Vợ À, Cưng... Ngốc Thật!

Chương 159: Khó hầu hạ




Nguyên lực hùng hồn cuồn cuộn trong cơ thể Lâm Động, lượng nguyên lực đó vẫn đang tăng lên với tốc độ kinh người

Trong cơ thể Lâm Động, ba đạo tổ phù tạo thành hình tam giác, giữa chúng cũng có sự kháng cự lẫn nhau, ở vị trí trung tâm là Tổ Thạch, năng lượng dịu nhẹ phát ra từ nó không ngừng hóa giải sự kháng cự giữa các tổ phù.

Giữa ba tổ phù, Thôn Phệ Tổ Phù và Lôi Đình Tổ Phù ôn hòa hơn một chút. Dù sao chúng cũng đã được Lâm Động luyện hóa. Còn Không Gian Tổ Phù mới đến thị kháng cự rõ rệt nhất. Sự kháng cự đó có lẽ không phải ý muốn của nó mà là sự bài xích vốn có giữa các tổ phù. Thứ sức mạnh đó, người thường có được một đã là cơ duyên lớn, muốn có cả ba dường như là chuyện không tưởng.

Từ xưa tới nay, ngoài Phù Tổ ra chưa có ai thành công dung nạp Bát đại tổ phù vào cơ thể. Tuy Lâm Động hiện tại chỉ có ba tổ phù nhưng mức độ khó khăn người thường cũng không thể tưởng tượng nổi.

Lâm Động không hề cố tình tiêu trừ sự phản kháng kia, hắn chỉ cho tâm thần tĩnh lặng, cảm ngộ sức mạnh kỳ dị của không gian.

Muốn khống chế được Không Gian Tổ Phù phải hiểu rõ sức mạnh của nó.

Nhưng may nhờ có kinh nghiệm đã nắm giữ Thôn Phệ Tổ Phù và Lôi Đình Tổ Phù nên Lâm Động cũng không hoảng loạn, tâm thần hắn chìm đắm trong Không Gian Tổ Phù, hắn mơ hồ cảm nhận được không gian xung quanh đang nhu động. Cảm giác đó dường như ngay không gian thần bí cũng có sinh mệnh lực.

Tâm thần hắn lúc này chầm chậm lan ra ngoài cơ thể dung nhập vào không gian, cuối cùng khuếch tán như sóng nước.

Tâm thần và không gian dung hòa, giống như con mắt vô hình thu vạn vật trong trời đất vào trong tim Lâm Động. Hắn nhìn thấy lớp băng phủ ngoài ngọn núi, rồi thấy vô số đệ tử Đạo Tông đang nhìn về phía này, rồi tâm hắn theo không gian bay đi xa hơn.

Trăm dặm, nghìn dặm, vạn dặm và xa hơn nữa…

Tâm thần Lâm Động lúc này như biến thành du hồn, với trạng thái người thường không thể cảm tri bay đi xa. Ban đầu hắn có thể cảm nhận được sự ngăn cản của không gian nhưng dần dần khi tâm thần hắn ngày một bay xa thì sự ngăn cản đó cũng yếu đi rồi biến mất hoàn toàn.

Tâm thần Lâm Động chìm đắm vào sự phiêu đãng không biên giới.

Không biết bao lâu sau, Lâm Động phát hiện tâm thần bắt đầu mơ hồ, lúc này mới sực tỉnh, rồi hắn thất kinh nhận thấy dường như tâm thần hắn đã đồng hóa không gian hư vô, không thể gọi về.

Lúc này hắn mới hiểu kiểu lịch luyện không gian này nguy hiểm đến thế nào. Nếu tâm thần không về được cơ thể thì nhục thể của hắn sẽ như bức tượng, không thể động đậy được nữa.

Một sự hoảng loạn trào dâng trong tim Lâm Động, nhưng rồi hắn gắng lấy lại bình tĩnh, lúc này mà hoảng loạn thì e là thật sự sẽ không về được nữa.

Nếu đây đã là một loại lịch luyện thì sẽ có cách phá giải.

Hắn bình tĩnh lại, rồi không kháng cự nữa mà thuận theo tâm thần dung nhập hoàn toàn vào không gian. Một lúc lâu sau hắn phát hiện dường như tâm thần đang bay lên cao, dần cách xa mặt đất, tiếng gió thổi bên tai, cảnh vật nhanh chóng thu nhỏ.

Mây bay qua, mặt trời bay xa, bóng tối trào dâng giống như hư vô vô tận khiến lòng người sợ hãi. Nơi này dù là cường giả Luân Hồi Cảnh cũng không thể tới được.

Không biết kéo dài bao lâu, tâm thần Lâm Động bỗng rung lên, nhìn về phía sau thì thấy trong bóng tối lan tỏa vô số tia sáng khổng lồ. Chúng giao nhau tạo thành một đạo trận pháp, tỏa ra thứ năng lượng khiến trời đất rung chuyển.

Bên trong trận pháp dường như có một khe nứt màu đen lớn khoảng chục vạn trượng, nó giống như con ma long nhu động. Đằng sau nó không hề có chút ánh sáng nào, toàn là bóng tối vô tận. Nó giống như nơi của ác ma, ma khí tà ác trào ra nhưng bị trận pháp chặn lại.

Lâm Động có phần kinh hãi nhìn khe nứt đó. Đây…lẽ nào là khe hở Vị Diện trong truyền thuyết? Và đằng sau nó chính là nơi có dị ma?

Tâm thần Lâm Động lúc này run lên dữ dội, khe hở đó chỉ nhìn mọt cái cũng khiến suýt nữa thất thủ.

