Vĩnh Biệt Người

Chương 41: H ( 1 )




Những điều này chỉ là phí công. Mấy lần công kích trước của Lục Quy này cũng không tính là thật sự cường đại. Nó giữ lực đã lâu, từ trong quân doanh đi ra, vẫn luôn chuẩn bị tiến hành lần công kích mang tính phá hủy này.

Trong con mắt Tưởng nguyên soái có chút tiếc nuối. Nếu như Lục Quy có thể lại tiến giai thì tốt rồi. Chờ tới khi mình thành tựu Bạch Hổ Nguyên Thai, lực chiến đấu của Lục Quy lại có vẻ có chút chưa đủ. Thậm chí không chịu nổi áp lực từ nhiệm vụ Thiên Địa Luân của mình.

Lôi quang này nổ mạnh, rơi vào trên tường thành. Trên tường thành, phù văn màu vàng giống như rương giấy bị lưu tinh đập trúng, lướt qua giai đoạn nghiền nát, trực tiếp hóa thành hư vô.

Đạo lôi quang này cắt tường thành rất dày ra thành một lỗ thủng có độ rộng chừng ba mươi trượng. Phần ở chính giữa đã là sát mặt đất. Chính là vị trí hai bên, lỗ thủng cũng chỉ cách mặt đất hơn ba trượng. Binh lính bình thường cũng đã có thể dễ dàng leo lên được.

Độ rộng ba mươi trượng, tương đương với hơn bảy mươi thước. Con đường tiêu chuển tốt nhất cho chiến xa của đế quốc chạy là mười hai trượng. Trong đó mười trượng ở giữa là cho xe ngựa đi. Độ rộng ba mươi trượng này, cho dù là một con rồng cũng có thể nhàn nhã đi bộ tiến vào thành thị mới.

Về phần tổn thất ở trên đầu thành, Tô Kính cũng đã không tính toán tới nữa.

May mà, tường thành cũng đủ dày. Lực lượng lôi đình này sau khi phá hủy tường thành, chỉ là thuận tiện lại phá sập hai cái máy ném đá, sau đó lại tiêu tan hết.

Nếu như đây là thần lôi hệ thổ, dẫn phát tới phản ứng dây chuyền, vậy phiền phức mới thật sự là lớn. Nếu là vậy có thể khiến cho trên trăm trượng tường thành tan vỡ, trực tiếp không có bất kỳ phòng ngự nào có thể nói tới.

Một ánh sáng năm màu rực rỡ sáng lên. Tưởng nguyên soái cười lạnh. Hắn đã sớm chờ đợi công kích của đối phương. Trong tháp cao này phun ra ánh sáng năm màu rực rỡ. Hắn lập tức phát động Lục Quy, ở trên mặt đất lóe lên, đã đi qua hơn hai trăm trượng xa. Sau đó mới lao chếch về phía lỗ thủng của tường thành. Hắn cũng không dự định lại đi như thế. Hắn muốn lỗ thủng lại được mở rộng ra thêm một chút, đẻ cho quân đội của mình có thể xông vào trong thành, liều mạng với kẻ địch.

Tưởng nguyên soái tránh cũng đủ nhanh. Nhưng hắn lập tức phát hiện ra, ánh sáng năm màu rực rỡ này căn bản không có dự định công kích hắn, mà xẹt qua trên không trung, rơi về phía sau lưng hắn. Phía sau lưng hắn mấy chục dặm đã đội quân của đế quốc sắp tới gần thành thị mới.

Tim Tưởng nguyên soái chợt lạnh. Loại vũ khí này của đối phương rõ ràng có thể gây tổn thương đến cho mình. Thậm chí có khả năng giết chết mình trong nháy mắt. Nhưng đối phương lại không có sử dụng đi đối phó với mình, mà đi bắn chết binh lính của mình.

Điều này nói rõ, đối phương còn có thủ đoạn khác, chờ đợi mình.

Một pháo này bắn ra ngoài, là mệnh lệnh của Thần Lâm, lúc hắn đang lẩn trốn, trên ven đường bố trí rất nhiều sâu máy móc. Những con sâu này kiểm tra đo lường đến đại quân của kẻ địch trải qua. Thần Lâm bên này, đã tính toán ra số liệu kỹ càng tỉ mỉ. Một pháo này đủ để bắn chết hơn vạn tinh nhuệ của kẻ địch. Trong những tinh nhuệ, có không ít cường giả Binh gia và Đạo Môn. Phần lớn đều đã là Trúc Cơ hoặc tu luyện ra Phong Hỏa Luân, số ít thậm chí đã là Kim Đan.

