Vợ À! Để Anh Sủng Em Nha!

Chương 15: Chương 15: Trở mặt còn nhanh hơn lật sách




Một câu nói làm cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, tiếp theo đó là một sự bùng nổ. 

Mẫn Nguyệt kinh hỉ gọi ông, "Ba, ba đã tỉnh rồi?"

Hiên Viên Nhã cũng vọt đến, "Anh trai, anh tỉnh?"

Hiên Viên Triệt không để ý đến người khác mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Mẫn Nguyệt, bàn tay chầm chậm đưa ra. 

"Khuynh........Thành........"

Thần sắc Mẫn Nguyệt hơi cứng lại, nhẹ nhàng giải thích cho Hiên Viên Triệt. 

"Ba, con không phải là mẹ, con là Mẫn Nguyệt."

"Mẫn Nguyệt?" Mắt Hiên Viên Triệt hiện lên vẻ nghi hoặc nhưng mà theo bản năng lại tin đây chính là con gái của mình, bàn tay hơi đưa lên sờ má cô. 

"Thì ra con đã lớn như vậy."

Mẫn Nguyệt nhu thuận để cho ông sờ, "Đương nhiên là phải lớn rồi, ba đã ngủ suốt 15 năm rồi đấy."

"15 năm? Ba đã ngủ suốt 15 năm?" 

Hiên Viên Nhã nghiêng đầu chen vô nói: "Phải đó, anh, anh đã nằm ở đây 15 năm rồi."

Hiên Viên Triệt nhìn cái đầu vừa nhô ra, biểu cảm nhíu mày nghi hoặc. 

Hiên Viên Nhã bất đắc dĩ giải thích, "Anh, em là tiểu Nhã, em gái của anh!"

Hiên Viên Triệt hơi cong khoé môi, an ủi cô, "Tiểu Nhã lớn lên rất đẹp, trưởng thành rồi!"

"Rầm!" Cánh cửa đột ngột mở ra, Mạc Vân Du và Joker cùng xông vào phòng. 

Joker thấy Hiên Viên Triệt đã tỉnh thì rất hưng phấn, nhưng ngoài miệng vẫn chế nhạo. 

"Cái tên đáng ghét này, chịu tỉnh rồi à."

Mạc Vân Du chạy đến bên giường, vừa cầm tay Hiên Viên Triệt vừa chảy nước mắt. 

"Triệt nhi, con hôn mê bấy lâu nay cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Đôi môi Hiên Viên Triệt khô khốc, ánh mắt trầm lặng đi rất nhiều, hồi lâu sau mới nặn ra được một câu. 

"Mạc phu nhân!"

Cả người Mạc Vân Du cứng đờ, bi thương không chịu nổi. 

"Triệt nhi.......con, vẫn còn giận mẹ à?"

Hiên Viên Triệt im lặng không mở miệng, Hiên Viên Nhã đứng bên cạnh không nỡ nhìn bà như vậy liền lên tiếng an ủi. 

"Anh, mấy năm qua đều là mẹ mỗi ngày chăm sóc anh, chưa bao giờ từ bỏ hy vọng cứu sống anh. Chuyện năm đó mẹ cũng đã hối hận rất nhiều rồi, anh hãy tha thứ cho mẹ có được không?"

Hiên Viên Triệt sâu kín nhìn Mạc Vân Du, sau đó mắt anh liếc quanh căn phòng, khẽ nhíu mày. 

"Khuynh Thành đâu? Tại sao cô ấy không ở đây?"

Biểu cảm mọi người chợt cứng ngắt, không ai dám trả lời lại anh. 

Trong lòng Hiên Viên Triệt bỗng cảm thấy bất an, anh đưa mắt sang Joker. 

"Joker, Mẫn Nguyệt đã an toàn ở đây vậy có phải năm đó cậu đã cứu được hai mẹ con họ rồi không, vậy thì Khuynh Thành đâu, tại sao không vào đây thăm tôi?"

