Tô Y Thược dùng dao cắt vào tay, sự đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn rất
nhiều. Lúc này, tay cô đã đầm đìa máu, Tô Y Thược lại không hề để tâm
chút nào, cầm con dao nhuốm máu, đi tới cạnh cửa. Cô phải ra tay trước
để giành lợi thế.
Khi cô đang vô cùng chăm chú quan sát người bước tới, tiếng chân lại biến mất một cách kỳ lạ.
Tô
Y Thược đứng ở cạnh cửa chờ một lúc vẫn không nghe thấy động tĩnh gì
như trước, không khỏi nghĩ thầm, có phải cô bị người ta phát hiện không?
Cô nhẹ nhón người, chậm rãi nhìn ra ngoài cửa.
Lâm Mạc Tang!
Cô
kinh ngạc nhìn người đang đứng bên ngoài, cách cô khoảng hơn 5 mét, bên
cạnh anh còn có Âu Dương Mộc và Mộ Dung Ngữ Yên cùng với hai người
Phong và Lăng mà cô đã từng gặp trước khi tới biệt thự, xung quanh họ
đều là xác chết.
Sao anh đến được đây nhanh như vậy? Âu Dương
Tuyết để cô rẽ rất nhiều đường, nếu không phải trí nhớ cô tốt thì chính
cô có lẽ cũng bị dẫn đi lòng vòng đến chóng mặt rồi.
Có điều, sự xuất hiện của họ khiến Tô Y Thược yên tâm hơn nhiều, cô đang định đi ra ngoài chi viện cho Lâm Mạc Tang thì…
“Anh
là ai?”. Giọng Mộ Dung Ngữ Yên chợt vang lên khiến Tô Y Thược đang định
bước ra liền ngừng lại. Trừ nhóm họ ra, vẫn còn có người khác. Vì nơi
Tô Y Thược đang nấp chỉ nhìn thấy mấy người Lâm Mạc Tang nên cô căn bản
không biết tình hình bên đó ra sao, đối phương có bao nhiêu người, cô có
biết họ hay không. Quan trọng nhất là, vị trí của cô hiện giờ khá gần
họ nên cô không thể để bị bắt được.
Đầu óc hơi mơ hồ của Tô Y Thược chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, cô không thể trở thành gánh nặng của họ!!!
Nếu không có cách nào khác… Tô Y Thược lẳng lặng sờ vào lưu ly yên trong cổ áo.
“Lý Tư.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên khiến người ta hơi khiếp sợ đến khó hiểu.
Nghe
giọng nói này, Tô Y Thược cũng không nhận ra anh ta là ai, nhưng có thể
chỉ đích danh muốn tìm Lý Tư, lại có thể tìm đến đây nhanh như thế thì
chỉ có một người — Diệp Thiên Duyên.
Tô Y Thược chậm rãi đi từ bên trong cánh cửa ra, bước về phía Lâm Mạc Tang.
“Lý
Tư ở trong phòng.” Tô Y Thược lãnh đạm nói với người đàn ông kia, đôi
mắt hơi mơ hồ vẫn nhìn Lâm Mạc Tang, cô sắp không gắng gượng được nữa
rồi.
Sự xuất hiện của Tô Y Thược khiến mọi người ở đây đều ngẩn người ngạc nhiên.
Nhìn
thấy bàn tay đẫm máu của cô, cảm giác đau đớn sục sôi trong lòng Lâm
Mạc Tang, ánh mắt đầy vẻ khát máu. Chết tiệt! Lẽ ra anh nên đến sớm hơn
một chút!!!
Diệp Thiên Duyên bình tĩnh nhìn cô gái hô hấp hơi hỗn
loạn nhưng vẫn lãnh đạm xuất trần như phù dung kia, sau đó quay người
đi cùng hai người khác về phía căn phòng có Lý Tư, không ai để ý tới
trong số họ có một ánh mắt nhìn Tô Y Thược lo lắng.
“Em không sao.” Tô Y Thược đứng vững trước mặt Lâm Mạc Tang, giọng nói vẫn thản nhiên như trước nhưng lại pha chút tình cảm.
