Vĩnh Cửu Của Tình Yêu

Chương 2: M Sanh Tử




An Hổ Phách ngồi đối diện líu lưỡi nói: “Cậu lợi hại thật… Đúng rồi, tớ là An Hổ Phách, còn cậu? Yến Đại Bảo gọi cậu là Tiểu Ngũ à?”

“Ừ. Tớ tên là Cung Ngộ, Ngộ trong khai ngộ. Tớ không thích cái tên này, cậu gọi tớ là Cung Ngũ đi, ngũ trong số đếm ấy.”

An Hổ Phách hiền lành gật đầu: “Ồ, được thôi.”

Yến Đại Bảo hỏi An Hổ Phách: “Cậu có muốn đặt tên cho giường của cậu không?”

“Giường của tớ gọi là ‘Ngôi sao nhỏ’ đi. Hồi bé, ngày nào tớ cũng ngẩng đầu ngắm sao. Lần này ít nhất cũng có thể để nó ở phía dưới ngước đầu lên ngưỡng mộ tớ.”

Chỉ có cô gái cao gầy đang lấy quần áo ra không có phản ứng gì, Yến Đại Bảo cười hì hì hỏi: “Lam Anh, cậu có muốn đặt tên cho giường của cậu không?”

Lam Anh dừng động tác lại, quay đầu liếc nhìn ba người, trên mặt lộ ra biểu cảm cười mà như không cười: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, các cậu quá ấu trĩ đấy!”

Cung Ngũ liếc nhìn ngực Lam Anh: “Cậu rất lớn sao? Ở nhà, mẹ cậu không dạy cậu nói phải suy nghĩ à? Đừng để ngày nào đó bị người ta cắt mất lưỡi cũng không biết tại sao.” Cô xoay người đặt tay lên vai Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, đừng chấp cậu ấy. Lần đầu gặp mặt, mọi người đều muốn chung sống hòa thuận.”

Khóe mắt Yến Đại Bảo khẽ giật, gật đầu: “Ừ, mình biết rồi!”

Nhưng bạn học Tiểu Ngũ à, sau những lời vừa rồi cậu nói với Lam Anh, các cậu chắc không còn cách nào chung sống hòa thuận đâu?

Cung Ngũ ngồi lên ghế, chỉ vào giường của Lam Anh nói: “Giường của cậu gọi là Ngộ cặn bã đi!”

Lam Anh tức giận quay người nhìn cô: “Giường của tớ liên quan gì đến cậu? Ai cần cậu lo?”

Cung Ngũ hất hàm nói: “Không đồng ý à? Thế gọi là Lam cặn bã đi, khá phù hợp với họ của cậu.” Nói xong, cô còn lấy bút viết lại tên lên giấy rồi dán băng dính trắng, chạy đến dán lên đầu giường Lam Anh.

Lam Anh bị cô chọc tức giận quá hóa cười: “Cậu bị thần kinh đúng không?”

“Ngày đầu tiên nhập học, chúng ta có thể không cãi nhau không?” Cô khẽ vỗ vai Lam Anh, chân thành nói: “Cùng ở một phòng kí túc, chúng ta phải yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Biết chưa?”

Lam Anh hé miệng, trừng mắt nhìn Cung Ngũ, lưỡng lự giữa nổi điên hay bình tĩnh lại.

Cung Ngũ xắn tay áo, nói: “Tớ nói cậu nghe, tớ nhập học là nhờ quan hệ. Từ bé đến lớn tớ chưa từng sợ đánh nhau. Cậu chắc chắn muốn đánh nhau với tớ một trận hả? Thật ra ước muốn của tớ là thế giới hòa bình.”

Khóe mắt Lam Anh giật giật. Cô ta mím môi, đứng thẳng lưng, không nhúc nhích. Cung Ngũ ghé sát tai cô ta, nói nhỏ: “Ba cậu ấy chính là một lão thần kinh, biết cắt lưỡi người khác đấy. Tốt nhất cậu nên phối hợp một chút, ngộ nhỡ để ba cậu ấy biết được, cậu sẽ không yên thân đâu. Tớ thực sự là vì muốn tốt cho cậu.”

Trong mắt Lam Anh lóe lên sự kinh ngạc, cô ta liếc nhìn Cung Ngũ, mím môi sau đó gật đầu, nói: “Tớ biết rồi.”