"Cái này.......cô ấy......." Joker ấp úng không nói, Triệt vừa mới tỉnh lại, nói chuyện của Nam Cung Khuynh Thành không biết anh ấy có chịu nổi không. 

Thấy không ai trả lời, giọng Hiên Viên Triệt hơi to lên. 

"Tại sao không ai nói chuyện? Mau trả lời tôi, Khuynh Thành đâu rồi?! Có phải là các người không cho cô ấy vào đây không?"

Thấy Hiên Viên Triệt vùng vẫy muốn ngồi dậy, Joker vội đè lại, anh hạ mắt, quyết định nói thật với Triệt. 

"Đúng là năm đó tôi đã cứu cô ấy và Mẫn Nguyệt ra, nhưng sau đó........" Joker thật sự không biết nên nói tiếp như thế nào. 

"Sau đó mẹ bị Âu Dương Cẩn bắt lại, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng mấy ngày sau thi thể đầy vết thương của mẹ được đưa về Nam Cung gia." Mẫn Nguyệt một hơi nói ra hết, giọng nói của cô tuy bình thản nhưng không ai biết bàn tay dưới áo đã nắm chặt đến mức nổi lên gân xanh, thân thể run nhẹ. 

Mắt Hiên Viên Triệt dường như muốn nứt ra, không thể tin nhìn Mẫn Nguyệt. 

"Không thể nào, cô ấy sao có thể chết, Mẫn Nguyệt, con đang lừa ba phải không? Các người đang gạt tôi!"

Hiên Viên Triệt nắm tay Joker mà gầm lên, đáy lòng Joker cũng rất khổ sở. 

"Triệt, những gì con bé nói........đều là sự thật, năm đó không thể bảo vệ tốt vợ con của cậu, thật xin lỗi!"

"Không, không, đây nhất định là giả, có phải cô ấy chỉ là đang trốn tôi thôi phải không? Cô ấy không chết, nhất định không chết, cô ấy đã hứa sẽ ở bên cạnh tôi suốt đời, cùng nuôi dưỡng con của chúng tôi, còn nói sau này muốn đưa Mẫn Nguyệt đi chọn váy cưới, chuẩn bị của hồi môn cho con bé thật nhiều. Cô ấy làm sao có thể chết!"

Đôi mắt Hiên Viên Triệt đỏ ngầu, trở nên điên cuồng, tay giật mạnh các ống truyền dịch ra, thân thể giãy giụa muốn xuống giường. 

Đối với một người đang bị kích thích thì chỉ với sức của Joker cũng sắp giữ không nổi, mắt thấy Hiên Viên Triệt đang tự làm mình bị thương nhiều hơn thì bỗng Âu Thần tiến lên, đánh một phát vào gáy của Hiên Viên Triệt. 

Âm thanh của ông tắt hẳn, yếu ớt ngã xuống, nhắm hai mắt lại, Joker thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Mạc Vân Du thì thấy xót cho con. 

"Đánh như vậy có mạnh quá không, lỡ như nó bị thương thì sao, nó mới tỉnh lại thôi."

Mắt lạnh Âu Thần chuyển qua, bình thản nói: "Vậy không lẽ cứ tiếp tục bỏ mặc bác ấy tự làm mình bị thương? Nếu không cẩn thận rớt xuống giường hay va chạm vào nơi nào thì hậu quả không phải chỉ đơn giản thế này đâu." Âu Thần biết vừa rồi bản thân mình dùng sức ở mức độ nào, nhìn qua rất ghê gớm nhưng thật ra không đau bao nhiêu. Bởi vì anh biết đây là ba của bảo bối nên ra tay rất chừng mực. 

Mạc Vân Du nghẹn, không thể phản bác. 

Mẫn Nguyệt cúi đầu, vò vò góc áo. 

"Có phải em nói quá trực tiếp rồi không? Đáng lẽ ba vừa tỉnh dậy em không nên nói với ba chuyện đó."

