Vợ À Em Không Thể Thoát

Chương 64: Lão ngũ




Từ Chính Nguyên vừa bước ra cửa thì nhìn thấy một người quần áo xốc xếch chạy vào sân, người hầu Từ gia muốn ngăn hắn nhưng bị hắn đạp ra.

Sắc mặt Từ Chính Nguyên thay đổi, lập tức bước về phía trước, bất ngờ đụng phải người đó. Từ Chính Nguyên đang định mở miệng định nói chuyện thì cảm thấy có thứ gì đó giống giọt nước mưa rớt xuống mặt và miệng ông ta. Ông ta không biết đó là gì, chỉ thấy nó rất hôi thối.

Đó là mùi của nhà xí, mùi phân mới và cũ trộn lẫn, văng vài giọt vào miệng ông ta, mặn mặn trên lưỡi, sau đó hòa vào nước bọt, chảy xuống cổ họng ông ta, ông ta bất giác nuốt vào.

Mùi phân bỗng tràn ngập người ông ta.

"Ọe!" Từ Chính Nguyên không nhịn được khom lưng nôn ra, thứ trong dạ dày thi nhau tuôn ra ngoài, muốn chen lên chui ra ngoài từ mũi ông ta.

Ông ta vẫn còn chưa nôn ra hết đã cảm thấy cánh tay nóng lên, bị người khác nắm chặt, sau đó nguồn gốc của mùi hôi thối mở rộng vòng tay, ra sức ôm chặt lấy ông ta.

"Nhị lão gia, chúng muốn giết ta, chúng ép bọn ta uống thuốc, nhốt ta trong nước phân… Nhị lão gia, ông phải cứu ta…"

Từ Chính Nguyên muốn đẩy Diêm Trường Quý ra, nhưng càng chống cự hắn càng ôm chặt ông ta.

"Người đâu…" Từ Chính Nguyên hét, "Đứng ngẩn ra đó làm gì, lôi hắn ra cho ta."

Người hầu Từ gia lập tức nhào lên.

Từ Tùng Nguyên ngăn Từ lão phu nhân và Hàng thị lại, quay đầu nhìn Hàng thị: "Mọi người quay vào sân trong đi, ở đây để ta và Nhị đệ xử lý."

Sắc mặt Từ lão thái thái rất khó coi, dùng tay bịt mũi miệng, đứng nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Từ Chính Nguyên, không nhịn được hét lên: "Người đâu hết rồi? Sao lại để người khác xông vào đây? Người canh cửa đâu rồi?"

Quản gia lập tức xin lỗi: "Lão thái thái, đây là lỗi của chúng nô tài… Chúng nô tài đang nói chuyện với người gây rối, ai ngờ hắn chen vào cửa, trên người hắn… toàn là… chúng nô tài nhất thời không thể ra tay."

"Vốn định chặn hắn ở tiền viện, nào ngờ hắn biết được cửa hông phía sau hành lang nên trực tiếp chạy vào."

Quản gia cũng rất oan ức, đâu ngờ được người đó lại có thể quen đường quen lối như đang ở nhà mình như vậy.

Ánh mắt Từ lão phu nhân thu lại, nhìn sang Từ nhị thái thái bên cạnh.

Từ nhị thái thái cúi đầu không dám nói, đây không phải lần đầu Diêm Trường Quý đến đây, lần trước lão gia dẫn hắn vào, sợ đi cửa chính bị người khác thấy nên đi cửa hông đến hậu viện.

Đây đúng là tự lấy đá đập vào chân mình. Rốt cuộc Diêm Trường Quý đã xảy ra chuyện gì? Sao lại từ một Chưởng quầy làm việc thận trọng, biến thành dáng vẻ thế này.

Người hầu Từ gia vội vã kéo Diêm Trường Quý ra, áo của Từ Chính Nguyên cũng bị rách làm hai.

Cuối cùng cũng thoát ra được, Từ Chính Nguyên đứng ngơ ra đó, cảm giác được mùi hôi trên người, nhất thời không biết phải làm sao.

"Mau giúp Nhị lão gia thay y phục." Từ nhị thái thái bịt mũi miệng dặn dò người hầu.

"Nhị lão gia," Diêm Trường Quý quyết không bỏ cuộc, dùng hết sức hét lên, "Xin ông từ bi, trả tiền mua thuốc cho bọn họ, nếu không bọn họ sẽ giết ta."

Màu máu trên mặt Từ Chính Nguyên đột nhiên biết mất: "Tiền mua thuốc gì? Ngươi nói bậy gì vậy?"

"Nhị lão gia, là ngài kêu ta đem bán số bã thuốc mà Cố gia không cần đi," Diêm Trường Quý vô cùng hoảng sợ, "Ông nói bã thuốc sau khi Cố gia điều chế vẫn còn công hiệu, bán giá rẻ sẽ không bị người khác phát hiện."

