Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 2: 2: Giai Kỳ




Lão phu nhân dừng chân lại, dáng vẻ mệt mỏi vẫn chưa hết bàng hoàng sự việc ban nãy. Đứa cháu gái mà bà hết mực cưng chiều lại chính là chủ mưu vụ tai nạn của chị gái mình. Bà có liếc mắt nhìn về phía tôi, tôi nhanh chóng né tránh ánh mắt đó và nắm chặt tay Vũ Hàn hơn.

Ông Vương tiến về phía mẹ mình.

- Mẹ. Con có chuyện quan trọng cần nói.

Ông quay ra hướng về phía tôi đứng.

- Đây chính là..

Bà ngắt lời:

- Là đứa con hoang hay nói đúng hơn là đứa con riêng mà con muốn giới thiệu tới mẹ. Nếu là như vậy thì mẹ không có gì để nói.

- Mẹ. Từ trước đến nay con luôn tôn kính mẹ, nghe lời mẹ, mẹ nói gì con cũng đều nghe theo, bất kể chuyện đó là đúng hay sai con vẫn nghe theo. Nhưng lần này, con xin lỗi con không thể nghe lời mẹ được nữa rồi. Trước mặt mẹ chính là con của con và cũng là cháu của mẹ. Nếu mẹ muốn phủ nhận con bé thì xin hãy phủ nhận con luôn đi. Vì đó là con của con. Máu mủ ruột già không thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được.

Trong lòng bà có chút không vui. Đứa con trai bà hết lòng tin yêu đang đứng về một đứa mà bà xem là người ngoài mà chống đối lại bà. Trước mắt mọi người, bà là người phụ nữ ưu tú về mọi mặt. Bà luôn luôn dịu dàng và nhân từ. Là mẫu phụ nữ lý tưởng để mọi người lấy làm gương. Chồng mất sớm, một mình bà nuôi hai đứa con trai thành tài. Đó là niềm mong ước của mỗi gia đình. Hiện tại đang đứng trước mặt báo chí và truyền thông, bà cũng không muốn làm quá mọi chuyện để mất hình tượng bản thân.

- Có chuyện gì về nhà rồi nói.

- Không. Ngày hôm nay con muốn trước mặt bao nhiêu người mẹ phải đồng ý đón con bé vào cửa nhà Họ Vương chúng ta.

Nghe ông nói đến đây, bà muốn tức sôi máu. Đến hiện tại bà vẫn còn chưa chấp nhận nổi con bé thì hà cớ gì bà lại phải đón con bé đó về nhà mình.

- Đón nó sao? Nó lấy tư cách gì để vào nhà mình.

Lần này không để ông lên tiếng, Vũ Hàn đã vội vàng chặn lời.

- Lão phu nhân. nếu người hỏi tư cách gì để Huyền bước chân vào nhà mình thì cháu cũng xin trả lời luôn. Cô ấy với tư cách là người cháu thích, là người phụ nữ của cháu, đồng thời cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Lâm.. Người đừng tưởng người muốn nói gì thì nói còn cô ấy thì không. Tại sao người không hỏi vợ cháu muốn bước chân vào nhà người không? Không hề, thậm chí trong suy nghĩ cô ấy còn không muốn.

- Vũ Hàn. Chuyện cậu huỷ hôm với cháu gái tôi, tôi còn chưa nói tới cậu đâu.

- Xin lỗi Vũ Hàn cháu đây đủ tỉnh táo để không lấy một người có lòng dạ hơn rắn độc.

- Cậu? ( bà tức giận đỏ mặt)

Ông Vương nhìn đám phóng viên đang cố gắng dò xét cuộc nói chuyện của những người đứng trên khán đài. Ông quay qua nói với mẹ mình.

- Mẹ con xin lỗi.

- Vũ Hàn. Cho tôi mượn sân khấu này của cậu một lát.

Tôi lên tiếng:

- Ông định làm gì?

- Huyền à. Ta biết là con không cần, thậm chí không thích. Nhưng đã đến lúc ta phải làm tròn trách nhiệm của một người cha.

- Chủ tịch Vương. Tôi thật sự chưa sẵn sàng để đón nhận ông.

