Vinh Quang Chúa Tể

Chương 99




Nàng nắm tayTrường Thiên thật chặt, lập tức cảm giác được hắn ở lòng bàn tay nàng viết bốn chữ: “Vật cực tất phản!” Đúng rồi, diễn biến vạn vật thiên hạ, ai cũng tuần hoàn theo quy luật. “Vật cực tất phản, sự cực tất biến”.

Lúc ánh trăng trọn vẹn nhất chính là thời điểm bắt đầu ban sơ thiếu sót; lúc bông hoa kiều diễm nhất chính là lúc bắt đầu tàn lụi.Thì ngược lại, trong đất bùn tầm thường mục nát dơ bẩn nhất lại có thể dưỡng dục sinh ra tính mạng tươi mới nhất. Mà ở Hoa Hạ cổ đại, giết một người là tội phạm, giết mười người là ác đồ, giết trăm người là hung tàn cực ác. Nhưng chân chính ra lệnh một tiếng là có thể khiến cho nghìn vạn đầu người rơi xuống đất thì chỉ có hoàng đế quốc gia nói ra”Suất thổ chi tân, mạc phi vương thần” (Người trong mảnh đất đó, ai ai cũng là thần dân) như vậy, coi con dân đều là tài sản riêng của chính mình, mà thân phận địa vị của hắn lại quý vì chân long thiên tử, ông trời đều nhận thức đứa con trai này.

Viên huyết nhục cao kia được rèn luyện sắp hoàn mỹ, đã đạt đến cảnh giới cực kỳ ác. Vì vậy ngược lại biến thành đan dược quang minh chính đại nhất, ngay cả mùi thơm cũng đường đường chính chính, hương thơm lượn lờ tao nhã.

Chỉ có điều nàng còn để ý đến một điểm chính là loại dược vật này không có quá nhiều tác dụng đối với con người và yêu tộc, Càn Thanh thánh điện lại dùng nó ở trên người thiếu niên, chẳng lẽ?

Quả nhiên ông lão áo đen mở miệng thiếu niên để cho hắn nuốt đan dược. Sau đó vuốt chỗ cổ họng hắn một cái, đan dược lập tức hóa thành nước miếng chảy vào bụng.

Thuốc này phát huy tác dụng cực nhanh, cơ hồ vừa mới vào bụng, mặt thiếu niên lập tức đỏ ửng, hô hấp cũng trở nên kéo dài. Hiển nhiên tuy hắn không muốn phối hợp nhưng theo bản năng cảm thấy thân thể rất thoải mái. Sự tẩm bổ của huyết nhục cao như mặt nước ôn hòa, cũng sẽ không tạo thành bất kỳ tác dụng xấu nào đối với thân thể.Ông lão áo đen chỉ một cái ao và nói: “Hoàng Phủ Kỳ, đi vào!” Gặp thiếu niên đứng ở tại chỗ không đi, ông lão quay đầu quát lên ra lệnh: “Dẫn hắn vào ao.” Hộ vệ tiến lên cứng rắn áp giải nhét tên thiếu niên Hoàng Phủ Kỳ vào trong hồ tinh hoa hải vương kình.

Hoàng Phủ Kỳ? Thiếu niên này lại họ Hoàng Phủ? Ninh Tiểu Nhàn tâm thần khẽ run, lật tay nắm lòng bàn tay Trường Thiên nhanh chóng viết một hàng chữ: “Hoàng Phủ Minh nói, hai trăm năm trước nhà hắn có một chi thứ gặp nạn ly kỳ, cả nhà hơn ba trăm miệng ăn đều biến mất không thấy nữa, đến nay vẫn là bản án không đầu chưa xử lý được.” Khó trách nàng cảm thấy thiếu niên này có mấy phần quen mặt, hóa ra đường viền khuôn mặt đều mang theo vài phần bóng dáng của Hoàng Phủ Minh.

