Vợ À, Cưng... Ngốc Thật!

Chương 154: Ăn thịt




Lâm Động vẻ mặt bình tĩnh nhìn ma ảnh chậm rãi bước ra từ ma khí, cảm nhận thấy luồng ma khí kinh thiên từ người hắn ra, mắt Lâm Động nheo lại.

- Không biết ngươi lại là vị Vương Điện nào trong Ma Ngục?

Lâm Động bình thản nói, trong Ma Ngục được xưng bản điện chắc chỉ có mười Vương Điện, chỉ không biết đây là kẻ thứ mấy.

- Không ngờ ngươi cũng hiểu về Ma Ngục, xem ra mấy năm nay động tĩnh bên ngoài cũng không ít. Hà hà, tính thời gian thì cũng sắp rồi.

Nghe Lâm Động nói, hiển nhiên ma ảnh có chút ngạc nhiên, rồi nói tiếp:

- Bản điện xếp thứ chín trong Ma Ngục.

- Cửu Vương Điện à.

Lâm Động cũng không thấy ngạc nhiên lắm, tuy ma khí kẻ này kinh người nhưng rõ ràng cũng tương đương Thất Vương Điện, hơn nữa xem ra trước đây hắn cũng bị trọng thương, thực lực chưa phục hồi hoàn toàn. Theo như Lâm Động suy đoán thì thực lực Cửu Vương Điện hiện giờ e là cũng chỉ tương đương cường giả vượt qua hai tầng Luân Hồi Kiếp. Tính ra chưa bằng được Thất Vương Điện hắn từng đại chiến.

- Xem ra chính ngươi đã dẫn quân tấn công Đại Hoang Tông?

Cửu Vương Điện cười nham hiểm:

- Đại Hoang Tông đúng là do bản điện tiêu diệt, hơn nữa người nắm giữ Thôn Phệ Tổ Phù đời trước cũng là bản điện giết.

Grào

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy người bảo vệ trên đỉnh núi gầm lên thảm thiết, năng lượng cuồng bạo cuộn trào về phía Cửu Vương Điện, trong tiếng gầm thét chất chứa thù hận tích tụ hàng nghìn năm.

Khương Tuyết thấy thế vội vàng dùng nguyên lực áp chế, thực lực của hắn hiện tại sao có thể là đối thủ của Cửu Vương Điện.

- Không ngờ vẫn còn sót…Có điều như vậy không bằng cả chết.

Cửu Vương Điện lạnh lùng nhìn người bảo vệ, rồi ánh mắt trở nên tàn độc:

- Nhưng Đại Hoang Tông các ngươi đúng là cũng có chút bản lĩnh, tuy cuối cùng bị bản điện tiêu diệt nhưng đã giết sạch được thủ hạ của ta. Lão quỷ đó còn liều mạng phong ấn bản điện dưới lòng đất.

Lâm Động cười khảy:

- Xem ra giờ ngươi đã dần thoát khỏi phong ấn, muốn dùng ma khí thông báo cho Ma Ngục biết vị trí của ngươi phải không?

Đồng tử Cửu Vương Điện co lại, cười khảy không đồng tình cũng chẳng phản đối.

- Nhưng đáng tiếc, ngươi thật là xui xẻo.

Ánh mắt Lâm Động đầy chế giểu nhìn Cửu Vương Điện. Có lẽ hắn ta không ngờ ma khí chưa ra ngoài được thì đã bị Nhân Nhân tịnh hóa. Giờ cô bé lại vào hẳn không gian này trấn áp ma khí khiến hắn ta không thể hoàn toàn phục hồi được.

- Nha đầu đáng chết!

Ánh mắt Cửu Vương Điện đầy hung hăng nhìn cô gái nhỏ trên đỉnh núi, bộ dạng đó khiến cô bé giật mình sợ hãi trốn sau lưng Khương Tuyết, chỉ lộ ra một con mắt to tròn lén nhìn hắn.

- Nhìn ngươi rõ ràng là trọng thương chưa được phục hồi, xem ra đây cũng là cơ hội không tồi.

Lâm Động nhìn Cửu Vương Điện cười, nhưng ánh mắt tràn ngập sát ý, hắn biết rõ sự cường đại của Ma Ngục, những kẻ Vương Điện đó đều có thực lực đáng sợ, với thực lực hắn hiện tại, gặp những kẻ này đúng là rất khó nhằn. Nhưng Cửu Vương Điện thì khác, hắn bị phong ấn nghìn năm, đến nay thực lực chưa hồi phục, nếu giải quyết được hắn ở đây thì đó sẽ là tổn thất không nhỏ với Ma Ngục.