Điều này đồng nghĩa với việc cô ta thừa nhận tên giường mà Cung Ngũ dán. Cô ta xoay người đi, lại bận rộn làm việc của mình.

Yến Đại Bảo đứng khoanh tay sau lưng Cung Ngũ, trợn trừng đôi mắt to tròn, nói: “Tiểu Ngũ, mình nghe thấy đấy!”

Cung Ngũ nhìn Yến Đại Bảo, nhe răng cười lấy lòng cô: “Đó là do cậu tự nói ba cậu như thế nào mà.”

Yến Đại Bảo vẫn trừng mắt nhìn cô: “Ba mình chỉ là thỉnh thoảng lên ‘cơn động kinh’ chút thôi, đâu tính là thần kinh chứ?”

Cung Ngũ cân nhắc một lát, sau đó chắp hai tay lại với nhau, nói với Yến Đại Bảo: “Tớ sai rồi! Yến Đại Bảo, cậu tuyệt đối đừng nói với ba cậu chuyện tớ nói ông ấy là thần kinh, có được không?”

Yến Đại Bảo ngay lập tức giống như bắt được thóp của Cung Ngũ, “Được thôi. Tuy nhiên phải xem biểu hiện của cậu đã!”

“Yến Đại Bảo, cậu muốn tình bạn mới được xây dựng của chúng ta giống như chiếc thuyền nhỏ nói lật là lật sao?”

“Yên tâm đi. Chắc chắn sẽ không lật đâu. Ngũ à, tớ cảm thấy cậu có hiểu lầm với ba tớ. Sau này tớ dẫn cậu về nhà tớ, cậu sẽ biết thực ra ba tớ là một người rất tốt.”

Cung Ngũ bị dọa sợ run người, cười gượng: “Ha ha.”

Tìm đến cửa để bị người ta cắt ngón tay à? Chuyện ngu xuẩn này cô còn lâu mới làm, đánh chết cô cũng không đến nhà Yến Đại Bảo.

Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Cung Ngũ đột nhiên kêu lên. Cô rút điện thoại ra: “Alo?”

“Ngũ à, cậu vẫn chưa sử dụng hiển thị cuộc gọi hả?” Giọng nói của Đoàn Tiêu từ trong loa truyền đến: “Cậu keo kiệt đến mức ấy rồi à?”

“Tớ thích!” Cung Ngũ trả lời thẳng thắn: “Cậu cho tớ tiền thì tớ dùng.”

“Bây giờ cậu đang ở đâu thế? Học trường nào?”

“Khoa Ngoại ngữ trường Đại học Thanh Thành. Thế nào? Giỏi chưa?” Cô vênh váo tự đắc, dáng vẻ tiểu nhân đắc ý, nói: “Bây giờ tớ đang ở kí túc xá. Tớ nói cậu nghe kí túc xá của bọn tớ toàn là gái xinh. Cậu học sửa chữa ô tô, sau này nhìn thấy tớ phải lễ độ một chút, biết chưa?”

“Cậu đắc ý đi. Tớ học chuyên ngành thiết kế công nghiệp, có liên quan quái gì với sửa chữa ô tô chứ? Tớ học thiết kế thân ô tô, không phải là sửa chữ ô tô, cậu hiểu không hả?”

“Dù sao cũng là sửa chữa ô tô. Sau này xe tớ mua bị hỏng, cậu phải sửa cho tớ đấy!”

“Không nói với cậu nữa, cậu đút lót để được vào trường đại học đắc ý cái gì chứ? Dù sao tớ cũng là tự lực thi đỗ.”

“Ha Ha.” Cung Ngũ đắc ý, “Có bản lĩnh cậu cũng đến đây học đi!”

“Không thèm nói chuyện với cậu nữa. Bây giờ tớ đang trên đường đến trường, gọi điện báo cho cậu một tiếng thôi.”

“Tiểu Cảnh đâu? Cậu ấy còn không thèm gọi điện cho tớ. Đồ keo kiệt!”

“Sao cậu không gọi điện cho cậu ấy?” Đoàn Tiêu vừa nghĩ đã biết quỷ keo kiệt Cung Ngũ tiếc tiền điện thoại. “Cậu gọi cho cậu ấy, bảo cậu ấy gọi lại cho cậu cũng được. Ngày mai cậu ấy đến trường ghi danh, muộn hơn chúng mình một ngày.”

