Vĩnh Cửu Của Tình Yêu

Chương 20: Cái Chết Đáng Ngờ




Cung Ngũ suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất, cô tức giận quay sang: “Cậu hai Lý, người anh to thế nào anh không biết sao? Nặng chết đi được!”

Lý Tư Không cười đắc ý: “Điều này có nghĩa là gì cô biết không? Cô phải ăn thêm nhiều thịt, ăn cho mập mạp khỏe mạnh, như vậy mới có thể chịu được lực của tôi.”

Cung Ngũ liếc mắt: “Hứ! Tôi ăn ít hay nhiều liên quan gì đến anh?”

Lý Tư Không một tay đặt lên cổ cô, một tay nhéo mặt cô: “Cô nói xem? Cô nói xem? Đồ keo kiệt, đầu cô là đầu heo sao?”

“Anh đừng nhéo mặt tôi, đau quá!”

Lý Tư Không không hề để tâm, “Gương mặt nhỏ mềm mại này thật thú vị!”

Yến Đại Bảo đừng bên cạnh sốt ruột: “Anh Màn Thầu, không được phép ức hiếp Tiểu Ngũ. Anh mau buông tay ra, em giận rồi đấy! Anh, anh xem anh Màn Thầu kìa!”

Lý Tư Không đang đắc ý chọc Yến Đại Bảo, bỗng cảm thấy tay của mình nóng như bị dao đâm, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Công tước đại nhân đang nhìn vào tay mình, trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt như đang phóng ra hàng ngàn mũi dao.

Lý Tư Không lại nhìn Yến Đại Bảo, cô đang khoanh tay trừng mắt mình.

“Hai người hay thật! Tớ và đồ keo kiệt có quan hệ rất tốt, mới chỉ nói đùa thôi mà hai người muốn ăn thịt người ta rồi?” Lý Tư Không buông tay ra: “Được rồi được rồi, sợ hai người rồi, không ức hiếp cô ấy nữa được chưa.”

Cung Ngũ ôm lấy mặt, “Anh đừng bắt nạt người khác như vậy chứ.”

An Hổ Phách bị hù dọa sợ đến mức chạy đến khu ăn uống, trốn sau chiếc bánh kem lớn không ló mặt ra.

Yến Đại Bảo chạy đến xoa mặt Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, chúng ta đừng để ý đến anh Màn Thầu, anh ấy xấu tính lắm.”

Lý Tư Không kéo lấy Công tước đại nhân, cười hì hì nói: “Bảo, dì lại ép cậu chọn bạn gái à? Nhìn trúng ai rồi, tớ sẽ giúp cậu giành lấy, đảm bảo để cô ta tắm rửa sạch sẽ rồi quăng lên giường cậu.”

Công tước đại nhân chỉ liếc nhìn anh ta, không nói lời nào, từ tốn hất cánh tay anh ta trên vai mình xuống, sau đó bỏ đi.

Lý Tư Không vò đầu, không hiểu chuyện gì: “Tớ làm sai gì rồi? Sao lại bị mọi người ghét bỏ như vậy? Bảo, sao cậu lại không thèm để ý đến tớ? Lớn rồi mà sao ấu trĩ như vậy? Đại Bảo không vui thì cậu liền nổi giận với tớ sao? Còn là anh em không?”

Công tước đại nhân không thèm quay đầu lại.

Cung Ngũ chạy theo Yến Đại Bảo, cô còn cố tình quay đầu lại giơ ngón tay giữa lên khiêu khích anh ta.

Lý Tư Không chỉ vào cô, tức giận: “Đồ keo kiệt, cô…”

Cung Ngũ quay đầu lại, hứ!

Cung Ngũ phát hiện Yến Đại Bảo có rất nhiều anh trai hờ, ngoài Công tước đại nhân và cậu hai Lý, còn xuất hiện thêm mấy người anh nữa. Yến Đại Bảo đứng giữa mấy người anh này như một tiểu công chúa, ai đến cũng tặng ngay cho cô một món quà.

Cung Ngũ và An Hổ Phách nằm bò trên sofa, hàm dưới đặt trên thành ghế, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nhìn xung quanh.