- Không sao. Ta sẽ đợi.

Dứt lời ông lấy chiếc mi-crô.

- Thưa tất cả mọi người có mặt tại đây cùng toàn thể các bạn phóng viên, nhà báo. Hôm nay nhân buổi lễ công bố của giám đốc Vũ Hàn về buổi hôn lễ sắp tới. Tôi cũng có đôi lời muốn nói.

Phóng viên bên dưới:

- Chủ tịch Vương. Có phải ông lên tiếng về sự việc hai tập đoàn không thể xác nhập vì hôn ước bị huỷ bỏ chứ?

- Không. Mọi thứ vẫn như dự kiến ban đầu.

- Chủ tịch Vương. Ông không trách bên thiếu gia Vũ Hàn bội bạc sao?

- Sao tôi phải trách cậu ta. Mỗi người có một trái tim, có một tình yêu nhất định. Ép dầu, ép mỡ, ai lỡ ép duyên. Với lại tôi còn phải cảm ơn cậu ta đã yêu thương cô con gái út nhà tôi. Thực ra có một việc mọi người chưa hề biết. Người đính hôn với Vũ Hàn ( cô Dương Thu Huyền) đây chính là cô con gái thứ ba của tôi bị thất lạc. Nay tìm lại được con gái, biết được con gái mình lên duyên cùng đối tác làm ăn của mình tôi vui lắm. Xem ra ông trời đã quá ưu ái để cho mối quan hệ này vốn tốt đẹp nay lại còn tốt đẹp hơn.

Phóng viên:

- Chủ tịch Vương. Ông nói thật chứ. vậy cô Dương Thu Huyền là con gái ông thật chứ? Vậy mẫu sinh ra cô ấy cũng là vợ cả của ông sao?

Vội vàng muốn thông báo nhận con mà ông quên mất rằng phóng viên sẽ đưa ra câu hỏi như này.

- Điều này..

- chủ tịch Vương. Có gì khó nói sao?

Mẹ Huyền ở bên dưới nghe được công bố của ông, trong lòng có chút phẫn nộ.

- Ông ta dám nhận con sao. Để tôi lên..

Bà quản gia:

- Cô lên đó làm gì? Sẽ gây chú ý cho phóng viên. Với lại chuyện này chủ tịch Vương làm vậy cũng tốt. Ông ấy đang muốn tốt cho Huyền..

- Nhưng..,

- Nghe tôi.

Bà nhìn bà quản gia rồi gật đầu.

Ở bên trên khán đài.

- Thực ra đã nói thì nói cho hết. Người mẫu thân sinh ra con bé không phải từ phu nhân nhà tôi.

Mọi người cùng bàn tán.

- Vậy là con riêng.

Ông liếc mắt nhìn mọi người rồi ho lên vài tiếng. Thực ra nhìn hai người đàn ông quyền lực đang đứng về phía một cô gái, đố ai dám nói mạnh miệng hơn được đấy. Họ đâu có dại để làm ảnh hưởng đến bản thân mình. Họ bắt đầu rụt đầu lại như con rùa rụt cổ. Hơn hết bây giờ là im lặng và lắng nghe và sau đó là cho ra những bài báo, tin tức nóng hổi.

Tôi nãy giờ đứng đó chứng kiến tất cả, trong lòng có bất mãn nhưng Vũ Hàn nắm chặt tay tôi và không để tôi lên tiếng. Nhìn biểu cảm của anh, chắc có lẽ anh biết thế nào là tốt cho tôi. Trong thâm tôi thực sự vẫn chưa thể nào chấp nhận được việc mình chính là con gái của chủ tịch tập đoàn lớn và là em gái của Thanh Xuân. Rồi lại là người thay thế chị gái cùng cha khác mẹ để yêu một người. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ giữa đời thực. Quả thật trên đời này lắm điều kỳ lạ khiến mình không thể ngờ được. Tôi vẫn muốn là một cô gái bình thường yêu anh, tôi k muốn mình mang danh mác tiểu thư gì đó. thật không muốn một chút nào!

Ánh nắng mặt trời cũng bắt đầu lên cao.