Âu Thần nâng gương mặt Mẫn Nguyệt lên, thấy hai mắt cô hiện lên vẻ đau lòng, đáng thương vô cùng. 

"Tách!" Anh búng lên trán cô một cái, "Nói sớm hay muộn thì cũng vậy thôi, nếu bây giờ em không nói thì sau này ba em biết em lừa ông ấy thì sẽ càng tức giận hơn."

Cô đương nhiên biết chuyện đó nên lúc nãy cô đã nói thẳng nhưng mà chứng kiến cảnh ba kích động đến thế cô rất khó chịu. 

Hiên Viên Nhã đỡ Mạc Vân Du ra khỏi phòng, "Cứ để anh hai ở đây nghỉ ngơi, mọi người về phòng trước đi."

Mẫn Nguyệt chen vào nói, "Con muốn ở đây chăm sóc ba!"

Hiên Viên Nhã nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng phản đối thì Âu Thần đã nói trước. 

"Bản thân em còn là một người bệnh thì đòi chăm sóc người khác cái gì. Đi thôi, anh đưa em về phòng."

"Này, khoan đã, em......." Mẫn Nguyệt hoàn toàn không có cơ hội cãi lại, bởi vì tay anh đã đặt trên xe lăn, chậm rãi đẩy cô đi. 

Trong phòng mọi người chảy xuống ba hàng hắc tuyến, quả nhiên chỉ có vị kia mới có thể trị tiểu nữ vương đó. 

Dù Âu Thần không cho cô ở lại phòng Hiên Viên Triệt nhưng cứ cách mấy tiếng thì sẽ đẩy cô sang đó. Đương nhiên, đó cũng là phúc lợi mà cô làm nũng rất nhiều mới có được. 

Hiên Viên Triệt hôn mê đến buổi tối mới tỉnh lại, lần này ông không nháo, cũng không nổi điên như lúc sáng, chỉ là lẳng lặng nhìn trần nhà, nhìn một hồi nước mắt chảy xuống. 

Lúc Mẫn Nguyệt vào phòng chính là thấy cảnh như vậy, cô nghĩ cảm giác mất đi người mình yêu nhất chính là đau khổ tột cùng giống thế. Nếu như một ngày nào đó cô mất đi anh........ 

Cô thật không dám tưởng tượng đến cảnh đó. 

Trong lòng cô bỗng sợ hãi, đột nhiên nắm chặt tay Âu Thần ở sau lưng. 

Tay Âu Thần bị cô nắm một cách đột ngột làm anh không hiểu ra làm sao, đành phải cúi người xuống nhỏ giọng hỏi cô. "Sao vậy bảo bối?"

Mẫn Nguyệt khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Đẩy em vào đi."

Anh gật đầu, chuyển động xe lăn đưa cô vào trong. 

Mẫn Nguyệt tươi cười kêu, "Ba!"

Thật ra từ lúc Âu Thần hỏi Mẫn Nguyệt thì Hiên Viên Triệt đã nghe thấy nên lúc cô kêu cũng không bất ngờ. Ông thu hồi nước mắt, nghiêng đầu qua mỉm cười nhẹ. 

"Mẫn Nguyệt, lại đây!"

Mẫn Nguyệt đến bên giường cầm khăn tay vệt nước mắt cho ông. 

"Con biết việc mẹ chết là một đả kích lớn, nhất định ba rất khó chịu, nhưng mà vẫn còn con ở đây mà, Mẫn Nguyệt sẽ luôn ở bên cạnh ba."

Hiên Viên Triệt chỉ thoáng cười, ông biết, nỗi đau đó, dù thế nào cũng không thể phai được. 

Nhưng mà con gái đã cất công an ủi ông thì ông cũng không thể làm con bé thất vọng được, ông muốn xoa đầu Mẫn Nguyệt nhưng đáng tiếc, thân thể hôn mê nhiều năm nên không hề có sức. 