“An Hổ Phách, cậu có anh trai không?” Cung Ngũ hỏi.

An Hổ Phách lắc đầu: “Không có, tớ chỉ có em trai thôi.”

Cung Ngũ chớp chớp mắt, nói: “Tớ có ba người anh trai, nhưng họ không quan tâm tới tớ, chỉ có anh Tư là tốt với tớ thôi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy Yến Đại Bảo không biết đã nói gì với những người anh trai đang đứng vây quanh cô ấy rồi ôm quà chạy đến chỗ các cô, “Tiểu Ngũ, nhìn xem, quà tớ nhận được này!”

Cung Ngũ buồn bã nhìn cô, “Cậu nói sẽ khiêu vũ cơ mà?”

Khiêu vũ là giả, sờ tay mới là thật, cô ăn no rồi mà vẫn chưa đợi được đến thời khắc quan trọng.

Yến Đại Bảo mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh, “Hôm nay không biết sao mà các anh ấy đều đến, có lẽ các cậu của tớ cảm thấy họ đều lớn rồi, cần phải lấy vợ nên mới bảo họ đến đây. Bọn họ đều đến từ Tương Giang. Tiểu Ngũ đừng vội, nhất định sẽ có cơ hội! Cậu xem, các anh tớ chuẩn bị đi gặp mami kìa!”

Quả nhiên đám thanh niên từ bên ngoài đi vào được Công tước đại nhân dẫn đi vào phía trong.

Yến Đại Bảo ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, “Nào nào, chúng ta cùng mở quà đi!”

Nói xong thì cô lấy một hộp ra bắt đầu xé ra, Cung Ngũ và An Hổ Phách ngó đầu qua nhìn: “Quà gì thế?”

Yến Đại Bảo xé giấy bọc rồi mở chiếc hộp được gói tinh tế bên trong ra xem, xem xong mặt mày buồn chán nói: “Nhất định là anh Khan Khan, chỉ có anh ấy mới tẻ nhạt thế này.”

Cung Ngũ vội vàng thúc giục: “Tiếp đi tiếp đi.”

Lại mở thêm một hộp, Yến Đại Bảo lại buồn chán: “Của anh Ô Ô!”

Đến hộp thứ ba, khi cô còn chưa mở hộp ra thì bất ngờ trước mặt xuất hiện một con hổ bông đồ chơi rất to, dáng vẻ ngây ngô vô cùng đáng yêu. Yến Đại Bảo ngẩng đầu nhìn, bỏ hộp quà chưa mở sang một bên rồi sà đến ôm lấy con hổ.

Đứng bên cạnh con hổ to là một chàng trai cao lớn vẻ mặt tươi cười, diện mạo vô cùng khôi ngô, ngũ quan trên mặt đẹp không tì vết, làn da bánh mật khỏe mạnh, tôn lên khí chất vừa dịu dàng lại lạnh lùng.

Yến Đại Bảo chỉ cao đến cằm anh ta, anh ta cúi đầu nhìn dáng vẻ Yến Đại Bảo ôm lấy con hổ, “Biết em sẽ thích mà.”

Yến Đại Bảo để con hổ to che mất tầm nhìn sang một bên, ngẩng đầu mỉm cười với anh ta: “Anh Bánh Bao là tốt nhất!”

Cung Ngũ ngưỡng mộ đến đau đớn, cưng chiều đến mức vậy sao? Anh trai của Yến Đại Bảo đối xử tốt với cô ấy thì không nói, tại sao người sau còn tốt hơn cả người trước nữa? Có phải gien trên đời này rất bất công không? Cứ phải chọn gien tốt thôi sao?

Cung Ngũ đang nhìn thì bất ngờ phát hiện có một chấm đỏ xuất hiện trên đầu của con hổ, đang lắc lư, liên tục chiếu vào thái dương của anh chàng kia, nhưng khi Yến Đại Bảo cử động thì chấm đỏ đó nhanh chóng biến mất.