Vũ Hàn:

- Mặt trời lên cao rồi mà mắt em mới hồi phục, còn chưa hồi phục hoàn toàn. Để anh đưa em về nghỉ ngơi.

Tôi gật đầu.

- Em cũng đang mệt.

- Vậy đợi anh lát.

Vũ Hàn tiến tới giữa khán đài.

- Buổi họp báo đến đây là kết thúc. Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian để tham dự. Hy vọng những điều chúng tôi truyền đạt đến mọi người đã hiểu rõ. Chào tạm biệt.

Sau đó anh đưa tôi ra xe để trở về nhà.

Ông vương đuổi theo.

- Huyền..đợi ta lát.

- Ông còn điều gì muốn nói sao?

- Khi nào rảnh, bố có thể đón con qua nhà được chứ?

Toi nhìn ông một hồi rồi nói.

- Để xem!

Ông cười tươi gật đầu.

- Cảm ơn con.

Vũ Hàn:

- Chú Vương. Cháu cho Huyền về trước.

- Ừ. Hai đứa đi cẩn thận nhé.

Trên đường trở về nhà, đôi bàn tay tôi và anh luôn luôn xiết chặt lấy nhau. Trên môi hai đứa lúc này là những nụ cười hạnh phúc ngọt ngào. Tôi quay sang nhìn anh rồi hỏi chuyện

- Á mà sao em không thấy anh Tử Hạ. Em còn chưa cảm ơn anh ấy về vụ việc lần trước.

- Tử Hạ hả? Nó đi sang Mỹ một thời gian. Chắc có lẽ cũng phải tháng nữa mới trở lại.

- Sang Mỹ? làm chi vậy?

- Đưa mẹ nó đi du lịch những ngày cuối đời. Bà ấy chắc chẳng còn sống được bao lâu nữa.

- không sống được bao lâu? Nghĩa là mẹ anh ấy bị bệnh sao?

- Phải rồi. Bà ấy bị bệnh hiểm nghèo. Mong muốn duy nhất chính là được Tử Hạ đưa sang nước Mỹ du lịch lần cuối. Nước Mỹ cũng là nơi đầu tiên bà ấy gặp ông ấy.

- Vậy chẳng phải bà muốn tìm lại kỷ niệm. Sao không nói bố anh đi cùng.

- Con người ông ấy, anh đã quá hiểu. Ngoài nghĩ cho bản thân mình ra thì ông ấy còn nghĩ được cho ai.

- Vũ Hàn! Anh đừng nói vậy.

- sẽ không một ai hiểu ông ấy như anh. Thâm chí cháu nội mình mà ông ấy cũng không cần nữa mà.

- Vũ Hàn!

- Mà thôi nói chuyện gì vui vui nhá.. anh không muốn thấy em buồn..

———

Lúc này tại nhà riêng của ông Lâm Tân đồ.

Ông vừa hay tin ông Vương công bố Huyền là con gái ông, rồi Vũ Hàn công khai đính hôn với cô ấy. Chưa hết shock thì từ ngoài thư ký của ông chạy vào báo cáo.

- chủ tịch. Chủ tịch Vương muốn gặp người.

- chủ tịch Vương sao? Ông ấy đang ở đâu?

- Dưới phòng khách ạ.

- Chuẩn bị trà hoa cúc, tôi xuống ngay đây.

Ông vui vẻ đi xuống phòng khách, cứ nghĩ chuyện đính hôn bị hủy bỏ thì sẽ không còn cơ hội nói chuyện cùng ông Vương nữa. Thật không ngờ hôm nay ông ấy còn đích thân đến tìm mình. Theo suy nghĩ lúc này thì nhất định là việc tốt.

- Ông Vương. Thật không ngờ hôm nay ông đến tìm tôi. Thật tốt quá.

- Tôi muốn nói chuyện với ông.

- Ồ hay. Có chuyện gì vậy?

- Chắc ông đã biết tin tức rồi chứ?

Ông nhấp môi ly trà.

- Tôi có nghe qua chuyện ông nhận lại con gái. Cũng rất bất ngờ.

