Vịnh Tình Yêu (Diamond Bay)

Chương 5




- Liễu tỉnh trưởng, tôi có ý kiến với quy hoạch thành phố xanh này.

Chu Vinh Sinh cục trưởng cục tài chính Ngọc Lan, ngồi đối diện với Liễu Tuấn, nghiêm túc nói.

Cuộc triệu kiến hôm nay là do Chu Vinh Sinh yêu cầu, thường mà nói cục trưởng cục tài chính không phải thân tín của bí thư thành ủy, thì là bè đảng của thị trưởng. Nhưng bất kể theo ai, thì ắt phải là khách quen trong văn phòng thị trưởng.

Không có tiền thì bí thư hay thị trưởng cũng bó tay, nhiều bí thư huyện trưởng cấp huyện vì tiền lương cán bộ mà tóc bạc trắng.

Chu Vinh Sinh do một tay Đinh Ngọc Chu đề bạt lên, tuổi chừng 50, thiết diện vô tư, từng làm bí thư khu ủy, làm cục trưởng cục tài chính rất lâu, còn lâu hơn cả Đinh Ngọc Chu làm bí thư thành ủy. Được đề bạt lên làm cục trưởng cục tài chính vào năm cuối cùng Đinh Ngọc Chu làm thị trưởng Ngọc Lan.

Thôi Phúc Thành và Uông Quốc Chiêu đều từng vắt óc suy tính hạ bệ Chu Vinh Sinh, cho thân tín của mình lên nhưng không thành công. Ở vấn đề này, Đinh Ngọc Chu chưa bao giờ lui bước, Thôi Phúc Thành còn khá, trước khi Liễu Tuấn đến, hắn là thị trưởng yếu thế điển hình, tuy có mưu đồ nhưng không dám đưa ra. Uông Quốc Chiêu thì khác, tuy không mạnh bằng Đinh Ngọc Chu, ít nhất không yếu thế, liên hợp với Cổ Tiến Hiền, hai lần hành động.

Lần thứ nhất khá ôn hòa, đi đường vòng do Cổ Tiến Hiền để xuất ra trên cuộc họp bí thư, nói Chung Vinh Sinh làm việc ở cục tài chính quá lâu, nên điều đi. Đương nhiên do tuổi tác cùng uy tín của đồng chí Chu Vinh Sinh, nên đề bạt sử dụng, chính phủ tỉnh cũng có ý điều Chu Vinh Minh làm phó sở trưởng sở tài chính.

Với cá nhân Chu Vinh Sinh mà nói thì đương nhiên là chuyện tốt, gần 50 còn loanh quanh ở cấp chính sở, đợi Đinh Ngọc Chu lui về, e rằng kết cục tốt nhất là tới chính hiệp dưỡng lão.

Cổ Tiến Hiền và Uông Quốc Chiêu rải cho ông ta một con đường thăng tiến, tuy lên sở tài chính, quyền lực không bằng, nhưng cấp bậc thăng lên, miễn cưỡng chen chân vào hàng ngũ cán bộ cấp cao. Với cán bộ không ham lợi cá nhân như Chu Vinh Sinh mà nói, là sự an bài không tệ.

Nhưng Đinh Ngọc Chu dứt khoát phủ quyết, không cho thương lượng gì hết.

Đi đường vòng không xong, Uông Quốc Chiêu dùng biện pháp cứng rắn, liên tục tổ chức kiếm tra công tác hệ thống tài chính, hi vọng tóm được điểm yếu của Chu Vinh Sinh, hạ ông ta xuống, đồng thời cho Đinh Ngọc Chu một cái tát.

Theo kinh nghiệm thông thường mà nói, Chu Vinh Sinh làm công tác ở cục tài chính mười mấy năm còn ngồi bảo tọa cục trưởng, cá nhân không có vấn đề đề là gần như không thể. Cho dù ông ta không có thật thì cả hệ thống tài chính cũng không thể trong sạch hết được, nhất định có sơ hở, khi ấy dồn hết trách nhiệm lên đầu lãnh đạo.