- Muốn giết bản điện? Chỉ sợ tiểu tử ngươi không đủ tư cách!

Cửu Vương Điện cười lớn, tuy hắn cảm nhận được sức mạnh của hai đại tổ phù trong người Lâm Động nhưng dù sao Lâm Động vẫn chưa phải Luân Hồi Cảnh, hắn cũng chưa hồi phục hoàn toan, nhưng tuyệt đối không phải cường giả vượt qua một tầng Luân Hồi Kiếp có thể sánh được, huống hồ là Lâm Động?

Sắc mặt Lâm Động lạnh lùng, nguyên lực hùng hồn cùng với sát ý cuộn trào, hắn biết rõ địa vị của một Vương Điện trong Ma Ngục, nếu để Cửu Vương Điện thoát khỏi đây thì đó sẽ là đại họa. Vì thế hôm nay dù thế nào cũng bắt buộc phải giết được hắn.

Uỳnh!

Sát ý trong mắt Cửu Vương Điện cũng bùng nổ, hắn giậm mạnh chân, chỉ thấy từ dưới lòng đất đột nhiên bắn lên ma khí, vô số cỗ ma thi đào đất chui lên xông về phía Lâm Động.

- Đường đường là Cửu Vương Điện của Ma Ngục mà vẫn phải dùng đám thủ hạ này làm bia đỡ đạn sao?

Lâm Động cười khảu, tay nắm lại, một vòng xoáy đen khổng lồ hiện ra, thôn phệ lực cuộn trào hút sạch đám ma thi kia vào trong.

Bùm!

Cửu Vương Điện cười nham hiểm, tay siết chặt, chỉ thấy vô số ma thi tụm lại thành đống, máu thịt tan chảy hóa thành một thanh cốt kiếm khổng lồ đen sì, ma khí tà ác không ngừng tuôn trào.

Cửu Vương Điện tay cầm cốt kiếm, thân hình khẽ động lập tức xuất hiện phía trên Lâm Động, cốt kiếm đem theo ma khí tà ác xuyên thủng không gian tàn độc nhằm thẳng đầu Lâm Động đâm xuống.

Xoẹt!

Nhưng bỗng một đạo lôi quang bắn ra lao về phía cốt kiếm, tia lửa bắn tung tóe, không gian biến dạng triệt để.

- Ma thi lôi!

Công thế bị chặn lại, Cửu Vương Điện cũng không lo lắng, chỉ cười khảy, cốt kiếm trong tay hắn nổ tung biến thành mấy chục đạo lôi quang bắn về phía Lâm Động.

Bên trong lôi quang lan tỏa đầy thứ khí tà ác tanh nồng mùi máu. Thứ ma khí này dù cường giả Luân Hồi Cảnh dính phải cũng sẽ bị trọng thương.

- Cút!

Thế nhưng Lâm Động không hề run sợ trước thứ ma lôi tà ác đó, chỉ thấy một đạo lôi đình hình thành nên phù văn hiện ra trong tay lòng bàn tay hắn rồi một quyền tung ra đánh lên ma lôi.

Bùm bùm bùm!

Lôi đình lực ác liệt bùng nổ, lôi quang đi đến đâu ma lôi như tuyết gặp ánh mặt trời tan chảy đến đấy.

Cửu Vương Điện thấy ma lôi không có hiệu quả gì thì ánh mắt ngưng đọng, Lâm Động có hai đại tổ phù, tính khắc chế với ma khí thực sự không nhỏ.

Ánh mắt Lâm Động ngưng tụ, chỉ thấy một cách tay hắn biến thành dạng chất lỏng, sức mạnh của hai tổ phù nhanh chóng tụ lại.

Rầm!

Bàn tay được phủ bởi vô số phù văn cổ xưa đánh ta, cuối cùng oanh kích về phía Cửu Vương Điện.

Cửu Vương Điện thấy cánh tay đó của Lâm Động, ánh mắt hơi thay đổi, ấn pháp biến đổi, chỉ thấy ma quang tụ lại trên cơ thể rồi hình thành một bộ ma giáp.

Binh!

Chưởng phong mang sức mạnh của hai tổ phù đánh lên bộ giáp của Cửu Vương Điện tạo nên âm thanh trầm đục, nhưng công thế đủ để giết một Dị Ma Vực lại chỉ để lại một vết lõm nhỏ trên ma giáp.

- Ma Hoàng Giáp?