Cho dù một chi Hoàng Phủ Kỳ này xuống dốc đi nữa, cuối cùng cũng liên quan đến dòng họ “Hoàng Phủ”. Càn Thanh thánh điện lại mạo hiểm có nguy cơ đắc tội vương phủ Kính Hải mà bắt cả nhà người ta, có thể thấy được họ tìm cách đã lâu và quyết tâm muốn làm thành chuyện hôm nay! Trong lòng nàng cảm thấy lạnh lẽo không lý do. Nếu không phải chờ đợi Càn Thanh thánh điện có cách khác, lối tắt phá trận để bọn họ đục nước béo cò truy đuổi mộc tinh thì giờ phút này bọn họ đã sớm ra khỏi Vân Mộng Trạch.

Trường Thiên hồi lâu không có phản ứng, tựa như đang trầm tư, cuối cùng lại trả lời mấy chữ rất ngắn gọn: “Chuẩn bị rút lui.” Thai trong văn, huyết nhục cao, đây đều là bí pháp man tộc thất truyền đã lâu. Hơn nữa Càn Thanh thánh điện  cố ý vây người phàm ở trong đây đưa tới dị thú đến khắp núi đồi, dù sao hắn cũng có kinh nghiệm phong phú, từ sự kiện trước mắt đã mơ hồ ngửi ra chút ít gì đó không đúng, trong lòng lại càng mơ hồ có dự đoán. Nếu thật như thế, dưới mắt bọn họ đều là thân thể người phàm, sức người sợ rằng khó mà chống lại. Hắn vẫn sớm nhanh chóng mang theo Ninh Tiểu Nhàn rời đi thì tốt hơn.

Sau khi ngâm vào hồ tinh hoa, người dẫn dắt Hoàng Phủ Kỳ cúi người tới nói với hắn: “Đọc đoạn chú ngữ ta dạy ngươi ra!”

Hoàng Phủ Kỳ nghiêng đầu qua một bên cũng không để ý tới người kia. Bàn tay ông lão áo đen vừa động, giống như nghĩ thưởng hắn một cái tát, lại cố kỵ trường hợp trước mắt, cuối cùng vẫn không hành động. Giọng nói lạnh lùng của Hoàn Công Thế đã truyền tới nói: “Vấn đề gì?”

Ông lão áo đen vội vàng cung kính nói: “Đại nhân, không có vấn đề!” Đưa tay nắm được cằm Hoàng Phủ Kỳ, cứng rắn đưa đầu hắn đối diện với mình: “Đọc khẩu quyết thật tốt cho xong, ta lập tức thả người nhà ngươi!”

Hoàng Phủ Kỳ nghe xong, rốt cục ánh mắt sáng ngời nhưng nửa tin nửa ngờ nói: “Ta làm sao biết ngươi nói thật?”

Ông lão áo đen cười lạnh, dựng thẳng hai ngón tay chỉ lên trời lập lời thề: “Nếu Hoàng Phủ Kỳ đọc xong khẩu quyết một chữ không có sai, ta lập tức thả người nhà hắn đi, từ nay về sau quyết không quấy rầy! Nếu như vi phạm lời thề, trời tru đất diệt!” Thả tay xuống nói: “Như vậy đã có thể được rồi chứ?”

Hoàng Phủ Kỳ thấy ông ta phát lời thề độc, nghĩ tới cuối cùng người nhà có thể được cứu, lúc này mới an tâm trấn tĩnh lại, trong miệng bắt đầu đọc đoạn khẩu quyết. Ninh Tiểu Nhàn núp ở phía sau nhìn thấy thế, trong lòng đều thay hắn cảm thấy chua xót. Đứa bé đáng thương này chỉ sợ không biết phụ thân và huynh đệ mình đều bị chộp tới luyện thành đan dược mới vừa rồi đã bị chính hắn nuốt vào trong bụng. Cậu ta còn trông cậy vào kẻ ác nổi lòng tốt thả cho người nhà chạy thoát.Cho dù chạy thoát rồi thì một chi Hoàng Phủ đó vốn đầy đàn thịnh vượng còn có thể còn dư lại bao nhiêu người?

Trường Thiên cũng ngưng thần lắng nghe khẩu quyết Hoàng Phủ Kỳ đọc. Mấy chữ đầu tiên mím môi đọc mơ hồ không nghe rõ, song phía sau tiếng lẩm bẩm càng lúc càng lớn.Đoạn này khẩu quyết không hề dài, sắc mặt Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn đều thay đổi.Đoạn khẩu quyết này, bọn họ thật sự cực kì quen thuộc, chính là khẩu quyết Thỉnh Thần Thuật nàng đã sử dụng hai lần!