Một pháo này xuống, trực tiếp giết chết hơn vạn người. Đại quân của đế quốc Thiên Thần hoảng loạn lên. Nhưng nguyên soái không tuyên bố lệnh rút lui, chỉ có thể kiên trì tiếp tục hành quân.

Không đi được bao xa, lại là một pháo đánh xuống. Lần này uy lực của đại pháo ngũ hành thoáng thấp xuống một ít, cũng giết chết hơn tám ngàn người. Đây cũng không phải là công kích chiến hạm. Công kích chiến hạm, chiến hạm chìm nghỉm. Người trên thuyền tử thương cực kỳ thảm khốc.

Trên lục địa, binh sĩ cũng không có dày đặc như vậy. Có thể giết chết hơn vạn người người, hoàn toàn là bởi vì đại pháo ngũ hành là công kích có thể mang tính bao trùm, bố trí năm đạo lực lượng xa nhau. Thứ này, cũng không phải là thiết kế để hải chiến. Là do Tô Kính cải tạo thành công dụng hải chiến.

Tác dụng chân chính của đại pháo ngũ hành, chính là công kích mang tính bao trùm ở trên đất bằng, một lần giải quyết binh đoàn của kẻ địch.

Hai khẩu đại pháo này của Tô Kính, một khẩu phóng ra sau nửa canh giờ mới có khả năng lại một lần nữa sử dụng. Một khẩu khác phải nghỉ ngơi ngoài một canh giờ. Hai lần công kích này là do Tô Kính bày mưu đặt kế, cố gắng hết mức bắn chết tinh nhuệ của kẻ địch, không phải đi đối phó gia hỏa này cưỡi rùa.

Ở trong mắt Tô Kính, Tưởng nguyên soái đã là một người chết.

Lục Quy bay nhanh đi tới vị trí tường thành sụp xuống. Công kích từ phía đầu tường thành, bị Tưởng nguyên soái không để ý tới. Không có Đại Tiễn Sư nào ở cự ly gần, không có mũi tên Địa Long nào, cũng không có đại pháo ngũ hành nào nhắm vào. Hắn cảm giác tương đối dễ dàng. Sau khi Thiên Địa Luân triển khai, xung quanh thân thể hắn có huyết quang bay lượn, hình thành từng thần văn màu đỏ. Khiến cho hắn thoạt nhìn thật sự khí thế dồi dào.

Ở dưới áp chế của Hoàng Gia, cường giả Binh Gia như hắn vẫn luôn buồn bã không vui, khiến người ta cảm thấy tính cách của hắn quá mức nhu nhược, cho nên chậm chạp không thể ngưng kết ra Bạch Hổ Nguyên Thai. Thậm chí có những người kiến nghị với hoàng đế, tước đi cấp bậc của hắn, tặng cho người trẻ tuổi.

- Kim Đan trong thành, có thể có người nào dám ra đây, đánh với ta một trận hay không?

Tưởng nguyên soái vung vẩy côn bảng, lớn tiếng quát. Một tiếng quát này của hắn, bên trong vận dụng kỹ xảo Binh gia, muốn chấn động quân tâm của quân địch.

- Tên ngu ngốc này, hình như là nguyên soái của quân địch!

Trong thành có một âm thanh được phóng đại, trả lời Tưởng nguyên soái. Giọng nói khinh bỉ như vậy, chủ yếu là có vài người quen biết hắn, đều biết là Khuyển Thập Lang lên tiếng. Gia hỏa này thương thế khôi phục vẫn tính là nhanh. Hắn không thể ra chiến, nhưng chiến đấu bằng miệng vẫn rất vô địch.

Cánh tay Tưởng nguyên soái vung vẩy côn bảng, bỗng nhiên ngừng lại. Hắn cảm giác vô cùng không được tự nhiên. Một khắc kia, dường như mình thật sự một thằng hề, ở trước mặt người ta ra sức biểu diễn.

Sao có thể như vậy được!

Tưởng nguyên soái nổi giận gầm lên một tiếng, gậy trong tay chỉ về phía trước, quát:

- Đại quân ta sẽ đến đây, san bằng thành thị của các ngươi. Hiện tại đầu hàng, có thể không chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.