- Hôm nay tôi đến là muốn nói chuyện của con bé với Vũ Hàn. Với thân phận của con bé bây giờ, tôi nghĩ chắc sẽ thích hợp với con trai ông chứ?

- Haha ông Vương. Quả nhiên là người nhanh, gọn, lẹ. Thực ra hai đứa nhìn vào thì đúng là cặp đôi trai tài gái sắc. Cho đến nay lại được sự tán hợp của chủ tịch Vương, nhà họ Lâm chúng tôi không có lý do gì để mà từ chối. Xin phép được tự ông quyết định.

- Cảm ơn ông đã hiểu. Hy vọng ông sẽ không làm khó dễ cho hai đứa.

- Bây giờ tụi trẻ chúng nó đều có cuộc sống riêng. Đâu phải muốn khó dễ là được. Ông yên tâm đi.

- Tôi nợ con bé rất nhiều điều. Nếu ai mà làm tổn thương con bé, người đó bất kể là ai thì cũng là kẻ thù của tôi.

Ông cười:

- Tôi biết.. tôi biết..

———-

Trở về biệt thự sau một thời gian xa cách. Mọi thứ vẫn như ngày đầu tôi đặt chân tới. Vũ Hàn đưa tôi thẳng lên phòng mình, căn phòng mọi thứ vẫn được sắp xếp như cũ, vẫn thoang thoảng mùi nước hoa của anh.. Tôi ngồi trên chiếc giường mà chúng tôi đã nhiều lần ân ái, tôi mỉm cười, cái cảm giác lâng lâng khó tả. Anh ngồi xuống kế bên tôi, nhẹ nhàng hôn vào má tôi rồi xuống đôi môi..Tôi biết anh cũng như bao đàn ông khác, trong mình luôn cháy bỏng nhưng dục vọng tình ái. Khoảng thời gian tôi nằm viện, tôi cảm nhận rõ ở gần tôi anh đã kìm nén biết nhường nào. Thậm chí tôi còn cảm giác rõ vật bên dưới đang căng cứng lên mà không thể làm gì khác. Cũng thương lắm nhưng biết làm sao được.

- Anh yêu em.. anh thương em!

- Em cũng yêu anh.. Thương anh!

Rồi chúng tôi bắt đầu lao vào nhau sau một thời gian không động chạm tới cơ thể nhau. Chiếc rèm màu ghi xám lấp ló trước cánh cửa. Anh hôn tôi, một nụ hôn mỗi lúc một cuồng nhiệt và điên đảo thể hiện rõ ham muốn của người đàn ông như không có gì có thể kìm hãm lại được.

Anh đưa tay mình luồn từ phía vạt áo tiến lên bầu ngực căng tròn mà đã lâu ngày mình không được động tới. Nụ hôn ngọt ngào của anh như một cây kẹo ngọt, càng mút lại càng ngọt khiến người ta không muốn rời. Đôi bàn tay điêu luyện nắn bóp bầu ngực rồi tiến xuống vị trí khoá quần rồi lại thần tốc cởi bỏ cả trong lẫn ngoài... tôi chủ động đưa tay mình cởi bỏ chiếc khuy áo rồi đến khuy khoá quần tây của anh rồi từ từ hai đứa ngả lưng trên chiếc giường màu trắng..

- Anh ơi trong bụng vẫn còn thiên thần nhỏ.

- Không sao. Anh sẽ nhẹ nhàng được chứ? Bây giờ em lỡ lòng nào bắt anh dừng lại. Ác với anh lắm em.

Vật dưới của anh đã căng cứng lên, anh nhanh chóng tiến quân thần tốc vào sâu bên trong, nhẹ nhàng cọ xát, nhẹ nhàng đưa đẩy như một bản tình ca dai dẳng không nghĩ đến lúc kết thúc.. anh cúi xuống hôn cổ tôi, nơi đó vốn dĩ đưa ta đến những cảm giác sung sướng gì đâu như là lên tận chín tầng mây xanh. Anh nhẹ nhàng và chầm chậm, không vội vã mạnh bạo vì anh nghĩ cho con của mình vẫn còn đang trong bụng mẹ. Chúng tôi đắm chìm trong men say tình ái, đi từ cảm giác sung sướng đến cực kỳ sung sướng. Tôi hôn nhẹ lên vành tai anh rồi khẽ rên những động tác càng làm kích thích đối phương.