Cung Ngũ gật đầu: “Biết rồi. Không có chuyện gì nữa thì tớ tắt máy đây, nói chuyện với cậu, cậu cũng không cho tớ tiền.”

“Cậu đó, trong mắt chỉ có tiền!” Đoàn Tiêu tức giận nói: “Cậu giàu hơn tớ đấy? Sau khi cậu đi học còn có việc làm thêm. Đợi tớ đến trường tìm được việc làm thêm sẽ nói chuyện tiếp với cậu. Tắt đây.”

Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh vẻ mặt hóng hớt hỏi: “Bạn trai cậu à?”

Cung Ngũ nhìn cô: “Tớ là người có vị hôn phu rồi, là con gái nhà lành đoan trang, sao có thể làm ra chuyện nuôi trai bao chứ?”

Yến Đại Bảo nhe răng cười: “Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy cậu đáng yêu quá đi! Chẳng trách anh tớ thích cậu!”

Cung Ngũ lại nhìn cô: “Anh cậu? Chính là… Mr. Con Lười đúng không?”

“Mr. Con Lười?”

Cung Ngũ vênh mặt nói: “Chuyện này cậu chắc chắn không thể phủ nhận. Cậu cảm thấy anh cậu có phải cầm tinh con lười hay không?” Sau đó, cô làm động tác giơ tay uống nước, học theo động tác chậm rì rì của Mr. Con Lười cho Yến Đại Bảo xem: “Như vậy đúng không? Như vậy đúng không?”

Yến Đại Bảo càng mở to mắt hơn: “Tiểu Ngũ, tớ phát hiện cậu không những đáng yêu mà còn muốn ăn đòn nữa! Anh tớ là người đẹp trai nhất trên đời đấy!”

“Tớ không nói là không đẹp trai mà, đẹp trai thì liên quan gì đến tớ, tớ cũng không thể ôm về nhà.”

Yến Đại Bảo trừng mắt: “Vậy là cậu còn nhìn trộm anh tớ rất nhiều lần hả?”

“Tớ đâu có nhìn trộm chứ?”

“Cậu còn dám nói không nhìn trộm!” Yến Đại Bảo gào lên: “Tớ đã thấy rất nhiều lần, cậu không những nhìn trộm anh ấy, cậu còn nhìn trộm tay anh ấy!”

Cung Ngũ đanh thép nói: “Tớ quang minh chính đại nhìn, anh ta đứng sờ sờ đứng trước mặt tớ. Tớ cũng không làm chuyện gì trái lương tâm, sao không thể nhìn chứ? Tớ không hổ thẹn với lòng!”

Yến Đại Bảo: “Phụt…”

Cô vội vã lấy khăn mặt lau sữa chua mình phun ra: “Ngũ à, cậu như vậy có phải là không biết xấu hổ không?”

Lần này đến lượt Cung Ngũ khoanh tay: “Ai không biết xấu hổ? Đây gọi là thành thật thẳng thắn, biết chưa? Cậu phải tăng thiện cảm với tớ mới đúng đó!”

Yến Đại Bảo lau mặt xong, ném khăn mặt vào thùng rác: “Không. Giảm thì có. Cậu như vậy rõ ràng là ngấp nghé anh tớ, nhưng là chỉ dám nghĩ không dám làm!”

Cung Ngũ gào lên chỉ vào thùng rác: “Yến Đại Bảo, cậu ném sai chỗ rồi!”

“Đâu có. Đó chính là thùng rác mà! Thùng rác không phải dùng để vứt rác sao?”

Ngón tay Cung Ngũ run lên: “Yến Đại Bảo… Cậu như vậy là không đúng. Cái khăn mặt này còn mới tinh, cậu như vậy là phá gia chi tử đấy biết không? Cậu có bao nhiêu cái khăn mặt mà lãng phí như thế?”

Yến Đại Bảo liếc nhìn cô, sau đó ngồi xổm xuống, mở cửa tủ bảo quản chống nấm mốc đặt dưới bàn học ra cho Cung Ngũ xem: “Nhìn đi, đây là ba tớ chuẩn bị cho tớ trong một tuần. Tớ dùng hết sẽ có người đem tới. Lãng phí chỗ nào?”

Trong tủ bảo quản, khăn mặt trắng tinh được xếp chồng lên nhau ngay ngắn chỉnh tề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.