Uông Quốc Chiêu phân tích có lý, mấy lần kiểm tra đúng là có phát hiện ra vấn đề, còn là vấn đề nghiêm trọng liên quan tham tham ô mấy trăm nghìn của một cục trưởng cấp khu, nhưng bản thân Chu Vinh Minh cực kỳ thanh liêm, không tìm ra được một vấn đề kinh tế nào dù chỉ hơi nghiêm trọng một chút.

Cục trưởng cấp khu kia lại không phải là thân tín của Chu Vinh Minh, mà thuộc đích hệ của bí thư khu ủy đó, nếu cố truy cứu trách nhiệm, vị bí thư kia sẽ bị cuốn vào, cuộc đấu tranh sẽ bị mở rộng, đó không phải là điều Uông Quốc Chiêu muốn.

Dù sao khi đó Uông Quốc Chiêu chưa mánh tới mức có thể trấn áp Đinh Ngọc Chu, phải ra sức tranh thủ các bí thư khu ủy, không thể vì đối phó với Chu Vinh Sinh mà đắc tội với họ, như thế được không bằng mất.

Cuối cùng không giải quyết được gì, cuối năm còn phải cấp cho Chu Vinh Sinh một cái phần thưởng công tác tiên tiến, coi như là an ủi.

Vì thế khu Uông Quốc Chiêu ở Ngọc Lan, Chu Vinh Sinh là số ít người dám chính diện "làm khó" hắn, người ta ngay thẳng, lại không mưu cầu gì, Uông Quốc Chiêu lợi hại đến mấy cũng làm gì nổi.

Hiện giờ Liễu Tuấn tới, Chung Vinh Sinh vẫn thế, có ý kiến là nói trước mặt, không che dấu gì.

Nhưng vị Chu cục trưởng này không khỏi quá mạnh mẽ, lại chủ động đánh tới tận cửa.

Liễu Tuấn chấp chính địa phương gần mười năm, các loại cán bộ thấy nhiều rồi, cán bộ chinh trực vô tư cũng thấy không ít, nhưng cán bộ như Chu Vinh Sinh đúng là dị loại.

- Đồng chí Chu Vinh Sinh, có ý kiến gì cứ nói.

Trước kia còn làm phó bí thư ở Ngọc Lan, y đã có tiếp xúc với Chu Vinh Sinh, thái độ của ông ta rất tốt, vì khi đó khu Trường Hà phát triển cao tốc, mỗi năm nộp thế nhiều tới mức làm người ta hoa mắt, Chu Vinh Sinh không có thái độ tốt với "thần tài" mới là lạ.

Có tiền cục trưởng cục tài chính mới mạnh miệng được.

- Liễu bí thư, tôi không phản đối kiến thiết thành phố xanh, tôi là người Ngọc Lan, cũng rất muốn Ngọc Lan càng ngày càng đẹp, nhưng việc gì cũng phải lượng sức mà làm, thu nhập tài chính của Ngọc Lan chúng ta mấy năm qua đúng là có tăng trưởng lớn, nhưng chưa dư dả tới mức tiêu bừa bãi. Căn cứ vào phương án Tiết Hải Triểu đưa ra, trong ba năm muốn hoàn thành phải chi ra ít nhất 3 tỷ 7, bình quân mỗi năm tiêu 1 tỷ 2, hơn 30% tổng thu nhập tài chính thành phố. Liễu tỉnh trưởng, đây không phải chuyện đùa, mỗi năm mất đi 30 %, tài chính thành phố không duy trì nổi, sẽ mang nợ rất nhiều.

Chu Vinh Sinh không hề đồng lòng vì thái độ khách khí của Liễu Tuấn, nói thẳng thừng.

- Không có tiền không sao, có thể vay mà.

Liễu Tuấn vẫn cười ôn hòa.

Chung Vinh Sinh choáng một chút.

Ông ta lo lắng chính là cái này, thân là cục trưởng cục tài chính, ông ta có nghiên cứu nhất định về tư tưởng chấp chính mỗi đời thị trưởng. Không nghiên cừu mà được à, tiền toàn vòi từ ông ta mà, cục trưởng cục tài chính thực là là đại quản gia, phải có ý thức giúp thị trưởng quản lý tốt nhà cửa, không thể tiêu quá nhiều.