Hiên Viên Triệt đành bỏ cuộc, tính nói sang chuyện khác, khoé mắt liếc thấy Âu Thần đứng sau lưng Mẫn Nguyệt. Ông nhớ người này luôn đứng cạnh Mẫn Nguyệt từ lúc ông tỉnh dậy, hình như còn là người đã đánh sau gáy ông. 

"Mẫn Nguyệt, người sau lưng con là ai?"

Nhắc đến cái này Mẫn Nguyệt bỗng đỏ mặt, đây là chính thức ra mắt với gia đình cô a. 

"Anh ấy là Nam Cung Âu Thần, bạn......bạn trai con!"

"Không phải, là chồng sắp cưới!" Âu Thần mặt nghiêm túc đính chính lại giúp cô. 

Mặt Mẫn Nguyệt đỏ tới tận mang tai, trước mặt ba cô anh còn dám nói như thế, da mặt thật dày mà. 

Bàn tay Mẫn Nguyệt len lén nhéo tay anh, Âu Thần lặng lẽ hít một hơi khí lạnh, bảo bối ra tay thật tàn độc, nhưng ngoài mặt anh vẫn ra vẻ điềm nhiên. 

Hiên Viên Triệt đương nhiên có chú ý tới động tác nhỏ này của hai người, công chúa nhỏ nhà ông lúc trước, tại sao ông chỉ mới ngủ có một giấc tỉnh dậy thì đã có chồng chưa cưới rồi?! 

Hiên Viên Triệt bỗng có cảm giác cải trắng thơm ngát nhà mình bị heo nhổ đi mất. Hơn nữa cái họ Nam Cung này....... 

"Cậu là người Nam Cung gia?"

Âu Thần không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, "Đúng vậy, ba của con chính là Nam Cung Hạ."

Hiên Viên Triệt biến sắc, "Nam Cung Hạ? Vậy hai đứa có biết tất cả rằng mình không có quan hệ huyết thống không?"

"Có, ba nuôi......à không phải, cậu có nói với con rằng mẹ không có quan hệ huyết thống với Nam Cung gia. Ba, thì ra ba cũng biết chuyện này?"

"Ừ, mẹ con đã từng nói cho ba biết. Nhưng mà mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao con lại gọi Nam Cung Hạ là ba nuôi, còn năm đó, mẹ con làm sao mà chết?"

"Ba, con sẽ từ từ nói cho ba nghe, thật ra là.........." Mẫn Nguyệt chậm rãi ngồi bên cạnh ông kể lại mọi chuyện, cô cố tình không nói rõ cuộc sống cực khổ lúc nhỏ của mình. Chỉ nói sơ qua rồi kể đến cuộc sống hạnh phúc ở Nam Cung gia mấy năm nay. 

Dù vậy Nam Cung Hạ nghe xong vẫn nổi lên cảm xúc buồn bã, đau lòng thay cô. 

"Mấy năm qua cực khổ cho con rồi, là ba không bảo vệ tốt mẹ và con."

"Ba, con không sao, hiện giờ con không phải rất tốt sao, ba không cần vì chuyện của mẹ và con mà áy náy, điều ba cần làm hiện giờ chính là giữ gìn sức khoẻ thật tốt, để sau này có thể nắm tay dắt con đi trên lễ đường."

"Tiểu Mẫn Nguyệt nhà ta chưa gì đã muốn kết hôn rồi à, nhưng mà ba còn chưa đồng ý tên nhóc kia đâu. Hừ, đừng tưởng cậu đã cứu con bé nhiều lần, còn chăm sóc nó mấy năm nay thì tôi sẽ cho cậu cưới con bé. Mẫn Nguyệt còn quá nhỏ, mới hơn 18 tuổi, chuyện kết hôn vẫn là đợi thêm vài năm nữa đi."