Cung Ngũ nhìn chằm chằm vào chấm đỏ đó một hồi lâu, Yến Đại Bảo đã vui vẻ đi qua nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, đây là anh Bánh Bao của nhà dì tớ, là anh trai của anh Màn Thầu. Hi hi, anh Bánh Bao, đây là Tiểu Ngũ, bạn tốt của em.”

Anh ta mỉm cười với cô: “Chào em, anh là Lý Nhất Địch, cảm ơn em thường ngày đã hòa thuận vui vẻ với Đại Bảo.”

Cung Ngũ vội đứng dậy: “Chào anh, em là Cung Ngũ, là bạn học của Yến Đại Bảo, lần đầu gặp mặt, mong anh giúp đỡ.” Cô lại nhìn thấy điểm đỏ nhỏ kia, không kiềm được mà nói: “Sao cứ có một chấm đỏ di chuyển tới lui thế kia? Đứa trẻ nào đang nghịch vậy?”

Yến Đại Bảo và Lý Nhất Địch đồng loạt nhìn lên lầu hai.

Trên lầu hai lập tức náo loạn, Yến Đại Bảo chống nạnh, hét lên: “Ba!”

Cung Ngũ không hiểu chuyện gì, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ba của Yến Đại Bảo đang cất món đồ trong tay vào, đen thui, dài ngoằng, nếu không phải nghi ngờ bản thân nhìn nhầm, Cung Ngũ còn cho rằng mình nhìn thấy súng, lại còn là loại súng bắn tỉa.

Yến Đại Bảo gân cổ hét lên: “Mami, mẹ quản cho tốt người đàn ông của mẹ đi! Ba lại làm chuyện xấu rồi!”

Không lâu sao, Cung Ngũ nhìn thấy bóng của một người phụ nữ lướt qua, dường như cầm thứ gì đó đập vào ba của Yến Đại Bảo, sau đó thì kéo ba của Yến Đại Bảo rời khỏi chỗ ông ta đang đứng.

Cung Ngũ nghĩ rằng mọi chuyện đã xong, vừa định quay đầu lại thì nhìn thấy ba của Yến Đại Bảo đột nhiên lại xông ra, muốn nhảy về phía chỗ Lý Nhất Địch đang đứng: “Ba giết nó chết! Giết nó chết! Lão già Lý Tấn Dương rõ ràng là cố ý mà…”

“Yến Hồi!”

Lầu hai lại trở nên hỗn loạn, Cung Ngũ giương mắt nhìn, Yến Đại Bảo vẫn đứng chống nạnh trừng mắt, hoàn toàn không có ý đi lên đó xem tình hình ra sao.

Lý Nhất Địch ôm lấy vai cô ấy, mỉm cười nói: “Không sao, đừng giận, nhìn con hổ to này tâm trạng sẽ vui vẻ thôi. Anh đặc biệt đi tìm anh của em để đặt hàng đấy, dễ thương không?”

Yến Đại Bảo cầm lấy con hổ, phồng má, nói: “Haiza ba thật là phiền quá!” Cô nổi giận đùng đùng ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, nói: “Tối nay đi dỗ ba sau. Giờ cứ mặc kệ ông ấy, em giận rồi!”

Cung Ngũ thật sự được mở rộng tầm mắt, mẹ của Yến Đại Bảo có phải là bà chằn không cô không thấy rõ, nhưng tiếng gào thét kia thật sự là phản ứng điển hình khi gặp chuyện bất bình.

Một lúc sau, trên lầu không còn ồn ào nữa, dưới lầu khôi phục lại tiếng cười nói vui vẻ.

Lý Nhất Địch nhìn vẻ mặt Yến Đại Bảo, giúp cô ấy ôm lấy con hổ, “Anh giúp em mang nó lên phòng nhé, để ở đây dễ bị bẩn lắm.”

Yến Đại Bảo lập tức gật đầu: “Được ạ!” Rồi cô đứng dậy nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu đợi tớ, tớ phải đem con hổ này về phòng đã.”

Cung Ngũ đáp: “Cậu cứ đi đi, tớ không sao.”

Yến Đại Bảo hào hứng dẫn Lý Nhất Địch đem con hổ về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.