Liễu Tuấn chấp chính địa phương, đặc điểm rõ ràng nhất chính là, "chi tiêu vượt giới hạn", vay tiền kiến thiết, chấp chính Tiềm Châu còn bán cả tài sản quốc hữu, thiếu chút nữa gây nên phong ba lớn.

- Liễu tỉnh trưởng, tôi không phản đối vay tiền kiến thiết. Trước kia ở Tiềm Châu, Trường Hà, đều làm thế, cũng thu được hiệu quả thực tế. Nhưng vay tiền xây vườn hoa lại là chuyện gì khác, xây đường xá công xưởng còn mang lại hiệu ích kinh tế, nhưng làm vườn hoa hoàn toàn chỉ có chi ra, không mang lại hiệu quả kinh tế. Khoản thâm hụt này không dễ bù đắp.

Chu Vinh Sinh kiên trì trình bày ý kiến của mình.

Liễu Tuấn vẫn không có vẻ gì nổi giận.

Thực tế, y rất thích cán bộ như Chung Vinh Sinh, có thể kiên trì nguyên tắc của mình, Đảng ta trước kia có rất nhiều cán bộ như vậy, thiết diện vô tư, nhưng càng ngày càng ít, trên quan trường thành nơi đầy rẫy những kẻ a dua xu nịnh.

Chung Vinh Sinh còn giữ được mình trong hoàn cảnh đó là rất đáng quý.

Hơn nữa Liễu Tuấn cũng biết Chung Vĩnh Sinh không phải là không biết tiến thối, không hiểu quy củ như lời đồn, ít nhất Chung Vinh Sinh không lên tiếng chất vấn trên cuộc họp chính phủ, mà chủ động cầu kiến Liễu Tuấn đề xuất phản đối.

Ông ta vẫn rất biết bảo vệ uy tín lãnh đạo.

Đương nhiên, điều này liên quan tới xuất phát điểm của Liễu Tuấn, bất kể thế nào Liễu Tuấn có ý tốt, không làm càn, nhưng chi tiêu vượt giới hạn, Chu Vinh Sinh chỉ nhắc nhở thôi.

- Đồng chí Vinh Sinh, về bản chất vay tiền xây dựng vườn hoa và đường xá là như nhau, Ngọc Lan chúng ta trong số thành phố cấp phó tỉnh đông nam, bất kể tốc độ phát triển hay kiến thiết thành phố đều khác lạc hậu, trình trạng này phải thay đổi. Không chỉ thay đổi bề ngoài của Ngọc Lan mà còn cấp cho người dân thêm lòng tin, đồng thời mang lại sức cạnh tranh đầu tư cho chúng ta, một thành phố đẹp, một thành phố xanh, thể hiện năng lực chấp chính của chúng ta với những nhà đầu tư. Đó là cách tăng cường thực lực một cách mềm dẻo, trong sự cạnh tranh sau này càng sức hấp dẫn hơn cả thực lực “cúng”, cho nên quy hoạch này phải chấp hành, tài chính thành phố không đủ thì chúng ta đi vay, nhất định phải thực thi. Chúng ta phải tăng tốc, không thể cứ mãi đuổi đằng sau người ta, ba năm sau, tối đa năm năm, Ngọc Lan sẽ thanh đổi, thành sự kiêu ngạo của người dân toàn tỉnh.

Chu Vinh Sinh nghiêm túc lắng nghe Liễu Tuấn diễn giảng, không vội phát biểu ý kiến của mình, suy nghĩ một lúc mới nói:
- Tôi khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của tỉnh trưởng, nhưng thân là cục trưởng cục tài chính, tôi phải nghĩ vấn đề từ thực tế, tôi vẫn cho rằng, kiến thiết thành phố xanh chi tiêu quá lớn, mong tỉnh trrưởng suy nghĩ xem có phương pháp nào ổn thỏa hơn không?

- Đồng chí nói rất có lý, mỗi người chúng ta ai vì phận sự nấy, nhưng, quyết định đã hình thành, thì cần phải chấp hành. Hi vọng đồng chí phối hợp tốt với quyết sách của chính phủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.