhanh bước tiến lại bồng nó vào lòng. Chân nó vẫn chưa hết đau nên đành để hắn bồng lên xe. Cả quãng đường đi cả hai điều im lặng. Khi đến nhà nó, hắn lại bồng nó lên phòng, thấy hắn chuẩn bị về thì nó chợt nhớ đến việc gì đó, gọi hắn lại:

- Nè! Anh còn nhớ anh đã hứa gì với tôi không?

Hắn dừng bước, ngẫm nghĩ một hồi quay lại hỏi:

- Chuyện gì?

Mặt nó bíu xị, hờn dỗi liếc hắn, nhắc nhỡ.

- Chuyện anh nói nếu tôi thắng cuộc thi muốn anh làm gì cũng được ấy.

Thật ra, hắn còn nhớ rất rõ nhưng vẫn muốn giả bộ quên đi để coi vẻ mặt hờn dỗi của nó ấy mà.

- Vậy giờ cô muốn tôi làm gì?

Nó suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết nên bảo hắn làm gì. Hiếm có cơ hội sai bảo Vương Đông đại nhân nên phải hành hạ mạnh tay một chút hahaha.

- Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra tôi sẽ nói.

====

M.n trung thu vui vẻ nha >_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.