Âu Thần cảm thấy một trận sét đánh ngang tai, tay chân hơi bối rối, không biết mở miệng thế nào. Thì ra cảm giác đứng trước ba vợ là như thế này. 

Mẫn Nguyệt bật cười, "Ba, con cũng gần 19 tuổi rồi, không phải là trẻ vị thành niên."

"19 tuổi thì làm sao chứ, vẫn còn nhỏ." Bảo ông vừa tỉnh lại không lâu sau đã đem con gái gả đi ông tuyệt đối không muốn. 

Cô biết không thể cãi lại ba, đành hùa theo ông. "Được, còn nhỏ thì còn nhỏ, thêm vài năm nữa cũng không sao, con cũng muốn ở bên cạnh chăm sóc ba."

Âu Thần tái mặt, Hiên Viên Triệt vui vẻ. 

"Mẫn Nguyệt ngoan."

Ông nhìn thấy cô ngồi trên xe lăn, nghi hoặc hỏi: "Mẫn Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì, tại sao con phải ngồi trên xe lăn, bị thương à?"

Mắt Mẫn Nguyệt lướt qua xe lăn, thần sắc thản nhiên trả lời. 

"Không phải, mấy hôm trước con bị té nên chân hơi sưng, là Âu Thần đã làm quá lên bắt con ngồi xe lăn thôi, thật ra con đã khỏi rồi."

Âu Thần biết cô muốn giấu chuyện gì, như thường nói: "Bị thương thì phải dưỡng thương cho tốt, nếu để em tự do chạy nhảy thì không biết bao giờ mới lành."

Mẫn Nguyệt chu môi, "Bá đạo!"

Tuy Hiên Viên Triệt không nói nhưng trong mắt lộ ra vẻ hài lòng với Âu Thần, coi như cũng biết lo lắng, quan tâm con gái ông rất kĩ càng. 

Thấy Mẫn Nguyệt hoạt bát như lúc nhỏ thì ông đã yên tâm, ông nghe nói con bé làm sát thủ. Thật ra ông rất lo lắng về chuyện này, ông chỉ muốn Mẫn Nguyệt có một cuộc sống bình thường, không lo không nghĩ, sau đó lại lấy một người chồng tốt biết yêu thương con bé. Nhưng mà sinh ra trong hắc đạo thì đã định sẵn sẽ không thể thoát khỏi cuộc sống gió tanh mưa máu rồi, giống hệt mẹ con bé.

"Chân con thật sự không sao chứ?"

"Đã không sao nữa rồi, ba nhìn này." Mẫn Nguyệt vịn xe lăn đứng dậy, xoay một vòng cho ông xem. 

Tầm mắt Âu Thần gắt gao nhìn cô, chỉ lo cô xoay một hồi thì sẽ chóng mặt mà ngã xuống, dù sao thiếu máu thì không thể chỉ ngày một ngày hai là có thể bù lại hết được. 

Hiên Viên Triệt thấy vậy thì yên tâm rồi, nhưng mà ông vẫn có một vấn đề không hiểu. 

"Con nói ba bị Âu Dương Cẩn hạ độc, hôn mê mười mấy năm không tỉnh, cả Hiên Viên gia đều bó tay, vậy ai đã giải độc cho ba?"

"Con có mấy người bạn rất giỏi về y thuật, là do bọn họ hợp lại nghiên cứu thuốc giải cho ba."

Hiên Viên Triệt gật đầu, hoàn toàn tin tưởng. 

Cô lại trò chuyện thêm với ông về chuyện nhà, lúc sau mới ra ngoài, đi về phòng mình. 

Lúc đóng cửa lại, Mẫn Nguyệt không có động tác, ánh mắt sâu thẳm nhìn cửa phòng Hiên Viên Triệt đến xuất thần. 

Cô nghiêng đầu, khẩy khẩy lòng bàn tay Âu Thần. 