Lâm Mạc Tang nhíu chặt mày, sắc mặt của cô hơi bạc đi, trên gương mặt cũng chỉ có sự tỉnh táo do cô cố chống chọi mà thôi.
Anh
không nói lời nào, lập tức ôm lấy cô siết chặt vào trong lòng, tham lam
hít lấy hơi thở của cô! Chỉ có chạm vào cô, anh mới có cảm giác an
toàn, anh hoàn toàn không dám đánh cuộc mạng sống của cô!
Lăng và
Phong đều kinh hãi nhìn họ, từ bao giờ mà cảm xúc của lão Đại lại dao
động như vậy? Bình thường anh đều thâm trầm, lạnh lùng, bọn họ cứ nghĩ
anh không gần phụ nữ, nhưng lúc này anh lại sợ hãi như một người đàn ông
bình thường sợ mất đi người vợ của mình, rốt cuộc cô gái này làm thế
nào?!
Mộ Dung Ngữ Yên cười giảo hoạt với họ, dùng thủ ngữ để giải thích.
“Ngốc
nghếch!!! Lần sau anh sẽ không cho em đi một mình nữa, em thất hẹn,
không trả lại cho anh một Tô Y Thược nguyên vẹn.” Lâm Mạc Tang kìm nén
sẽ bất an, cảnh cáo Tô Y Thược, cánh tay ôm cô hơi buông lỏng một chút
để cô có thể thoải mái dựa vào lòng mình hơn.
Chỉ tiếc là người
trong lòng không hề nể mặt chút nào, vừa ngửi được mùi hương cỏ xanh
quen thuộc, thần kinh căng thẳng của cô lập tức yên bình đi, cũng khiến
cô hôn mê trong chớp mắt, căn bản không nghe thấy lời ‘cảnh cáo’ của Lâm
Mạc Tang.
Cảm nhận được hơi thở đều đều của Tô Y Thược, Lâm Mạc Tang cười bất đắc dĩ, cô nàng này, thật đáng đánh đòn mà!!!
Khi
Diệp Thiên Duyên bế Lý Tư ra, Lâm Mạc Tang vẫn chưa đi khỏi đây. Hai
người đều bế một người nhìn đối phương, trong mắt đều có nụ cười trào
phúng.
Người đàn ông này chính là “Nhật thần” nổi tiếng cùng với “Dạ thần” Lâm Mạc Tang.
“Tôi
sẽ không buông tay, tốt nhất là anh đừng để tôi có cơ hội đưa cô ấy
đi!”. Một trong hai người đứng bên cạnh Diệp Thiên Duyên chính là Diệp
Tư Trần. Gần đây luôn có một người đàn ông đi theo Tô Y Thược, hại hắn
không thể tiếp cận được cô. Vừa rồi không biết vì sao ông anh luôn bình
tĩnh của hắn lại có chuyện gì đó phiền muộn, hắn đang nhàm chán nên mới
đi cùng, không ngờ lại gặp Lâm Mạc Tang ở đây, mà người đàn ông lúc
trước luôn bám lấy Y Thược giờ lại được anh trai hắn bế. Không biết có
phải do hắn cũng hít phải mê hương trong phòng không mà đầu óc hơi mơ
hồ.
“Hết hy vọng đi!”. Ánh mắt sắc bén của Lâm Mạc Tang lướt qua Diệp Tư Trần, lạnh lùng nói.
Hai người nhìn nhau không chịu nhường bước.
Người ở đây đều nhìn thấu sự kiên định trong mắt Lâm Mạc Tang.
Anh như muốn nói cho tất cả những người mơ tưởng tới cô rằng, cô gái này, là người mà Lâm Mạc Tang anh đã xác định rồi!
Diệp
Thiên Duyên lười phải xen vào chuyện của họ, căn bản là dựa trên sự
hiểu biết của anh ta về Lâm Mạc Tang, và ánh mắt của cô gái vừa rồi nhìn
Lâm Mạc Tang, thì anh ta biết em trai anh ta hoàn toàn không có hy vọng
gì. Anh ta nên dành đầu óc nghĩ xem nên trừng phạt người trong lòng thế
nào thì hơn.