Và sau mỗi lần cuồng nhiệt, chúng tôi lại nằm bên nhau, ôm chặt lấy nhau và nói cho nhau nghe những lời yêu thương ngọt ngào đến nỗi cảm giác có thể sắt đá cũng muốn tan chảy..

- Vũ Hàn.. anh muốn đặt tên con là gì?

- Thực ra anh cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này. Anh đã nghĩ sẽ đặt tên con là Minh Đức.. Lâm Minh Đức.

- Minh Đức sao? Tên Đức không chỉ có ý nghĩ là đạo Đức và còn là cái tâm. Ý nghĩa vừa tốt đẹp vừa giỏi giang.

Vũ Hàn gật đầu rồi cười tươi.

- Với lại những lần sau đó sẽ theo thứ tự Minh Anh, Minh Ngọc, Minh Châu và nhiều Minh khác. Haha

- Vũ Hàn đáng ghét. Chưa gì đã tính để em thành heo hay sao?

- Ớ nhưng càng nhiều con càng vui mà. Với lại em cũng yêu quý trẻ con còn gì.Mai sau con trai anh sẽ dạy con khả năng tính toán và kinh doanh, con gái thì sẽ nhường cho em quản lý..

Ở bên ngoài có tiếng cửa phòng gõ, tôi giật mình bật dậy mới nhớ ra mình vẫn chưa mặc lại đồ. Vũ Hàn mỉm cười kéo tôi nằm xuống hôn chụt lên môi tôi một cái.

- Vẫn chưa vội.

- Đáng ghét. Bà quản gia gọi rồi kìa.

- Em sợ gì. phòng khoá cửa mà, thách ai dám vào.

- thôi xuống ăn cơm không mọi người đợi.

Bà quản gia gọi lớn.

- Thiếu gia. Chủ tịch đến tìm anh.

Vũ Hàn nhíu mày nghe đến bố mình.

Tôi:

- Thấy chưa? Dậy mặc quần áo vào đi.

Tôi cùng Vũ Hàn thay đồ đi xuống tầng dưới thì đã thấy bố anh ngồi sẵn ở ghế đợi. Nói thật tôi vẫn chưa đủ can đảm để đối diện với ông ấy.

Tôi thấy được thái độ của ông hôm nay có vẻ khác.

Vũ Hàn:

- Ông tới đây làm gì?

- Bố tới gặp con.

- Tôi với ông còn có chuyện để nói hả?

- Tuần sau sẽ họp cổ đông.

- rồi sao. Ông muốn thế nào?

- Ta nghĩ ta già rồi nên về không kham nổi. Ta muốn con lên thay ta điều hành công ty. Ta tin con sẽ làm tốt.

- Liệu tôi có thể tin ông?

- Ta chưa nói xong. Còn chuyện này nữa.

Ông quay qua nhìn tôi khiến tôi có chút dè chừng. Trong lòng tôi suy nghĩ liệu ông ấy có bắt tôi rời xa anh không.

- Con quyết định lấy cô gái này chứ?

Vũ Hàn:

- Đúng vậy.

- Vậy chúc hai đứa hạnh phúc. À mà phải rồi, ta xin lỗi con..Huyền. Xin lỗi vì tất cả những gì đã làm với con trong thời gian qua.

Nói rồi ông đứng dậy.

- Tạm thời ta sẽ qua Mỹ với bà ấy. Nếu hai đứa có ý định tổ chức hôn lễ thì báo trước để ta sắp xếp.

Vũ Hàn:

- Tôi biết lời nói này cũng không hề thật lòng nhưg cũng cảm ơn ông đã chịu hiểu.

Tôi:

- Bác đi cẩn thận!

Sau khi ông rời khỏi, tôi quay qua nói với Vũ Hàn.

- Dù sao bố anh cũng đã hiểu chuyện. Anh có thể nhẹ nhàng với ông ấy một chút không?

- Sao e dễ tin ng thế nhỉ? Nếu k phải tin tức em là con gái của chú Vương thì liệu ông ấy có vậy không?