"Anh cũng cảm nhận được có điều gì đó kì lạ phải không? Tuy cười cười nói nói với em như thường nhưng em không tin ba có thể chấp nhận chuyện của mẹ dễ dàng như thế. Dường như ông ấy đang kiềm nén điều gì đó."

"Nếu em thấy lo lắng thì theo dõi thêm là được rồi, lại phái người thay phiên chăm sóc bác trai, không rời một bước."

Mẫn Nguyệt gật đầu, coi như chấp nhận phương pháp này. 

Cô quả thật đoán không sai, tình trạng của Hiên Viên Triệt không hoàn toàn ổn như cô đã thấy. 

Mỗi ngày ông luôn không chịu nói chuyện, chỉ trầm mặc nhìn bên ngoài cửa sổ, có người tới cũng không để ý. 

Nhưng đối với Mẫn Nguyệt thì khác, cô tới ông sẽ mở miệng, sẽ cười. Vì vậy mỗi ngày Mẫn Nguyệt đều dành hơn phân nửa thời gian để bồi ông. 

Mẫn Nguyệt thuần thục gọt táo ra, để trên dĩa trước mặt ông. Hiên Viên Triệt cầm mấy miếng lên ăn, khen ngon. 

Thấy Mẫn Nguyệt có ý muốn dọn dẹp đống dĩa trái cây và con dao ông vội cản lại. 

"Con cứ để đấy đi, lát ba muốn ăn nữa thì sẽ tự gọt."

"Hay là để bây giờ con gọt cho ba luôn?"

"Không cần đâu, gọt trước rồi để lâu thì sẽ không ngon. Con yên tâm, ba thể tự gọt trái cây được, con mau đi ăn cơm đi."

Mẫn Nguyệt do dự chút vẫn là để đó cho ông, bảo Âu Thần đẩy xe lăn rời đi. 

Thân thể cô cũng đã khoẻ hơn, sắp không cần phải ngồi xe lăn nữa, nhưng Âu Thần vẫn kiên quyết bắt cô ngồi thêm hai ngày. 

Mẫn Nguyệt lẩm bẩm không chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Nói thật ra là cô không thể phản kháng nên mới nghe lời như vậy, dường như đối với lần ngất xỉu trước của cô anh bị ám ảnh rất nặng. 

Sau khi Mẫn Nguyệt đi, Hiên Viên Triệt âm trầm nhìn con dao, trong đầu hiện lên vài suy nghĩ. 

"Khuynh Thành, em chờ anh một chút!"

Điều Mẫn Nguyệt lo lắng về Hiên Viên Triệt cuối cùng cũng xảy ra. Hôm nay lúc cô mang cơm sang phòng ông thì khi mở cửa ra đã chứng kiến cảnh tượng khiến cô đau lòng nhất, đó chính là Hiên Viên Triệt cầm dao cắt cổ tay tự sát. 

Mâm cơm cô cầm rơi loảng xoảng xuống đất, Mẫn Nguyệt hét lên: "Ba!"

Lúc cô định đứng dậy ngăn ông thì đã có người nhanh hơn cô. 

Âu Thần đánh bay con dao, lập tức cầm một cái khăn trên bàn, đặt lên vết thương, cầm máu lại. 

Suốt quá trình Hiên Viên Triệt đều đờ đẫn, mắt không có tiêu cự. 

Mẫn Nguyệt mặc kệ đám đổ vỡ dưới chân, mặt tái mét chạy lại. 

"Ba, tại sao ba lại làm như vậy?" Cô chú ý thấy trong tay ba đang cầm một bức hình của mẹ. 

Lúc này Hiên Viên Triệt mới có phản ứng, bắt đầu giãy giụa. 

"Tại sao không cho ba chết đi, thiếu cô ấy thì sống trên này có ý nghĩa gì chứ?! Ba phải ở bên cô ấy, các người mau tránh ra!" Hiên Viên Triệt điên cuồng giãy giụa muốn hất Âu Thần ra.