“Người này.” Diệp Thiên Duyên ra hiệu cho thủ hạ,
một người đàn ông khác kéo Âu Dương Tuyết, đẩy ra trước mặt họ. Âu Dương
Mộc lập tức đón lấy em gái, trên mặt đầy hối hận và thất vọng.
“Đi
thôi.” Anh ta bán cho Lâm Mạc Tang một ân tình. Nếu không thì lúc này
Âu Dương Tuyết đã là một xác chết không còn hơi thở nữa rồi.
Chờ
bốn người Diệp Thiên Duyên rời đi, sắc mặt Âu Dương Mộc rất khó coi, quỳ
xuống: “Môn chủ, em gái tôi chỉ nhất thời hồ đồ, xin môn chủ trừng phạt
nhẹ tay.”
“Chờ cô ta tỉnh dậy rồi nói sau.” Lâm Mạc Tang rất
muốn giết chết Âu Dương Tuyết, nếu không phải vì cô ta còn có tác dụng
thì anh đã không giữ lại.
Âu Dương Mộc khẽ thở dài một cái, nhìn
Lâm Mạc Tang cẩn thận ôm Tô Y Thược rời đi, lần này em gái anh ta thật
sự quá đáng! Nếu môn chủ muốn dùng môn quy để trừng phạt cô ta, thì anh
ta cũng không thể oán hận được.
Tô Y Thược tỉnh lại trong mùi thuốc sát trùng nhức mũi. Cô nhìn xung quanh, đây là phòng của cô và Lâm Mạc Tang.
Tô Y Thược giật giật ngón tay, hơi khát nước.
Tô Y Thược khẽ nhíu mày, không nhấc được tay lên, có gì đó ấm áp đang đè lên trên tay cô.
Cô
nhìn sang bên cạnh, Lâm Mạc Tang đang nằm ghé vào bên giường, nhắm mắt
ngủ, lông mày nhíu chặt vào nhau, Tô Y Thược không cử động nữa.
Cũng
không biết mình đã hôn mê bao lâu, hẳn là anh vẫn luôn ở bên cạnh cô,
vì khi cô mơ màng vẫn cảm nhận được có hơi ấm ở bên mình khiến cô lưu
luyến vô cùng.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đi
tới. Tô Y Thược thấy người này nhìn rất quen, phải rồi, chính là người
đàn ông lúc trước chữa trị cho Lâm Mạc Tang.
Thấy Tô Y Thược tỉnh
lại, trong mắt Mã Đăng hiện lên vẻ vui sướng, tên nhóc kia sắp làm anh
ta phiền chết đi rồi, rốt cuộc anh ta cũng được nhàn hạ một chút.
Tô
Y Thược dùng bàn tay phải không bị chặn đưa lên ra hiệu đừng lên tiếng
với Mã Đăng. Anh ta nhìn cô, rồi lại nhìn Lâm Mạc Tang, sau đó ra hiệu
mình đã biết.
“Tôi hôn mê mấy ngày?”. Tô Y Thược nhỏ giọng hỏi.
“Hai
ngày.” Hai ngày nay, anh ta không chỉ bị gọi về đây khẩn cấp, còn bị ra
lệnh cho 24h ngồi chờ lệnh! Rõ ràng chỉ là vết thương nhỏ mà Lâm Mạc
Tang lại vô cùng lo lắng. Từ khi nào mà tên nhóc này cứ lo được lo mất
như thế?!
“Ừm.” Tô Y Thược khẽ gật đầu, bảo sao toàn thân cô không có chút sức lực nào.
“Tôi ra ngoài trước.” Nói xong Mã Đăng liền rời khỏi phòng, tiện tay đóng nhẹ cửa lại.
Trong
phòng chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của hai người. Tô Y Thược nhìn
gương mặt cương nghị của Lâm Mạc Tang một lúc lâu cũng không động đậy.
Trong giấc ngủ say, anh y như một đứa trẻ. Tô Y Thược cố nâng tay lên
muốn xoa giãn lông mày đang nhíu chặt của anh thì Lâm Mạc Tang lại đột
ngột mở mắt!