Vợ À, Anh Sai Rồi!

Chương 45: Bị Chêu Ghẹo Bởi Cô Nàng Gợi Cảm




“Chẳng lẽ là Lâm Tuyết? Nhưng anh thấy đấy, nếu chị ấy có bản lĩnh đó đã không bị gã đàn ông kia bắt nạt? Nhà họ Ngũ ngoài chúng tôi ra cũng không có đắc tội ai thì phải.”

Lý Ninh xoa xoa cằm, “Bị mấy tên rác rưởi như thế bắt nạt đúng là yếu đuối thật, nhưng sao cô biết cô ấy không giả heo ăn thịt hổ, giấu diếm khả năng thật?”

Tôi kiên định lắc đầu, chuyện này là không thể nào, “Không thể nào, Lâm Tuyết nếu có bản lĩnh như thế thì đã xử lý mọi chuyện từ lâu rồi, sẽ không để nhà họ Ngũ đắc ý tới hôm nay.”

Lý Ninh nhìn tôi một lúc không nói gì, sau đó chuyển chủ đề, “Vậy coi như cô may mắn được người giúp đỡ vậy."

Đúng thế, trước giờ tôi vẫn luôn rất may mắn, mỗi khi gặp phải khó khăn đều sẽ có người ra tay giúp đỡ.

Tôi quay đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, anh chàng trong mềm ngoài cứng này cũng miễn cưỡng coi là người tốt.

Lúc này tôi thật sự đã coi Lý Ninh là bạn tốt, tuy anh ta dường như không thích Lâm Tuyết nhưng cũng may tôi sẽ không để họ gặp nhau.

Lúc Lý Ninh đưa tôi về nhà, trời đã sắp sáng. Tôi quay đầu phất tay với anh ta, “Mau về đi, anh sắp phải đi làm rồi đấy, xem xem thế nào, nếu không được thì nghỉ về nhà ngủ đi.”

Lý Ninh bĩu môi, thản nhiên nói, “Một đêm không ngủ có phải chuyện to tát gì đâu mà làm quá thế.”

“Được rồi, được rồi, anh là cậu chủ nhà giàu, là dân chơi trong truyền thuyết, ở trong phim đều chơi thâu đêm suốt sáng, trái ôm phải ấp, được chưa nào?”

Tôi và anh ta đã trở nên thân thiết hơn, lá gan của tôi cũng ngày càng lớn, tôi cố ý chọc ghẹo anh ta.

Lý Ninh liếc mắt nhìn tôi, “Đầu cô toàn mấy thứ vớ vẩn gì thế, tôi làm việc thâu đêm! Làm việc! Cô hiểu chưa?”

Tôi cho anh ta một ánh mắt tỏ ý hiểu, Lý Ninh đáp lại một câu “Kệ cô!”, rồi quay người đi thẳng.

Nhưng tôi vẫn không bỏ sót hình ảnh khóe môi cong cong đằng sau những lời lạnh lùng của anh ta.

Đúng là một đứa trẻ trong nóng ngoài lạnh! May mà lòng dạ không xấu, hy vọng anh ta và chị La có thể ở bên nhau hạnh phúc.

Nhà họ Ngũ đã gặp phải quả báo, tôi lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhõm thoải mái. Lại một đêm không ngủ, về tới nhà, còn chưa kịp tắm rửa tôi đã nằm bẹp trên giường ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại bởi tiếng gọi cửa ầm ĩ bên ngoài, xoa xoa mắt, tôi khẽ lầu bầu rồi đi ra mở cửa.

Nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Nhạc Hằng đằng sau cánh cửa, tôi ngẩn ra một lúc, còn chưa kịp nói gì đã bị Nhạc Hằng ôm chặt lấy.

“Làm anh sợ chết mất, Tả Tiêu Ân, em ở nhà sao lại không bắt máy hả! Tại sao không mở cửa cho anh!”

Nhạc Hằng gần như hét lên, tôi vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nhất thởi ngẩn ngơ đứng nhìn anh.

Sao anh lại nổi giận với tôi như thế? Nhạc Hằng rất ít khi lộ ra vẻ mặt này trước mặt tôi, nhất thời tôi cảm thấy uất ức vô cùng, còn chưa kịp phản ứng, nước mắt đã như chuỗi hạt châu rơi xuống.

Nhạc Hằng hoảng lên, tay chân luống cuống lau nước mắt cho tôi, “Sao em lại khóc? Em đừng khóc mà, anh đâu có quát em,... anh chỉ lo cho em thôi...”

Tôi dần lấy lại lý trí, trong đầu hiện lên một phỏng đoán.

Ngũ Linh bị đánh gãy chân ngay trước cửa Vàng Son, chuyện xảy ra trên địa bàn của Nhạc Hằng nên chắc chắn anh biết chuyện, lại thêm nhà họ Ngũ xảy ra chuyện, chẳng lẽ anh ấy cho rằng vì tôi là vợ cũ của Ngũ Trương nên cũng có khả năng bị vạ lây?

Tối hôm qua tôi không ngủ, về tới nhà liền quăng túi qua một bên nằm bẹp trên giường ngủ như chết, điện thoại ở trong túi nên tôi không nghe được anh gọi.

Thế là anh lo lắng cho tôi, chỉ còn cách chạy thẳng tới nhà xem tôi thế nào, nhưng gõ cửa tôi không trả lời, còn tưởng tôi xảy ra chuyện sao?