Nhưng nơi này là Vân Mộng Trạch! Phép tắc thế giới này sẽ khiến thực lực sinh vật tiến vào nơi này áp chế đến trình độ người phàm, dù thực sự mời “thần” đến lại có tác dụng gì? Chẳng lẽ đám người Càn Thanh thánh điện này định tàn sát thần hay sao? Mà”thần” Thỉnh Thần Thuật mời tới chẳng qua chỉ là giao một phần sức mạnh cho người thi thuật, chứ cũng không phải đích thân tới nha. Nàng đang trăm mối nghi ngờ không hiểu thì Trường Thiên đã duỗi tay vội vã viết vào lòng bàn tay nàng một chữ: “Lui!” Nàng lén nhìn hắn, lại từ trên mặt hắn phát hiện vẻ bất an, đây cũng là điều cực kỳ hiếm thấy.

May mắn vị trí bọn họ đứng vốn ở cuối cùng, lại là góc hẻo lánh ánh đèn không chiếu tới.Bốn người lập tức khẽ dời bước, từ từ thối lui ra bên ngoài.Đám người Càn Thanh thánh điện đều tập trung tinh thần vào nghi thức cổ quái trước mắt nên không ai phát giác sự khác thường phía sau.

Lúc nàng thối lui ra bên ngoài có quay đầu lại liếc một lần cuối cùng, sau đó đã bị Trường Thiên lôi kéo tay nhanh chóng chạy ra ngoài. Vì vậy nàng cũng không chú ý tới, Yến Linh Tuyết đứng ở bên cạnh Hoàn Tùng Ngọc đột nhiên liếc chỗ họ một cái, sau đó khẽ cau mày.Nàng ta thấy bóng lưng và tư thế hai người kia hình như có hai phần quen mắt.

Lúc này Hoàng Phủ Kỳ vừa lúc đọc xong một âm tiết cuối cùng rồi chậm rãi nhắm lại hai mắt. Nàng biết mấy từ mở đầu Thỉnh Thần Thuật hẳn là đọc thầm tên thật thần linh được mời tới nhưng bây giờ thính lực nàng không nhạy bén bằng thường ngày nên không nghe ra Hoàng Phủ Kỳ mời tới chính là tên tôn đại thần nào.

Bọn họ đi sớm nên khôngthấy trên nóc thạch thất, bầu trời đầy sao lóe lên một cái, sau đó trời tối sầm lại, tựa hồ có vật lăng không bay đến. Đám người bên trong thạch thất cũng cảm giác được có gió từ trên nóc thổi vào, ở trong không gian có hạn này xoáy một cái rồi nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Bốn người Ninh Tiểu Nhàn chạy vội tới cuối đường hành lang, lần nữa dùng tới tần số ba dài, hai ngắn, ba lớn đánh lên nham thạch, lúc này mới bước ra khỏi trận pháp che mắt. Bạch lộc đi lại trên đá, giác sừng trên chân sẽ phát ra tiếng đát đát, bọn họ sợ khiến người chú ý không dám mang đi, giờ chỉ có thể dựa vào hai chân đi bộ.

Ra khỏi thạch thất, Đồ Tẫn len lén nói: “Chúng ta chạy đi đâu?” Hiển nhiên không đi hướng Hồng cốc được.Tuy trên người bọn họ đổ nước thuốc nên không sợ Hoặc tâm trùng nhưng Càn Thanh thánh điện có dụng ý khác khi đưa hơn nửa dị thú Vân Mộng Trạch tới nơi đó.Nếu bọn họ trở về Hồng cốc, nói không chừng sẽ bị người ta diệt sạch.Nhưng đi hướng Cố ẩn Sơn Hà trận, người ta nói rõ động tác kế tiếp muốn toàn lực đối phó đại trận đó, bọn họ xông vào có thể bị vạ lây hay không?

Hai con đường này, nhìn đều giống như tuyệt lộ. Giờ này khắc này, ngay cả Trường Thiên đều do dự. Hắn hơi chút suy nghĩ rồi chỉ hướng có sương trắng lượn lờ nói: “Đi tới gần nơi đó.” Lý do cân nhắc chỗ đó cũng rất đơn giản, có lẽ Càn Thanh thánh điện  còn có chút nắm chắc để đối phó dị thú. Nhưng muốn đối phó với Cố ẩn Sơn Hà trận mà năm đó Huyền Vũ tự mình bày, vậy cũng chưa chắc đâu?