Nếu đây chính là khe hở Vị Diện thì trận pháp khổng lồ trước mắt đây chính là do Phù Tổ đại nhân để lại?

Cũng chỉ có ngài mới tạo được trận pháp như thế này phong ấn cả Vị Diện

- Phù Tổ…

Lâm Động lẩm nhẩm, tâm thần hắn chăm chú nhìn siêu cấp trận pháp, hắn có thể cảm nhận được chỉ một luồng năng lượng tùy ý trào ra từ trận pháp cũng có thể khiến một cường giả vượt qua hai tầng Luân Hồi Kiếp hồn bay phách tán.

Vị ấy quả nhiên không hổ là người cường đại nhất từ cổ chí kim.

Sức mạnh ấy khiến người ta kính sợ.

Khi Lâm Động đang thấy chấn động vì sức mạnh đáng sợ của trận pháp thì đột nhiên nhận thấy tâm thần của mình đang tiến lại gần trận pháp. Hắn toát mồ hôi lạnh, nơi đó, dù là siêu cấp trận pháp hay khe hở Vị Diện thì cũng không phải thứ hắn có thể kháng cự được.

Thế nhưng dù giãy giụa thếnào hắn cũng không thể thoát được hấp lực, vì thế hắn chỉ có thể giương mắt nhìn tâm thần của mình đang ngày một gần với trận pháp.

Cùng với sự tiếp cận của hắn, áp lực từ trận pháp khiến tâm thần hắn run rẩy, cảm giác dường như tâm thần sắp tiêu tán.

Nhưng dường như trận pháp cũng có cảm tứng, một tia sáng nhàn nhạt bắn ra hình thành một đạo hư ảnh gần như che khuất bầu trời. Không nhìn rõ được hư ảnh đó nhưng nó tỏa ra thứ năng lượng kinh người.

Đó là…Phù Tổ?

Hư ảnh chỉ có một nửa thân người, ngài chậm rãi đưa ra một ngón tay khổng lồ ấn về phía Lâm Động.

Lâm Động không hề có khả năng tránh né, ngón tay ấy đè lên người hắn.

Bùm!

Tâm thần của hắn lập tức nổ tung, rồi hắn thấy bóng tối nhanh chóng bị đẩy lùi, mây trời hiện ra, còn tâm thần hắn cũng nhanh chóng rơi xuống.

Mãi một lúc lâu sau Lâm Động bỗng mở mắt, vẻ mặt vẫn đầy kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra trên trán thấm ướt toàn thân.

- Mình về rồi sao?

Lâm Động run rẩy đưa tay ra nắm nắm, nhìn qua lớp băng có thể thấy cảnh sắc Đạo Tông ở bên ngoài, vô số đệ tử Đạo Tông đang di chuyển qua lại.

Vừa rồi và bây giờ giống như khoảng cách giữa sinh tử.

Lâm Động ngẩng lên, có chút sợ sệt nhìn bầu trời. Tại nơi xa xôi có một siêu cấp trận pháp do Phù Tổ thiêu đốt luân hồi tạo nên, và một khe nứt Vị Diện đáng sợ.

Ở đó, dù là cường giả Luân Hồi Cảnh cũng không thể tới, nhưng hắn đã nhờ vào Không Gian Tổ Phù và thấy nó.

Cảm giác đó thật quá đáng sợ!

Khoảnh khắc vừa rồi Lâm Động gần như có cảm giác hồn bay phách tán. Nếu hư ảnh đó có bất cứ sát tâm nào với hắn thì có lẽ hắn đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi.

Lâm Động quệt mồ hôi trán, bàn tay đột nhiên dừng lại, chỉ thấy bàn tay hắn có ánh ngân quang nhàn nhạt.

Hắn khựng người rồi nhìn người mình, thân thể hắn cũng có ánh ngân quang, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn.

Hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm giác không gian xung quanh và hắn như dung hợp với nhau, chỉ cần tâm niệm khẽ động là sẽ xuất hiện ở không gian cách đó nghìn dặm.

- Cái này…ta đã nắm bắt được Không Gian Tổ Phù rồi sao?

Cảm giác kỳ lạ đó khiến Lâm Động giật mình, rồi ánh mắt hiện vẻ mừng rỡ, chỉ người nắm bắt được Không Gian Tổ Phù mới có thể dung hòa với không gian một cách hoàn hảo.

Lâm Động nhanh chóng nhắm mắt lại, rồi hắn cảm giác được trong cơ thể, Không Gian Tổ Phù cùng Thôn Phệ Tổ Phù và Lôi Đình Tổ Phù tạo thành hình tam giác, nhưng sự kháng cự trước đó đã biến mất hoàn toàn.

U u!

Khi Lâm Động chăm chú nhìn Không Gian Tổ Phù thì nó đột nhiên chấn động, nguyên lực trong cơ thể hắn đột nhiên trào lên như thủy triều, rồi ngưng tụ với tốc độ kinh người.

Khi ấy, một sự thay đổi kỳ lạ bắt đầu sinh ra trong nguyên lực.

Nguyên lực hùng hồn trào dâng trong cơ thể Lâm Động, dưới đáy biển nguyên lực đó, một dao động kỳ lạ đang dần được thai nghén, một thứ cảm giác huyền diệu khó lòng hình dung lan tỏa.

Đó là sức mạnh luân hồi!

Ánh mắt Lâm Động đầy mừng rỡ, hắn biết mình sắp thực sự vượt qua được trở ngại đã ngăn cản vô số cường giả.

Chỉ một bước nữa, chính là Luân Hồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.