Lâm Động cảm nhận được lực phản lại từ cánh tay, rồi nhìn bộ giáp quen thuộc trên người Cửu Vương Điện, lạnh lùng nói.

- Không ngờ tiểu tử ngươi cũng biết nhiều vậy.

Cửu Vương Điện cười khảy.

Lâm Động nhíu mày, khi giao đấu với Thất Vương Điện hắn đã biết sự lợi hại của Ma Hoàng Giáp, thứ này là do Dị Ma Hoàng ban cho, chính nhờ có nó mà bọn chúng mới nhiều bất diệt như vậy.

Cửu Vương Điện cậy có Ma Hoàng Giáp hộ thể, ánh mắt hung hăn, ma khí ngập trời ập về phía Lâm Động. Lâm Động cũng thi triển nguyên lực và tinh thần lực đến mức nào nhất, cộng với sức mạnh của hai đạo tổ phù vậy mà không chiếm được ưu thế trước Cửu Vương Điện.

Tuy rằng theo lẽ thường cực hạn của Lâm Động là cường giả vượt qua một tần Luân Hồi Kiếp, nếu gặp phải đối thủ như Thất Vương Điện vượt qua hai tầng Luân Hồi Kiếp lại có Ma Hoàng Giáp nữa thì sẽ hàon toàn yếu thế. Nhưng Cửu Vương Điện tính ra đã bị trọng thương chưa hồi phục, thực lực bản thân cũng không bằng Thất Vương Điện, vì thế Lâm Động mới có thể đánh ngang ngửa với hắn.

Trên bầu trời hai đạo thân ảnh lao ào nhau, mỗi lần lao vào là không gian biến dạng, ma khí và nguyên lực đối chọi, thanh thế vô cùng kinh người.

Khương Tuyết vẻ mặt ngưng trọng nhìn chiến cục, cảm thấy may mắn khi Lâm Động đến kịp thời. Nếu không thì ai có thể ngăn cản được Cửu Vương Điện chứ?

- Ha ha, tiểu tử, bản lĩnh của ngươi đúng là không tồi, nhưng chung quy vẫn không làm gì được ta đâu. Bản điện thấy chi bằng ngươi cứ để bản điện đi cũng cho nơi này được yên bình. Còn về ân oán giữa chúng ta sau này sẽ giải quyết, thế nào?

Cửu Vương Điện vẫn chiếm ưu thế so với Lâm Động, hắn đảo mắt cười lớn.

- Thả hổ về rừng, việc ngu xuẩn như vậy ngươi tưởng ta sẽ làm sao?

Lâm Động cười khảy.

- Được, vậy chúng ta hãy xem ai kiên trì được lâu hơn.

Cửu Vương Điện cười.

Lâm Động nhìn Cửu Vương Điện với ánh mắt lạnh băng, với thực lực hiện tại của hắn muốn khiến Cửu Vương Điện trọng thương thì e phải thi triển lôi cung hắc tiễn rồi. Nhưng công thế đó tiêu hao quá lớn, nếu không giết được hắn sẽ rất đau đầu.

- Không thể để ý nhiều như thế nữa.

Lâm Động cũng là người quyết đoán, hắn tự tin rằng khi thi triển công thế, dù không giết được Cửu Vương Điện cũng khiến hắn trọng thương, đến lúc đó dùng thủ đoạn khác trấn áp là được.

Lâm Động không do dự, nắm tay lại, lôi quang chói lòa ngưng tụ biến thành lôi cung, tay kia kéo dây cung, một mũi trường tiền dần hình thành.

Trong mắt hắn cũng chỉ thấy Cửu Vương Điện, sâu thẳm là sát ý trào dâng, hôm nay nhất định phải giết được hắn!

Sát ý ngập trời lan tỏa, ý chí kiên định của hắn là không thể thay đổi.

Khi sát ý của hắn với Cửu Vương Điện lên đến cực hạn, người bảo vệ dường như cũng cảm nhận được, tiếng gầm thét mang sự cảm kích vô tận.

Uỳnh uỳnh!

Khi ấy đột nhiên có vô số chùm sáng bắn ra từ cơ thể hắn rồi lơ lửng trên không trung. Lâm Động nhìn thì đồng tử lập tức co lại.

Chỉ thấy trong đạo ánh sáng đó có một thân ảnh già nua đang ngồi, người đó mặc hắc bào, đôi mắt đen sâu thẳm. Chính là Hắc Đồng lão nhân đã truyền lại Thôn Phệ Tổ Phù cho Lâm Động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.