Tất nhiên ba người còn lại sẽ không có dị nghị gì với quyết định của hắn.Nếu nói lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn, không ngồi cưỡi lộc lớn đi lại ở vách núi như đất bằng phẳng, tốc độ bọn họ xuống núi dĩ nhiên bị kéo chậm lại. Ninh Tiểu Nhàn và ba người kia còn tốt, có thể tung nhảy như khỉ ở trên sườn núi, nhưng bây giờ tốc độ của Công Tôn Triển không khác người thường, chậm kinh người. Ba người nóng lòng nhưng cũng biết điều này không trách được hắn. Độ cao nơi này không thấp hơn với mặt biển, vách đá cao chót vót dốc đứng, trong người không có thần thông, hắn chỉ giẫm trượt một cái, vừa té xuống sẽ chết thành bánh thịt nát.

Đồ Tẫn nhìn không được, biến trở về thân thể kỳ thú, ồm ồm nói: “Ta đã phát ra chỉ lệnh, hai đầu chư kiền rất nhanh đi ra. Ta trước chở ngươi! Đi lên!” Khi bọn họ rời nơi đóng quân không lâu, hai đầu kim báo cũng tùy thời chạy ra ngoài. Bản thân chúng có hình dáng đặc biệt, là mục tiêu rất rõ ràng, Đồ Tẫn không dám sai chúng nó trực tiếp chạy tới gần nơi này, đặc biệt điều khiển phân thân sai chúng nó vòng đường xa tới đây.

Công Tôn Triển đưa tay lau mồ hôi dưới cằm, trong miệng nói: “Việc này…, làm sao không biết xấu hổ.” Chân cũng đã leo lên trên lưng người ta.

Bây giờ, tốc độ mấy người xuống núi lập tức nhanh hơn không chỉ một bậc. Nàng thật hoài niệm Thất tử, tốc độ con Trọng Minh Điểu đó ngay cả chư kiền cũng có thể xa xa ném phía sau hít bụi.Ninh Tiểu Nhàn quay đầu lại nói: “Nơi đó có người quen của ngươi?”

Công Tôn Triển đáp: “Dạ, thật sự rất quen thuộc. Chẳng trách sao thấy mấy cái trận pháp nhìn rất quen mắt, thấy mới hiểu được Càn Thanh thánh điện lần này mời tới đường ca ta – Công Tôn Mưu. Hóa ra vì trận pháp che mắt bên trong sắp mất đi hiệu lực.Hắn ta cũng được phụ thân ta chân truyền, trừ ta ra, thì hắn là người thứ nhất ở Công Tôn gia nghiên cứu tập luyện về trận pháp, ngay cả Nhị bá ta cũng kém hơn hắn.Xem ra lần này Càn Thanh thánh điện ra số tiền lớn mới mời được hắn tới.” Hắn hừ một tiếng nói: “Chỉ có điều, hắn ta cũng không thể phá nổi đại trận. Nếu không Càn Thanh thánh điện cần gì phải dùng tới phương pháp xử lí cổ quái như vậy?” Sau khi phụ thân Công Tôn Triển mất tích ở Vân Mộng Trạch thì em trai hắn cũng chính là nhị bá Công Tôn Triển nhận lấy vị trí gia chủ. Thân là con của gia chủ, bảng giá Công Tôn Mưu ra tay khẳng định không thấp.

Ninh Tiểu Nhàn thấy trong lời nói của hắn có tức giận, rõ ràng không phục Công Tôn Mưu lắm. Hiện tại nàng tâm sự nặng nề cũng không cười nổi, suy nghĩ xoay chuyển thầm nghĩ: chẳng lẽ Công Tôn thế gia đã dính lên bắp đùi vàng Càn Thanh thánh điện này? Nếu không sao bên trong nghi thức, Hoàn Công Thế có thể cho người ngoài như Công Tôn Mưu xem nhìn? Trường Thiên từ nãy tới giờ không nói một câu, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện da mặt hắn căng chặt, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.