Editor: Nguyetmai
Vừa dứt lời, đèn pha liền chiếu vào đồng hồ treo cách đó không xa, bốn phía tối tăm, tất cả mọi người cùng nín thở trong bóng tối.
Tích tắc, tích tắc, đồng hồ chuyển động theo từng giây, người dẫn chương trình đứng trên sân khấu bắt đầu kích động đếm ngược.
"10, 9, 8, 7..."
Hai mắt Điềm Tâm mở to, không, cô không muốn tham gia trò chơi nhàm chán này!
Ngộ nhỡ lát nữa đèn bật sáng, phát hiện mình bị một người xấu xí hôn thì phải làm sao?
Trong hoàn cảnh này, rất dễ hôn sai người!
"4, 3, 2, 1!"
Boong boong.
Chuông đồng hồ vang lên, Điềm Tâm muốn bỏ chạy, nhưng xung quanh thật sự quá tối, Điềm Tâm mới nhấc váy chạy được mấy bước đã không ngừng đụng phải bạn học ở quanh.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin nhường đường một chút!" Điềm Tâm vừa đẩy người xung quanh vừa cao giọng nói.
Hu hu hu, cô muốn đi ra ngoài!
Ngay sau đó, cổ tay cô đột nhiên bị người ta bắt lấy, ngón tay đối phương truyền đến cảm giác lành lạnh, làm Điềm Tâm không kìm được mà run lên.
Một giây kế tiếp, người nọ dùng sức kéo, ôm cả người Điềm Tâm vào trong lòng.
Người kia rũ mắt, bờ môi dịu dàng hôn vào má Điềm Tâm.
Không cưỡng hôn, mà rất dịu dàng hôn vào má trái của Điềm Tâm.
Nụ hôn lướt qua gò má trái trắng nõn của Điềm Tâm rồi rời đi rất nhanh.
Điềm Tâm ngẩn người.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng xôn xao, có người đụng phải lưng Điềm Tâm, Điềm Tâm á một tiếng, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống, bất chợt, có người nắm chặt hai tay cô, thân thể Điềm Tâm được giữ vững.
Thời gian kiss đã kết thúc, ánh đèn xung quanh bật sáng.
Ôi, thật là nhức mắt!
Điềm Tâm cau mày, không nhịn được nhắm mắt lại để thích ứng, khi một lần nữa mở mắt ra, cô liền ngẩn người.
"Dạ, Trì Nguyên Dã? Hai người..."
Điềm Tâm đơ ra nhìn hai thiếu niên đang đồng thời đứng trước mặt mình.
Trì Nguyên Dã mặc âu phục đen, lúc này đang siết tay trái cô.
Kim Thánh Dạ mặc âu phục trắng thì đang vững vàng nắm tay phải cô.
Hiển nhiên hai thiếu niên cũng không ngờ tình huống trước mắt lại thế này, nhìn nhau bằng ánh mắt ngơ ngác.
Điềm Tâm đỏ mặt thoát khỏi tay của bọn họ, ấp úng nói, "Hai người các cậu, các cậu đến từ bao giờ?"
"Điềm Tâm, em không sao chứ?" Tính tình Kim Thánh Dạ vẫn dịu dàng như cũ.
Trì Nguyên Dã hung dữ liếc Điềm Tâm, "Tôi vẫn luôn ở cạnh cô, con nhóc tiểu học, cô mất trí nhớ à?"
Luôn ở bên cạnh mình... Trì Nguyên Dã mặc âu phục đen. Ra vậy, người vừa khiêu vũ với mình ban nãy, quả nhiên là Trì Nguyên Dã.
Nhưng mà vừa rồi trong bóng tối, người hôn má mình lúc hỗn loạn, lại là ai?
Vẫn là Trì Nguyên Dã sao?
Điềm Tâm nhìn Trì Nguyên Dã bằng vẻ mặt phức tạp, "Trì Nguyên Dã, cậu..."
Vừa rồi lúc đồng hồ điểm 9 giờ, cậu hôn tôi có phải không.
Điềm Tâm muốn hỏi như vậy, nhưng mà, không thể nói ra miệng!
Trì Nguyên Dã nhìn dáng vẻ của Điềm Tâm thì khoé miệng co rút, mặt biểu tình nhìn cô, "Vẻ mặt cô thế này là ý gì, làm sao, khiêu vũ với tôi làm cô khó chịu đến vậy?"
No… no… no, hiện giờ Điềm Tâm đã không còn bận tâm xem ai là người khiêu vũ với mình nữa.
Mà vừa rồi, rốt cuộc là ai hôn má cô?!