Vĩnh Cửu Của Tình Yêu

Chương 31: Xác Chết Treo Cổ




Lý Tư Không rảnh rỗi đi dạo một vòng xong thì nhìn thấy Yến Đại Bảo. Anh ta nhìn Cung Ngũ rồi lại nhìn Yến Đại Bảo, sau đó đi qua. “Đại Bảo.”

“Anh Màn Thầu!” Yến Đại Bảo nở nụ cười như hoa với anh ta.

Lý Tư Không nhìn cô chằm chằm rồi khoác vai cô: “Đại Bảo này, em với đồ keo kiệt cãi nhau hả?”

Yến Đại Bảo lắc đầu: “Em đâu có!”

Lý Tư Không hất hàm: “Vậy thì là chuyện gì? Cô ấy còn giận lây sang cả anh, suýt chút nữa không cho anh đến dự tiệc.”

Yến Đại Bảo phồng má cúi đầu nói: “Em cũng không biết, tóm lại thì Tiểu Ngũ không quan tâm em nữa. Trước kia không có như vậy...”

Lý Tư Không xoa cằm: “Có vấn đề!”

“Có vấn đề gì?” Yến Đại Bảo ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh Màn Thầu, anh đừng tạo dáng nữa, không đẹp chút nào, mau nói đi.”

Lý Tư Không tức giận: “Có thể không nói thẳng như vậy được không? Chuyện gì thì anh vẫn chưa biết, nhưng tạm thời xem ra nhất định là có vấn đề.”

Yến Đại Bảo hỏi: “Em có cần nhờ ba điều tra không?”

Lý Tư Không ngừng lại: “Cậu hả?” Anh ta suy nghĩ rồi đột nhiên nói: “Tiểu Ngũ không chơi với em nữa, cậu có biết không?”

“Biết!” Yến Đại Bảo nói: “Tối qua ba đi đón em, em hơi đau lòng nên đã nói với ba. Nhưng ba ngốc chết được! Ba lại nói Tiểu Ngũ không chơi với em nữa thì thôi.”

“Hả!” Lý Tư Không ngạc nhiên: “Em đau lòng mà ba em không biểu hiện gì sao?”

“Biểu hiện gì?” Yến Đại Bảo ngơ ngác.

“Cậu nỡ để em đau lòng mà bỏ qua cho Tiểu Ngũ sao?”

Nếu anh ta không đoán nhầm thì có lẽ anh ta đã biết vì sao Tiểu Ngũ lại đột nhiên tránh xa Yến Đại Bảo, không muốn thân thiết với cô ấy nữa.

Quả nhiên là phong cách của cậu!

Lần này trở về phải tố cáo thôi, tốt nhất là nên để cậu bị đánh sưng đầu.

Lý Tư Không lấy điện thoại ra ấn số, vừa đợi người bên kia bắt máy vừa đi ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Điện thoại vừa kết nối, anh ta liền gào thét với người ở đầu dây bên kia: “Dì! Con muốn tố cáo!”

Chỉ trong chớp mắt, Yến Đại Bảo đã không tìm thấy Cung Ngũ.

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đang nói chuyện với Lam Anh và An Hổ Phách, còn tâm trí của Yến Đại Bảo đều đặt lên người Cung Ngũ, cô đi hết bên này đến bên kia, bị mấy cậu ấm nhà nào đó bắt chuyện, nhưng Yến Đại Bảo căn bản không để ý, chỉ chuyên tâm tìm Cung Ngũ.

Cung Ngũ vừa đi vệ sinh xong đang đang rửa tay, bất ngờ Cung Ngôn Thanh cũng từ bên trong đi ra, hai người nhìn nhau sững sờ một hồi. Hôm nay tuy hai người mặc lễ phục cùng tông, Cung Ngũ mặc màu trắng, Cung Ngôn Thanh mặc màu xám trắng, nhưng dĩ nhiên kiểu dáng và độ dài khác nhau, nếu không thì đã đụng hàng rồi.

Cung Ngôn Thanh vốn đến sớm nhưng vì gặp một người bạn nên nói chuyện với người đó trên lầu hai, vừa định đi từ nhà vệ sinh ra đại sảnh thì lại bất ngờ gặp phải Cung Ngũ.

Cô ta nhìn Cung Ngũ rồi bước qua vặn vòi nước rửa tay, lễ phục lệch vai lộ ra một bên vai vừa trắng vừa mịn màng cùng xương quai xanh xinh xắn gợi cảm.

Cung Ngũ cứ liếc nhìn cô ta. Cung Ngôn Thanh không khách khí lườm cô: “Em không có à?”

Cung Ngũ trả lời: “Có mà, nhưng không đẹp chị.”

Cung Ngôn Thanh hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

Cung Ngũ bĩu môi, khen không được chê cũng không xong, rốt cuộc muốn thế nào?