- mà Huyền này.

- sao vậy?

- anh nghĩ em nên mở lòng với chú Vương. Suy cho cùng ông ấy cũng đang làm tất cả để có thể bù đắp cho em.

Tôi suy nghĩ rồi im lặng không muốn nói gì thêm tới vấn đề này. Tôi thật sự vẫn chưa thể mở lòng ra được. Một nút thắt thật chặt mặc dù trái tim cũng có chút rung động nhẹ.

————

Tại nhà ông Vương.

Mọi người trở về nhà, không khí căng thẳng bao quanh lấy ngôi biệt thự lộng lẫy..Đặc biệt là vợ ông, bà shock như không muốn chấp nhận sự thật. Ngồi trước di ảnh Thanh Mai, bà không ngừng rơi nước mắt. Có lẽ cách dạy con của bà đã sai rồi, sai thật rồi. người Con gái bà yêu thương nay đã là một kẻ máu lạnh không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. chị gái nó mà nó còn dám hại..

thanh Xuân tiến đến gần mẹ mình.

- Mẹ.. con xin lỗi..

- Cô còn gọi tôi là mẹ sao?

- Mẹ..

- Điên thật rồi. điên hết rồi sao? tại sao lương tâm của cô ở đâu mà lại làm ra loại chuyện bán lương tâm vậy chứ?

- Con..Con..( khóc nghẹn)

- Đi đi..Tạmn giời tôi không muốn gặp cô.

- Mẹ.. Bây giờ mẹ cũng đuổi con đi. không ai thương con nữa sao? Mẹ..!

Bà im lặng đẩy cô ra xa khỏi người mình rồi nhắm chặt mắt lại rồi khóc.

Cô lững thững từng bước chân ra đến cửa thì gặp bà nội.

- Bà nội ơi. Cháu..

Bà cô quay mặt đi.

- Ta thật quá thất vọng về cháu.Dòng tộc nhà ta không có người như vậy..

Thanh Xuân lững thững như cái xác không hồn đi ra khỏi nhà mà không hề để ý tới những thứ xung quanh. Trong lòng cô lúc này chỉ biết hận, hận thật hận Huyền. Cô nghĩ chính Huyền là kẻ khiến số phận cô bất hạnh như bây giờ. Cầm sẵn con dao gọt hoa quả trong túi, cô ý định tìm đến Huyền. Trong lúc không để ý, từ xa một chiếc ô tô 4 chỗ lao tới đâm thẳng vào người cô. Cô văng người vào ô tô rồi nằm vật xuống đường với một Vũng máu quanh người. Trong thấp thoáng, cô nhìn thấy Thanh Mai đang vẫy gọi cô từ xa.. cô rơi nước mắt rồi dần chìm vào một màu đen tối..

—————-

Từng ngày trôi qua, sau khi Thanh Xuân bị tai nạn, nghe nói là nặng tới mức như người thực vật. Tôi cùng Vũ Hàn có ghé qua bệnh viện thăm một lần và đồng thời cũng chạm mặt tất cả thành viên trong gia đình. Trái với suy nghĩ ban đầu, mẹ cô gặp tôi cũng không có thái độ gắt gao như mọi lần. Kể cũng tội, bản thân sinh ra được hai người con gái thì cả hai đều bị tai nạn..

Ông Vương.

- Ngày mai ngày kết hôn của hai đứa rồi. Còn rất nhiều thứ chuẩn bị. Thăm một lúc là được rồi.

Vũ Hàn.

- Vậy chúng cháu xin phép về trước.

Ông gật đầu, mấy ngày sau khi Thanh Xuân xảy ra tai nạn, nhìn ông gầy đi trong thấy.

Tôi không nói gì chỉ cúi đầu chào tạm biệt ông theo như phép lịch sự.

- Huyền.. chúc con gái bố hạnh phúc.

- Cảm ơn ông..!

- Nếu có thể, hãy đồng ý cho ta được dắt tay con đi vào lễ đường được chứ?

- Ông có thể nếu cảm thấy không phiền.

Ông vui mừng.