Lòng tôi bỗng cảm thấy ấm áp, cảm giác có người quan tâm lo lắng đúng là rất tuyệt, huống chi người đàn ông này còn là người tôi hằng nhớ nhung, bây giờ anh đang đứng trước mặt tôi, vì lo lắng cho tôi mà bỏ qua mọi hình tượng thường ngày.

Bỗng tôi cảm thấy mọi uất ức đều tan biến, miệng tôi không khỏi nở nụ cười ngốc nghếch.

Nhìn thấy nụ cười của tôi, Nhạc Hằng cuối cùng cũng yên lòng lại, còn dặn dò tôi, “Lần sau không được như thế nữa biết chưa? Em mà cứ không bắt máy như thế anh sẽ tưởng em xảy ra chuyện gì đó.”

Tôi gật đầu, “Dù sao cũng tới rồi, anh vào nhà uống nước đã.”

Nếu đã thích nhau thì cũng nên nói rõ, để hai bên có một danh phận rõ ràng. Nghĩ như thế tôi định để anh ở phòng khách, chờ tôi thay đồ rồi cùng đi ăn, sau đó mới chính thức nhận lời tỏ tình của anh.

Nhìn thấy bóng lưng Nhạc Hằng khuất sau nhà bếp, tôi mới nhớ ra cần phải đóng cửa, bỗng tôi thoáng thấy một bóng người quen thuộc, tay vội đóng cửa lại thì đã trễ, hắn đã đẩy cửa ra không cho tôi đóng lại.

“Ngũ Trương, giờ anh không về chăm sóc ông bố xấu xa của anh còn tới tìm tôi làm gì?”

Tôi tức tới xì khói, sao đúng vào lúc này lại bị tên khốn này phá đám, “Tôi nói cho anh biết, tôi không có đồng cắc nào cho anh đâu! Tiền phẫu thuật anh tự nghĩ cách đi.”

Lúc này tôi cũng không thèm để ý Nhạc Hằng thấy dáng vẻ tôi lúc này sẽ nghĩ như thế nào nữa, mặt ác độc nhất của tôi anh cũng đã thấy rồi, huống chi nếu anh không chịu nổi tôi thế này thì chúng tôi sớm muộn gì cũng chia tay, đau dài không bằng đau ngắn, thà chia tay sớm thì hơn.

Tôi chỉ nghĩ Ngũ Trương bị sa thải nên không còn cách nào khác phải mặt dày tìm tới tôi vòi tiền chữa trị cho ông bố bại liệt kia. Không ngờ lần này hắn lại rất mạnh mẽ, chỉ vào mặt tôi quát to.

“Tả Tiêu Ân! Đúng là tôi đã nhìn lầm cô rồi! Không ngờ cô lại là thứ đàn bà độc địa còn hơn rắn rết! Cô dám lợi dụng Nhạc Hằng để trả thù tôi ư?”

Tôi sững người ra, muốn nhắc mình đừng nên tin tưởng lời của Ngũ Trương, nhưng bỗng nhớ tới lời Lý Ninh nói, chuyện này có người nhúng tay giúp tôi.

Tôi đứng yên như phỗng, trong lòng hiểu ra mọi chuyện, lần này Ngũ Trương không hề nói dối, đúng là Nhạc Hằng đã ra tay.

Ngoài anh ra thì chẳng còn ai có năng lực hành hạ nhà họ Ngũ thành như thế.

“Tiêu Ân, sao thế?” Nhạc Hằng bưng hai ly nước từ phòng bếp ra, nhìn thấy Ngũ Trương liền khựng lại, nụ cười trên môi dần lạnh xuống.

“Anh tới đây làm gì?” Giọng nói Nhạc Hằng rất bình tĩnh, nhưng tôi cảm thấy sự nguy hiểm đáng sợ trong lời nói ấy.

“Sao thế, việc xong xuôi rồi còn sợ tôi tìm tới cửa à?” Vẻ mặt Ngũ Trương trở nên vặn vẹo, không thể giữ được dáng vẻ thư sinh ngày thường nữa.

“Tôi không sợ, người dám xông vào địa bàn của tôi là anh còn không sợ thì tôi sợ cái gì?” Nhạc Hằng hừ lạnh, bỗng cao giọng nói, “Đưa anh ta đi.”

Bên ngoài bỗng xuất hiện hai tên áo đen, họ xách Ngũ Trương lên rồi đi ra ngoài, động tác thuần thục như từng được huấn luyện.

Đúng thế, anh là Nhạc Hằng, chuyện anh quyết làm thì sao có thể không chuẩn bị chu toàn trước.

Ngũ Trương vẫn còn giãy dụa, nhưng không làm sao thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người vệ sĩ, hắn bèn từ bỏ không lãng phí sức lực nữa, sau đó lớn giọng mắng to, “Tả Tiêu Ân, cô tưởng cô may mắn vớ được đại gia là ngon à? Tôi nói cho cô biết, đây chính là hố lửa, cô sẽ hối hận!”

“Sao còn chưa mang đi?” Nhạc Hằng cau mày, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ đầy nguy hiểm trước mặt tôi, “Bịt miệng hắn lại! Ồn ào làm loạn nơi công cộng còn ra thể thống gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.