Cung Ngũ ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy Lý Tư Không đang đứng ở lối rẽ. Cô nhìn anh ta, còn chưa mở miệng thì Lý Tư Không đã nói trước: “Đồ keo kiệt, tôi quyết định tha thứ cho cô vì lúc trước đã đối xử lạnh nhạt với tôi.”

Ý gì đây?

Lý Tư Không nói: “Nhất định là cậu tôi... à là ba của Đại Bảo gây phiền phức cho cô phải không?”

Cung Ngũ đột nhiên trừng to mắt, cô theo phản xạ nhìn xung quanh rồi vội vàng xua tay: “Không có không có, tuyệt đối không có! Cậu Hai anh đừng hại tôi chứ!”

Lý Tư Không vừa nhìn phản ứng của cô liền biết chắc chắn là cô nhóc tội nghiệp này đã bị dọa đến sợ hãi, nếu không thì sẽ không phản ứng như vậy.

Lý Tư Không cất bước đi trên trước mặt cô, đột nhiên kéo cô vào lòng mình nói: “Đồ keo kiệt này, không sao, đừng sợ! Tôi đã thay cô trút giận rồi, sau này sẽ không chuyện như vậy xảy ra nữa, cô yên tâm.”

Cung Ngũ trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới sực nhớ ra chuyện gì đó, ra sức đẩy Lý Tư Không ra: “Anh nói cái gì thế? Đầu anh có tỉnh táo không vậy?”

Lý Tư Không mỉm cười: “Nhìn xem kìa, thật đáng thương! Yên tâm đi, cậu tôi hả... có người xử lý rồi.”

Cung Ngũ cảm thấy tối nay đầu óc Lý Tư Không có chút không bình thường, cô cẩn thận liếc nhìn anh ta, sau đó đi quanh anh ta nửa vòng rồi vội vàng bỏ chạy.

Yến Đại Bảo đang phồng má cúi đầu chỉnh sửa ảnh vừa chụp rồi ấn nút gửi, sau đó tức giận đi đến trước mặt Lý Tư Không, trừng mắt nhìn anh ta.

“Đại Bảo, đây là biểu cảm gì thế? Muốn ăn thịt người hả?”

“Anh Màn Thầu, sao anh lại cướp cô gái mà anh trai em thích?” Yến Đại Bảo thở phì phì nói: “Tiểu Ngũ là của anh em, anh không được cướp!”

Lý Tư Không ngập ngừng: “Tiểu Ngũ từ khi nào mà trở thành của anh trai em vậy? Sao anh không biết?”

“Khi nào thì anh đừng quan tâm, dù sao Tiểu Ngũ là của anh em. Anh không được cướp! Nếu anh dám cướp Tiểu Ngũ, em sẽ mách với dì để dì đánh vào mông anh!”

Lý Tư Không cười ung dung: “Đại Bảo, tính cách này của em phải sửa thôi. Anh của em gặp Tiểu Ngũ mấy lần rồi? Tám phần là quên mất mặt mũi của cô ấy, chỉ có em là nhảy dựng lên, rốt cuộc là anh em thích Tiểu Ngũ hay là em thích Tiểu Ngũ? Ngoan, đừng phiền anh làm chuyện đại sự, dì em sẽ không đánh vào mông anh đâu, bà ấy còn sốt ruột muốn anh tìm một cô gái kết hôn gấp kia kìa.”

“Anh Màn Thầu, anh thật sự muốn cướp Tiểu Ngũ sao?”

Lý Tư Không chỉnh lại tóc rồi nói: “Không phải cướp mà là cạnh tranh công bằng. Ngoan, đừng làm loạn nữa, em tự đi chơi đi.”

Yến Đại Bảo sững sờ: “Anh Màn Thầu, anh thật xấu xa, em giận rồi!”

Yến Đại Bảo cảm thấy mối nguy cơ chưa từng có. Cô vội vàng móc điện thoại ra gọi điện: “Anh ơi, anh Màn Thầu xấu xa muốn cướp Tiểu Ngũ của anh kìa!”

Giọng của Công tước đại nhân trong điện thoại truyền đến, vẫn từ tốn và ôn hòa: “Đến rồi.”

Phong cách của Hoàng Triều hầu như đều làm theo yêu cầu của khách hàng. Chính giữa là sân khấu, hai bên là dàn nhạc, một hiện đại, một cổ điển. Hai bên sẽ luân phiên hòa nhạc, có khi sẽ cùng hợp tấu. Bên dưới sân khấu bày một cái bánh kem rất lớn, hai MC đang sắp xếp để nhân vật chính lên phát biểu.

Bộ Sinh vẫn luôn im lặng, lại đang bị người của nhà họ Cung vây quanh, thỉnh thoảng có cơ hội thì nhìn ra ngoài cửa như đang đợi ai đó.

Người khác không biết anh đang đợi ai, nhưng Cung Ngũ thì biết anh nhất định đang đợi mẹ cô đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.