- Được.. không phiền chút nào cả.

Đời người con gái, có hai khoảnh khắc quan trọng nhất cuộc đời chính là ngày lên xe hoa và có được đứa con đầu lòng..hôn lễ của tôi và anh được tổ chức trong một khách sạn 5 sao bậc nhất thành phố với sự tham gia của nhiều khách mời có tiếng trong giới thượng lưu.. Hôm nay tôi là cô dâu mới, được mặc trên mình chiếc váy trắng tinh khôi đính những viên đá pha lê lấp lánh, trên đầu đội chiếc vương miện như một công chúa bước ra từ những câu chuyện cổ tích.. Còn anh, bảnh bao trong bộ Tây trang màu đen như một chàng hoàng tử trong thế giới ngôn tình. Hai chúng tôi sánh bước bên nhau đứng trên bến bờ hạnh phúc..

Mẹ tôi:

- Mẹ trao con gái mẹ cho con..con bé tính khí vẫn còn rất trẻ con, mong con hãy yêu thương con bé như chính bản thân mình.

- mẹ vợ.. tin ở con! Con nhất định sẽ yêu cô ấy hơn cả sinh mạng của mình.

Ông Vương:

- Nếu con gái tôi buồn phiền vì cậu, cậu đừng quên tôi sẽ tính sổ với cậu ấy..

Bà quản gia:

- chúc cô cậu hạnh phúc..

Ngoài ra thầy Nhất Nam, người thầy đầu tiên dậy tôi biết chữ cũng đã gửi lời mời chúc mừng đến tôi. Nghe đâu ít ngày nữa thầy cũg sẽ về nước. Còn phần của Tử Hạ, anh bây giờ bặt vô âm tín..Bố của Vũ Hàn cũng có mặt chúc phúc cho chúng tôi..

Được sự chúc phúc của mọi người, tôi hạnh phúc lắm. Đó chính là món quà vô giá mà không gì sánh bằng. Nhìn lại một hành trình đã đi qua, sau bao sóng gió và thăng trầm của cuộc sống.. Cuối cùng em và anh đã có thể đường đường chính chính nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời.. chỉ cần được nắm tay anh, cho dù cuộc sống có ghồng ghềnh trông gai em cũng chẳng sợ, đằng sau em đã có một chỗ dựa vững chắc để em tựa vào.. cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp anh.. cảm ơn đã cho em có cơ hội làm người thay thế cô ấy trong trái tim anh, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho em..và đặc biệt cảm ơn người đã hi sinh để cho em một đôi mắt sáng với một tương lai sáng ( người chị gái của em, người bạn đặc biệt của em, đó là anh đó anh Phong)

Bức tâm thư em vẫn giữ trong lòng như một lời cảm tạ sâu sắc gửi tới anh nơi dưới cửu tuyền..

“ Gửi cho em cô bé Huyền đáng thương..Cầu chúc cô gái đáng thương ấy cả một đời bình an.. khi em đọc được lá thư này, hai chúng ta đã xa nhau khoảng cách là một bầu trời... Anh xin lỗi về tất cả những gì đã gây cho em trong thời gian qua. đừng giận anh được không bé Huyền? nếu có thể làm ơn hãy xoá sạch ký ức gần đây về anh, nếu có thể chỉ nhớ đến khoảng thời gian trước kia của chúng ta..bởi vì khi đó, anh mới là anh Phong tốt bụng với em.. một quyết định được đưa ra trong một thoáng, đã khiến anh trở thành con người xấu xa và giờ đây đã khiến anh hối hận vô cùng..Anh thích em, nhưng anh thích sai cách.. ngày hôm nay nằm trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo, anh nhận ra đôi khi yêu một người k phải là hoàn toàn có được người ấy mới là hạnh phúc. Yêu một người chính là hy sinh để người ấy có được hạnh phúc thật sự. Anh muốn hy sinh, hy sinh đôi mắt của mình để cho em được nhìn thấy chàng trai mà em yêu thương mỗi ngày.. bởi anh biết, anh ta chính là tất cả đối với em. Còn anh, anh chỉ là kẻ thừa trong cuộc đời em “

..... The end.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.