Anh phải dùng rất nhiều sức mới có thể tiếp tục đè vết thương lại được. 

Nước mắt Mẫn Nguyệt chảy xuống, đây thật sự là người ba trong trí nhớ của cô sao? 

"Ba vì mẹ nên cũng muốn vứt bỏ con? Mười lăm năm trước, mẹ vứt con ở cô nhi viện, đến bây giờ ba vừa tỉnh lại thì cũng muốn bỏ con mà đi."

Hiên Viên Triệt bị một câu nói của cô hung hăng đánh vào tim, nhất thời đau đớn vô cùng. 

Ông đã khôi phục lý trí, nhìn con gái đang khóc ông vô cùng hoảng loạn. 

"Mẫn Nguyệt, con nghe ba nói!" Hiên Viên Triệt đứng dậy, muốn kéo tay Mẫn Nguyệt như lúc nhỏ để an ủi cô nhưng mà bị cô tránh ra. 

"Mười mấy năm mất trí nhớ khiến con không cảm nhận được tình yêu của ba mẹ là thứ gì. Con cứ nghĩ không phải hai người không cần con mà là do hai người có nỗi khổ tâm. Cho nên lúc con biết ba còn sống con đã vui đến cỡ nào ba có biết không? Nhưng mà bây giờ xem ra sự mong chờ của con là vô ích rồi, con không có mẹ, đến cả ba cũng không muốn ở bên con."

Hiên Viên Triệt gấp gáp nói, "Không phải như vậy đâu Mẫn Nguyệt, là ba không tốt, ba không thể ở bên chăm sóc cho con. Nhưng mà ba quả thật chịu không nổi rồi, mỗi ngày ba đều nhớ đến mẹ con, nhớ tới điên cuồng, chỉ muốn ở bên cô ấy."

Âu Thần đột ngột chen vào, "Chỉ vì như vậy nên bác nỡ bỏ phí tính mạng cô ấy vừa cố gắng hết sức để cứu về của bác sao?"

Hiên Viên Triệt cả kinh, "Cái gì cơ? Con bé.......cứu tôi?"

Mẫn Nguyệt muốn cản Âu Thần cũng không kịp nữa. 

"Phải, độc của bác không dễ trị, đã ngấm vào tủy. Cô ấy lại có thể chất trị bách độc, nên đã dùng máu của mình truyền vào cơ thể của bác để trì hoãn độc phát tác đến khi chế tạo ra thuốc giải. Cứ như vậy truyền tới bảy ngày liên tục, cũng vì chuyện đó mà cô ấy suy yếu tới mức hôn mê mấy ngày, đến bây giờ vẫn còn ngồi trên xe lăn để dưỡng sức. Hiện tại bác tự sát, là muốn nói rằng những giọt máu mà cô ấy rút từ thân mình ra đều là vô ích sao?"

Hiên Viên Triệt nhìn Mẫn Nguyệt, cô vẫn chảy nước mắt, hơi cúi đầu. 

Ông mặc kệ vết thương ở tay, bước lên ôm cô. 

"Ba xin lỗi, ba xin lỗi, ba xin lỗi,......." Lần này đến cả Hiên Viên Triệt cũng khóc. 

Mẫn Nguyệt chịu đựng hồi lâu, cuối cùng ở trong vòng tay của ba thoả mãn khóc lớn. 

"Ba, mẹ không còn nữa, con không muốn cũng mất đi ba. Lần sau ba đừng làm vậy nữa có được không?"

Hiên Viên Triệt gật đầu liên tục, "Không có nữa, ba tuyệt đối sẽ không tự sát."

Lúc Hiên Viên Nhã và những người khác bước vào chính là thấy cảnh hai người ôm nhau khóc rống, trên đất có vài vết máu. 

Nhưng vẻ mặt tất cả mọi người đều thả lỏng, có thể khóc ra được thì tốt, sau cơn mưa trời lại sáng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.