Lông tơ trên người Từ Chính Nguyên đều dựng lên, sao Diêm Trường Quý lại có thể dễ dàng khai ra ông ta như vậy.

Từ Tùng Nguyên ngạc nhiên nhìn Từ Chính Nguyên, "Các ngươi bán thuốc giả?"

"Ta đương nhiên không có làm." Từ Chính Nguyên lập tức phản bác, ông ta muốn ém chuyện này đi, nhưng nhất thời không tìm được lí do.

Từ nhị thái thái vội bước về trước: "Cứ thay y phục cho lão gia trước, thế này thì làm sao nói chuyện."

Diêm Trường Quý vẫn không ngừng nói: "Nhị lão gia, đây đều là ý của ông, nếu không ta sao có gan làm vậy. Ta nói chi bằng mua được hiệu thuốc của Cố gia rồi tính tiếp, chúng ta chỉ trả tiền cọc, gây chuyện thế này ngộ nhỡ Cố gia nuốt lời thì làm sao mua được. Nhị lão gia nói Cố gia không thể biết chuyện này, hiện tại có thể kiếm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”

Diêm Trường Quý nói đến đây mới phát hiện mình lỡ lời nên lập tức im lặng.

Từ Tùng Nguyên nghe như sét đánh ngang tai: "Các ngươi mua hiệu thuốc của Cố gia?"

Từ Chính Nguyên hoảng hốt, Từ nhị thái thái cũng bất giác nắm chặt khăn tay.

Trong sân bỗng nhiên yên tĩnh.

Dáng vẻ của Từ Chính Nguyên lúc đó đã khiến người ta biết được câu trả lời.

Từ lão phu nhân trở nên nghiêm túc: "Ngươi bán thuốc từ khi nào? Mua hiệu thuốc của ai không mua, lại đi mua của Cố gia?" Cố gia không phải là người lương thiện, làm ăn với họ như tự bán đứng mình, không chừng lại còn bị họ hại.

Môi Từ Chính Nguyên run cầm cập, không nói được câu nào.

Trong mắt Từ Tùng Nguyên đầy vẻ thất vọng: "Nhị đệ, sao đệ có thể làm vậy, Cố gia xảy ra chuyện, đệ dậu đổ bìm leo đã đành, lại còn bán thuốc giả, đây là mạng người."

Từ nhị thái thái giọng run run: "Không phải chúng ta mua hiệu thuốc, chuyện này không liên quan chúng ta, sao chúng ta mua nổi hiệu thuốc như vậy, thật sự không phải là chúng ta…"

Từ nhị thái thái nói xong lại nhìn Diêm Trường Quý: "Ngươi nói đi, hiệu thuốc đó có phải nhị lão gia mua không?"

Diêm Trường Quý ngẩn ra một lúc rồi lắc đầu, không nói gì thêm.

"Người của Cố gia đến rồi," Quản gia vào báo, "Đám người đó mời người của Cố gia đến."

Ánh mắt Từ lão phu nhân trầm xuống: "Là ai đến? Quản gia của Cố gia?"

Quản gia lắc đầu: "Là Cố Đại tiểu thư, xe ngựa đã đến cửa."

Cố Lang Hoa vì chuyện này mà tìm đến Từ gia.

Hàng thị vội nói: "Mau, mời Cố Đại tiểu thư đến phòng khách."

Mắt Từ Cẩn Du bên cạnh hơi lóe lên: "Mẫu thân, nếu lúc này để Cố Lang Hoa vào, há không phải định tội nhị thúc sao."

"Nhưng cũng không thể tránh né," Từ Tùng Nguyên nghiêm mặt, lộ ra vẻ quyết đoán, "Nếu Nhị đệ thật sự không hề mua hiệu thuốc, càng không sai người bán thuốc giả, thì còn phải sợ một cô gái sao? Nếu có thể giải thích rõ chuyện này, cũng có thể trả lại sự trong sạch cho Nhị thúc con."

Mặt Từ Chính Nguyên lúc xanh lúc đỏ.

"Còn ngẩn ra làm gì?" Từ Tùng Nguyên nhìn Quản gia, "Mau ra mời người vào."

Quản gia nhìn Từ lão phu nhân, Từ lão phu nhân nhếch môi, hồi sau cười lạnh một tiếng: "Giờ là đại lão gia làm chủ, mau làm theo lời đại lão gia."

Quản gia vội vàng lui xuống.

...

Lang Hoa xuống xe, nhà của Từ gia ở kinh thành là nhà cổ do tổ tiên để lại, khi Từ Tùng Nguyên dọn vào, chỉ sửa lại đơn giản, hai con sư tử đá ngoài cửa là quà mừng của con cháu dòng họ gửi đến.

Lang Hoa nhìn sư tử đá bên trái, bỗng có cảm giác đã từng biết nó, hình như phía dưới có một miếng đá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.